Mua đồ ăn xong, Trúc Nhã vui vẻ đem vào phòng, mẹ của Trúc Nhã cũng vừa ngủ dậy không lâu.
"Mẹ ơi, con có mua phở cho mẹ nè!"
"Ủa, căng tin bệnh viện hình như đâu có bán phở?"
"Con không có mua ở căng tin, con đi tới ngã tư ở gần đây để mua đó."
Trúc Nhã cẩn thận đặt hai túi đồ ăn xuống bàn rồi đến gọi Minh dậy.
"Anh Minh! Dậy đi em có mua cháo cho anh nè!"
Trúc Nhã gọi nhưng không thấy Minh dậy nên cô nghĩ Minh ngủ sâu quá nên không nghe.
"Anh ngủ say thật đó, chắc là tại mới tỉnh dậy nên còn mệt. Nhưng mà phải dậy ăn sáng để còn uống thuốc nữa, bác sĩ nói không được uống trễ quá đâu."
Nói xong, Trúc Nhã tiếp tục gọi Minh dậy. Nhưng gọi hoài gọi mãi mà không thấy Minh có phản ứng gì. Không lẽ..
Trúc Nhã hốt hoảng, vội chạy đi kêu bác sĩ. Rõ ràng hôm qua Minh đã tỉnh lại, bây giờ sao lại?
Bác sĩ và các y tá gấp rút tới phòng bệnh của Minh để kiếm tra tình hình sức khỏe. Trúc Nhã và mẹ được yêu cầu ở ngoài phòng bệnh ngồi đợi.
Cả người Trúc Nhã lạnh ngắt, mặt mày trắng bệch. Hai mẹ con đều lo sợ, không ai nói nổi câu gì.
Khoảng gần một tiếng sau, bác sĩ từ từ bước ra từ phòng bệnh với vẻ mặt khá căng thẳng.
"Bác sĩ! Anh ấy sao rồi ạ? Sao sáng sớm con gọi mãi mà anh ấy cứ nằm bất động, không phải anh ấy đã hết hôn mê rồi sao?"
"Chúng tôi cũng khá bất ngờ, hôm qua khi cậu ấy tỉnh dậy, đó thật sự là một kỳ tích, bởi lẽ ra với tình trạng của cậu ấy phải mất một thời gian dài nữa mới có thể phục hồi. Chúng tôi nghĩ là có thể do một tác động nào đó từ bên ngoài khiến cậu ấy cố gắng tỉnh dậy nhưng về sức khỏe thì vẫn không có cải thiện."
"Như vậy là anh ấy tiếp tục hôn mê sao bác sĩ?"
"Không đơn giản như vậy, não bộ của cậu ấy đã xuất hiện vấn đề, để cứu chữa còn phải phẫu thuật gấp."
"Sao khi phẫu thuật Anh ấy sẽ phục hồi lại hoàn toàn đúng không?"
"Đúng, với điều kiện là ca phẫu thuật phải thành công."
"Tỷ lệ thành công là?"
"Hai mươi phần trăm."
Lời của bác sĩ như đánh gục Trúc Nhã. Một ca phẫu thuật với hai mươi phần trăm tỷ lệ thành công là rất thấp và tiềm ẩn rất nhiều rủi ro. Nếu chấp nhận phẫu thuật sẽ không khác gì đặt cược mạng sống của người bệnh.
"Vậy nếu ca phẫu thuật không thành công?"
"Cậu ấy sẽ phải sống đời sống thực vật."
* * *
Trúc Nhã một mình ngồi thơ thẩn ở một ghế đá dưới gốc cây, cô thật sự rất đắng đo. Nếu không phẫu thuật, tình trạng của Minh sẽ ngày một trở nặng, nhưng nếu phẫu thuật thì cô phải chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất.
Tựa lưng vào ghế, Trúc Nhã nhắm ghì đôi mắt lại như muốn tạm quên đi nỗi lo lắng của hiện tại.
Trong sự mơ màng, Trúc Nhã lại nhìn thấy hình ảnh cô đang bị bao chùm xung quanh bởi ngọn lửa đáng sợ, và cô vẫn nhìn thấy một người lính cứu hỏa đang ôm choàng lấy cô, rồi hai đôi môi đang dần chạm vào nhau..
Trúc Nhã nhìn thấy hình ảnh của mình và Minh trong những ngày đầu hai người gặp nhau, rồi yêu nhau và cho tới ngày hôm nay..
Bỗng dưng.. trực giác của Trúc Nhã mách bảo rằng cô cần phải kiên cường, phải mạnh mẽ, và rằng Minh chính là định mệnh của cô, Trúc Nhã phải bằng mọi cách nắm chặt tay chàng trai này.
Lúc này, Trúc Nhã từ từ mở đôi mắt ra, cô đã biết bản thân cần phải làm gì và đối mặt với khó khăn này như thế nào.
Trở lại căn phòng bệnh đang vô cùng lạnh lẽo, Trúc Nhã đến ngồi cạnh Minh, nhẹ nhàng tâm sự.
"Từ ngày đầu chúng ta gặp nhau, em có cảm giác chúng ta đã quen nhau từ khi nào, em yêu anh rất nhiều, nhìn thấy anh nằm ở đây em xót xa lắm, em đã quyết định rồi.. em sẽ mạnh mẽ, em sẽ làm theo những gì trái tim em mách bảo, anh phải sớm tỉnh dậy nha!"
Nói xong, Trúc Nhã xoay lưng đi, mở cửa ra.. Trúc Nhã thấy mẹ đã đứng ở ngoài và nghe hết tất cả những gì nãy giờ cô nói. Bà mẹ biết con của đã quyết định điều gì, Trúc Nhã cũng hiểu là mẹ đã biết nên hai mẹ con không nói gì, chỉ ôm chầm lấy nhau. Bà mẹ muốn ủng hộ đứa con của mình và truyền cho con sự mạnh mẽ để có thể vượt qua được cơn sóng này.
Trúc Nhã đi tới tìm bác sĩ, người đang trực tiếp theo dõi sức khỏe của Minh.
"Tôi là người nhà của bệnh nhân Trần Quốc Minh.. Tôi muốn anh ấy được phẫu thuật.. Dù là chỉ còn có một tia hy vọng cuối cùng, tôi cũng sẽ làm mọi cách để anh ấy có thể tỉnh dậy và hồi phục."
"Được rồi, bây giờ người nhà hãy đi làm thủ tục và đóng tiền, chúng tôi sẽ chuẩn bị cho ca phẫu thuật."