Trúc Nhã chạy về theo hướng tiệm sửa xe, hỏi thăm những người xung quanh mà cô bắt gặp dọc đường.
"Cô ơi cho cháu hỏi thăm, nãy giờ cô có trông thấy một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đội mũ bảo hiểm màu xanh, đi giày thể thao trắng và có đeo một cái ba lô phía sau chạy ngang qua đây không cô?"
Nhưng tất cả mọi người đều lắc đầu không biết. Trúc Nhã vô cùng lo lắng cho Minh. Một người khi không sao lại có thể biến mất một cách kỳ lạ như vậy được chứ?
Trúc Nhã chạy khắp nơi để mong tìm được Minh, cô đi tất cả những nơi mà cô nghĩ Minh sẽ đến nhưng đi đến đâu cũng biệt vô âm tín. Quá mệt, cô dừng xe lại ở một công viên.
Sụp ngồi xuống băng ghế đá trong công viên, Trúc Nhã gục đầu tuyệt vọng vô cùng, tại sao bỗng dưng Minh lại biến mất bí ẩn như vậy chứ, đâu có lý do để Minh cố tình biến mất, nhưng đang là ban ngày lại có nhiều người qua lại gần đó nên càng không có chuyện anh ấy bị bắt cóc được, rốt cuộc là như thế nào vậy chứ.
Bất ngờ từ phía sau một bàn tay thật ấm áp, nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Trúc Nhã giật mình, quay ra phía sau, thì ra chính là Minh. Không kiềm chế được niềm cảm xúc vỡ òa lúc này, Trúc Nhã lao vào người Minh, ôm cứng ngắc, nghẹn ngào nói không nên lời.
"Nín đi, anh đã ở đây rồi mà!"
"Rốt cuộc từ sáng đến giờ anh đã ở đâu vậy hả? Có biết em tìm anh rất là lo lắng không?"
"Anh xin lỗi!"
"Hức.. hức."
"Thật ra anh biến mất như vậy là bởi vì.."
Minh bất ngờ quỳ xuống, móc từ trong túi ra một chiếc hộp màu đỏ, bên trong là một sợi dây chuyền lấp lánh vô cùng xinh đẹp.
"Anh muốn tặng cho em sợi dây chuyền này"
Trúc Nhã bẽn lẽn, ngại ngùng rồi giả vờ hỏi.
"Nhân dịp gì mà anh muốn tặng quà chứ?"
"Nhân ngày chúng ta chính thức yêu nhau!"
Gương mặt của Trúc Nhã đỏ ửng như người say rượu, có lẽ lúc này Trúc Nhã cũng đang say.. là say men tình!
Trúc Nhã không nói gì, ánh mắt giả vờ lờ đi chỗ khác. Minh ngay lập tức đứng dậy, lấy sợi dây chuyền đeo vào cổ cho Trúc Nhã. Cánh tay của Minh vòng qua cổ, vừa khiến Trúc Nhã cảm thấy thẹn thùng, vừa cảm giác an toàn như được một sức mạnh to lớn che chở. Trúc Nhã không nói gì chỉ nở một nụ cười hạnh phúc.
"Anh chở em đi uống trà sữa nhe!"
"Anh không tính vô trường sao?"
"Cúp cua để đi chơi cùng bạn gái một bữa sẽ không sao đâu."
"Một bữa thôi đó nha!"
"Tuân lệnh bạn gái!"
Từ ngày hôm đó, Minh và Trúc Nhã luôn quấn quýt, quan tâm và chăm sóc lẫn nhau. Đối với Nhã và Minh, cuộc tình này như là định mệnh mà ông trời đã sắp đặt sẵn vậy, ban đầu khi gặp nhau, cả hai đều không thích đối phương nhưng khi đã hiểu hơn về nhau, bản thân lại cảm thấy có sự đồng điệu trong tâm hồn, cảm thấy sự chân thành của nhau. Ngày qua ngày, tình cảm dần một to lớn hơn, hạnh phúc hơn. Nhưng cuộc đời thì có gì đơn giản và thuận lợi cả, trước khi một cơn sóng lớn ập đến thì mặt biển lúc nào cũng êm đềm, dịu dàng khiến con người ta trở nên mất cảnh giác.
Một tháng sau.
"Reng.. reng."
"Em có điện thoại kìa."
"Là mẹ em gọi. Alo! Con nghe đây mẹ! Dạ? Dạ con về nhà liền đây mẹ."
"Có chuyện gì vậy em?"
"Mẹ em nói.. ba của em mất rồi."
"Để anh về chung với em!"
"Dạ thôi! Anh ở đây lo việc học đi, với lại em nghĩ là tạm thời chưa nên công khai chuyện hai đứa mình đâu. Em phải về gấp.. hức.. hức.."
"Vậy để anh đưa em ra bến xe."
"Dạ, mình đi liền đi anh."
Minh vội vàng lấy xe rồi chở Trúc Nhã ra bến xe. Trúc Nhã đã bắt chuyến xe sớm nhất về Cần Thơ.
Trên xe, Trúc Nhã vừa vô cùng lo lắng vừa khóc sướt mướt mãi. Từ nhỏ, ba của Trúc Nhã yêu thương cô vô bờ bến, luôn quan tâm, chăm sóc cô bất kể ngày hay đêm. Khi Trúc Nhã lên Sài Gòn để học, tuy rất lo lắng cho Nhã, sợ con cái ở nơi đất lạ quê người sẽ gặp nguy hiểm nhưng vì thông cảm và thấu hiểu cho niềm đam mê của con, ông vẫn kiềm lòng để cho con đi.
Nay ông mất, Trúc Nhã đã rất sốc và dường như cô không muốn chấp nhận sự thật này, nó xảy ra quá bất ngờ khiến Trúc Nhã muốn suy sụp. Cô không biết tại sao ba của cô lại ra đi bất ngờ như vậy, mới cuối tuần rồi cô vẫn còn nói chuyện điện thoại với ba, vậy mà nay..
Sau ba tiếng, xe đã về tới bến xe Cần Thơ, Trúc Nhã vội vã bắt một chiếc xe taxi để về nhà. Trên đường về nhà, Trúc Nhã đã mong sẽ có một điều kỳ diệu gì đó xảy ra, ba của cô vẫn không chết, ba của cô sẽ chạy ra đón con gái vào nhà. Nhưng cuộc đời thì đâu bao giờ diễn ra đúng như ý muốn của con người chứ.