Mối Tình Xuyên Kiếp

Chương 9:




"Nè! Rốt cuộc anh tính ngủ tới khi nào vậy hả? Anh có biết là em và mẹ lo cho anh như thế nào không? Sao anh không tỉnh dậy mà cứ ngủ li bì ở đó hoài vậy?"
Trúc Nhã nặng lời trách móc nhưng thật chất là trong lòng cô đang rất đau lòng và thương cho Minh.
Ơ.. Vừa rồi Trúc Nhã không nhìn lầm chứ? Ngón tay của Minh vừa nhúc nhích sao?
Trúc Nhã nhìn thấy liền vội vã chạy đi kêu bác sĩ.
"Bác sĩ.. Bác sĩ.."
Một lát sau, bác sĩ đã vào phòng và kiểm tra sức khỏe cho Minh.
Trúc Nhã đang rất mong bác sĩ sẽ nói rằng sức khỏe của Minh đã có biến chuyển tích cực. Nhưng..
"Bác sĩ.. Anh ấy đã khỏe hơn và sắp tỉnh rồi đúng không ạ?"
Bác sĩ trầm ngâm một lúc..
"Tôi không phát hiện ra sức khỏe của bệnh nhân có một biểu hiện nào là đang tiến triển tốt hơn cả!"
Thật lạ! Rõ ràng là vừa rồi Trúc Nhã đã thấy ngón tay của Minh thật sự có động đậy kia mà.
"Có lẽ.. vì người nhà đã quá lo lắng và mong muốn cậu ấy tỉnh dậy cho nên mới nhìn thấy ảo giác như vậy."
Không phải ảo giác, Trúc Nhã biết rõ điều đó, Trúc Nhã biết cô đã thật sự nhìn thấy ngón tay của Minh động đậy.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong đã bước ra khỏi phòng.
"Em không gặp ảo giác có đúng không? Anh thật sự đã động đậy ngón tay đúng không? Anh nói đi! Sao anh cứ im lặng hoài vậy hả?"
Trúc Nhã không kìm chế được nên đã lao vào người Minh vừa khóc vừa liên tục hỏi.
Nhưng điều bất ngờ là.. Minh đã mở mắt ra và nhìn Trúc Nhã.
Trong lúc Trúc Nhã vẫn chưa nhận ra điều này thì Minh đã ôm lấy Trúc Nhã. Lúc này cô mới nhận ra Minh đã tỉnh và vỡ òa trong hạnh phúc.
"Anh Minh! Anh tỉnh rồi sao?"
Minh không nói chỉ khẽ gật đầu và nở một nụ cười ấm áp.
"Em biết mà! Em biết là anh sẽ không bỏ em mà."
Trúc Nhã rướn người tới ôm lấy Minh, cả Minh và Trúc Nhã lúc này đều đang ngập tràn trong niềm vui và hạnh phúc.
Mẹ của Trúc Nhã đứng gần đó cũng đang rất vui mừng mặc dù lúc đầu khi thấy Minh đột ngột tỉnh lại bà có hơi bất ngờ.
Bà bất ngờ cũng phải, bởi các bác sĩ và y tá là người quan tâm sát sao tình hình sức khỏe của Minh cũng đã vô cùng bất ngờ khi biết tin Minh đã tỉnh táo.
Còn đối với Trúc Nhã, cô không cảm thấy bất ngờ vì cô luôn tin là Minh sẽ tỉnh lại và cô cũng đã phát hiện ra ngay khi Minh có dấu hiệu tỉnh lại.
Kể từ lúc Minh hết hôn mê, Trúc Nhã không thể rời khỏi chiếc ghế đặt cạnh giường bệnh. Cô là người cảm nhận được rõ nhất sự khủng khiếp khi Minh hôn mê suốt một tuần qua. Cô chăm sóc cho Minh từng li từng tí, cô tâm sự rất nhiều chuyện cho Minh nghe. Nhưng Trúc Nhã không hỏi về tai nạn của Minh, vì cô sợ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của Minh trong lúc này.
Thấy con cứ bám riết bên giường bệnh, bà mẹ liền trêu chọc.
"Bạn trai tỉnh rồi là bỏ rơi mẹ luôn hả?"
"Mẹ cứ nói vậy.. Anh ấy mới tỉnh, đương nhiên con phải ở bên cạnh túc trực để chăm sóc cho anh ấy chứ!"
"Hay quá ha! Rồi chăm sóc cho người bệnh kiểu gì mà chưa cho người ta ăn cơm nữa?"
"Chết! Sau nãy giờ mẹ không nhắc con? Anh có thấy đói bụng lắm không? Ráng chờ em một xíu nha, em chạy ra căng tin mua đồ ăn anh liền."
"Thôi khỏi đi! Đợi con mua nữa chắc thằng Minh nó chết đói đó. Mẹ có mua rồi nè!"
"Vậy mà mẹ còn chọc con nữa, thôi để con đúc cho anh Minh ăn liền, chứ để hồi nguội là ăn không có ngon đâu."
Nhìn Trúc Nhã thế này, bà mẹ cũng bó tay về độ "cưng chiều người yêu" của con gái. Thấy Trúc Nhã đang ân cần đúc cháo cho Minh, bà mẹ bỗng dưng cảm thấy bản thân hơi dư thừa nên đã chủ động đi ra khỏi phòng. Chứ nếu cứ còn đứng đấy thì chắc sẽ chết ngạt mất!
Hôm nay thật sự là một ngày quá vui đối với Trúc Nhã, tuy Minh chưa khỏe hẳn, nhưng ít nhất Minh đã hết hôn mê và còn rất tỉnh táo nữa.
Sáng hôm sau, Trúc Nhã cảm thấy thật sự rất thoải mái. Đã một tuần rồi, Trúc Nhã không thể có một giấc ngủ ngon, nhắm mắt lại Trúc Nhã cứ lo cho Minh mãi. Nhưng đêm qua Trúc Nhã đã có thể yên tâm mà ngủ. Thật sự mà nói, nếu bây giờ Minh mà tiếp tục hôn mê chắc chắn Trúc Nhã sẽ không thể chịu đựng nổi..
Nhưng không sao, hôm qua Minh đã hết hôn mê rồi mà!
Trúc Nhã dậy khá sớm, nhìn thấy mẹ và cả Minh đều đang ngủ, Trúc Nhã để cho họ ngủ thật ngon mà gọi dậy sớm. Cô lẳng lặng vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi tự đi mua đồ ăn.
Cô còn đặc biệt không mua đồ ăn ở bệnh viện vì sợ mọi người ngán. Trúc Nhã luôn luôn chu đáo như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.