"Ai kêu con ngồi yên ở đây, con nghĩ con có chạy tới được bệnh viện không? Khóc tới cả người lả ra như vậy rồi còn lái xe kiểu gì được, để mẹ gọi taxi lại rồi hai mẹ con mình đi luôn."
"Dạ.. Mẹ gọi nhanh nhanh đi mẹ!"
Tuy rất lo lắng nhưng bà mẹ cũng hiểu chuyện, không ngăn cản Trúc Nhã đi đến bệnh viện. Mà vốn dĩ có cản cũng không cản được, Trúc Nhã đang loạn cả lên, nếu không mau đến bệnh viện chắc..
Trên đường đi đến bệnh viện, Trúc Nhã như ngồi trên đống lửa, mắt mũi đã sưng lên vì khóc quá nhiều. Bây giờ mà thả cô xuống chạy bộ đến bệnh viện chắc còn nhanh hơn cả taxi!
Hơn 11h khuya, chiếc taxi dừng trước cổng bệnh viện, hai mẹ con vội vội vàng vàng chạy vào trong bệnh viện. Hai mẹ con chỉ đem theo một giỏ đồ nhỏ.
"Chị ơi cho em hỏi, bệnh nhân Trần Quốc Minh nằm ở phòng nào vậy chị?"
"Dạ phòng 208 ạ!"
"Dạ em cảm ơn chị!"
Trúc Nhã kéo tay mẹ chạy vội đến thang máy.
"Ting"
Thang máy mở ra Trúc Nhã hớt hả đi tìm phòng 208. Tới trước cửa phòng bệnh, Trúc Nhã bỗng khựng lại, từ từ mở cửa ra.
"Anh Minh!"
Minh đang nằm trên giường bệnh và vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Trúc Nhã chạy đến bên giường bệnh, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
"Anh Minh ơi, anh có sao không? Anh mau tỉnh lại đi, anh Minh!"
Trúc Nhã gục đầu vào người Minh, cô đã khóc từ khi nghe tin Minh bị tai nạn, Trúc Nhã lúc này đã khóc đến kiệt sức. Nhìn cảnh này, mẹ của cô không thể cầm được nước mắt, vừa xót vừa lo cho Trúc Nhã.
Đúng lúc đó bác sĩ từ bên ngoài bước vào.
"Bác sĩ, anh ấy có làm sao không bác sĩ?"
"Hiện tại thì cậu ấy không sao, nhưng vẫn phải theo dõi thêm. Cậu ấy bị trầy xước ngoài da và có chấn thương vùng đầu, cần phải có thời gian để theo dõi!"
"Có chấn thương vùng đầu nữa sao?"
Nghe bác sĩ nói xong, Trúc Nhã càng lo lắng. Chấn thương ở vùng đầu vô cùng nguy hiểm, nếu không cẩn thận có thể ảnh hưởng đến rất nhiều vấn đề.
Trúc Nhã nằm ở ghế sofa trong phòng bệnh, tuy đã rất khuya nhưng Trúc Nhã không tài nào ngủ được. Mẹ Trúc Nhã thấy con mình lo lắng cho bạn trai đến mất ngủ như vậy cũng chỉ biết khuyên nhủ, an ủi.
Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng Trúc Nhã đã đến ngồi cạnh Minh. Cô nhìn Minh như không muốn rời mắt, rồi tâm sự như lúc hai người đang nói chuyện với nhau vậy.
"Tối qua anh ngủ có ngon không? Anh có cảm thấy nóng hay lạnh quá không? Nếu có thì nói để em chỉnh máy điều hòa nha!"
Nhìn con như vậy, bà mẹ biết đứa con gái của mình đã yêu say đắm chàng trai đó. Có điều, từ trước tới giờ Trúc Nhã chưa bao giờ nhắc gì về Minh cho mẹ nghe nên bà đang rất tò mò.
"Trúc Nhã à! Con với cậu bạn đó đã yêu nhau bao lâu rồi? Sao trước giờ mẹ không nghe con nhắc về cậu ấy?"
Lúc này Trúc Nhã mới từ từ kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Trúc Nhã cũng giải thích về chuyện trước đây không nhắc về Minh.
"Hồi trước con tính là chưa nói với mẹ, để khi nào có dịp con sẽ đưa anh ấy về ra mắt luôn để ba mẹ bất ngờ. Nhưng mà.. ba ra đi đột ngột quá, con nghĩ lúc đó không thích hợp để nói."
Sau khi Trúc Nhã giải thích, bà mẹ mới hỏi một câu:
"À! Sao con không gọi cho người thân cậu ấy để báo một tiếng cho người ta biết đi?"
Trúc Nhã im lặng như đang ngẫm nghĩ điều gì đó, rồi nói:
"Ba mẹ anh ấy đã mất từ khi anh ấy còn rất nhỏ. Ở dưới quê chỉ có bà của anh ấy, nhưng mà bà đã già yếu rồi!"
"Vậy cậu ấy cũng không có anh chị hay em gì cả sao?"
"Dạ đúng vậy, anh Minh là con một trong nhà."
Ba mẹ của Minh đã mất từ khi cậu mới 3 tuổi. Từ nhỏ sống với bà, Minh thương bà của mình vô cùng. Minh muốn được nổi tiếng và kiếm thật nhiều tiền cũng là bởi vì muốn lo cho bà. Nghe được hoàn cảnh của Minh, bà mẹ cũng rất xúc động!
Mọi thứ cứ diễn ra bình thường cho đến sáu ngày sau..
"Tính từ lúc anh ấy gặp tai nạn đến nay đã một tuần rồi, vậy mà anh ấy cứ nằm li bì ở đó không chịu dậy. Bác sĩ thì cứ nói 'chưa có dấu hiệu nguy hiểm' mà sao anh ấy cứ hôn mê mãi."
Đã một tuần rồi, Trúc Nhã vô cùng sốt ruột và lo lắng. Ngày ngày Trúc Nhã đều ngồi nói chuyện rất nhiều cho Minh nghe, vì Trúc Nhã mong Minh sẽ nghe được những lời cô nói và sẽ sớm tỉnh dậy, nhưng tình hình vẫn không thấy biến chuyển tích cực.
Trúc Nhã không cầm được nước mắt nữa nên đã khóc sướt mướt. Mấy ngày qua, cô luôn tỏ ra lạc quan, bình tĩnh để mẹ không lo lắng. Nhưng bây giờ thì không thể tỏ ra mạnh mẽ được nữa. Cô thật sự rất lo lắng cho Minh.