Món Quà Của Cậu

Chương 5:




Hôm nay, trời đầy nắng.
Tôi mơ hồ sống qua một đoạn thời gian, bắt đầu hiểu ra lần mình trở về thật vô nghĩa.
Tôi bèn trò chuyện với Tử Thần.
Tôi đã từng yêu cuộc sống của tôi, tôi có hết mọi thứ: bạn thân tôi, cha mẹ tôi, thậm chí là mảnh tình thầm lặng dõi theo anh, thầm thương anh cả đời sinh viên.
Trong buổi tiệc tốt nghiệp nọ, tôi và anh hôn nhau.
Hôn xong, trò chơi kia vẫn diễn ra, nhưng tôi giả vờ thẹn thùng xin rút lui. Thật ra tiếng tim tôi đập át hết mọi tiếng ồn xung quanh, đầu tôi chẳng còn nghĩ thêm chuyện khác được nữa.
Anh cũng rút khỏi cuộc chơi, không nhìn tôi, chỉ lẳng lặng uống rượu.
Tôi lén lút bén lại chỗ anh, ngại ngùng xin WeChat.
Anh chẳng nói gì, nhìn tôi, ánh mắt sâu lắng, tựa như đang suy nghĩ cẩn thận, như đang soi kĩ từng chút. Tôi vừa thất vọng vì nghĩ anh sắp từ chối, thì anh mở điện thoại cho tôi thêm anh vào.
Tôi mừng như điên, cười toác cả miệng.
Giai đoạn đầu trong chiến dịch tán anh dài hạn, thành công rồi.
Sau đó, ngày nào tôi cũng nhắn tin cho anh. Tôi kể chuyện vu vơ trong ngày, chúc anh ngủ ngon, hoặc chuyển tiếp một vài bài đăng mà tôi thấy hài hước.
Thật ngoài mong đợi: anh trả lời tin nhắn của tôi.
Tôi cứ ngỡ tôi đang quen anh. Tôi kể Phó San chuyện này, tất nhiên cô ấy cũng ủng hộ chuyện tình tôi.
Tôi có thể chạm tới anh ư?
Tôi rất muốn chủ động hẹn anh đi chơi, tận hưởng thế giới hai người, nhưng tôi không dám. Tôi chần chừ đến hết hè. Bỗng một ngày, anh và tôi cùng nhắn với nhau: "Mai rảnh không?"
Tôi kinh ngạc, lòng thấy có điềm nhưng tay gõ rất nhanh: "Em rảnh ạ."
Hôm được hẹn ấy, tôi không chờ nổi, vội lao khỏi cửa, song chẳng gặp anh.
Trời hôm ấy đầy nắng. Tôi thấy nắng thật đẹp, vừa lấy tay che bớt ánh nắng chói chang thì tôi nghe tiếng xe húc nhau ầm ĩ.
Tôi không còn.
Tử Thần nói với tôi, rằng tôi chết rồi.
Tôi đau đớn tột độ, cứ nghĩ đến việc tôi chẳng thể gặp lại hai người cha mẹ tôi thương, cô bạn Phó San đáng yêu, và Quý Khâm... tôi nói với Tử Thần là tôi không muốn chết.
Tử Thần lại nói, kết quả tốt nhất cũng chỉ thành người thực vật mãi mãi không tỉnh thôi.
Tôi bắt đầu tuyệt vọng, tôi không biết làm sao. Ở nơi tối tăm u ám ấy, bóng đen kia thấy tôi xui quá, đành nói: "Còn một cách."
Tôi tưởng mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn Tử Thần. Tử Thần từ tốn giải thích:
- Có một linh hồn khác gặp chuyện xui như cậu, tiếc là thời gian hơi muộn: thân thể cậu ta không còn nữa. Nếu cậu cho cậu ta trú trong thân xác cậu đủ lâu, đồng thời cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt, còn linh hồn cậu sẽ bị trừng phạt vì vượt đèn đỏ lung tung, ảnh hưởng trật tự, an toàn giao thông.
Gì? Cho một linh hồn khác nhập vào cơ thể tôi – nghe có vẻ sai sai, cử chỉ với tính tình khác nhau, sẽ không bị phát hiện chứ?
Tôi thắc mắc thế, Tử Thần đáp:
- Không ai nhận ra đâu. Người ta tin tưởng khoa học, cho rằng câu bị mất trí nhớ hoặc đa nhân cách thôi. Sau khi cậu về thì cậu bảo cậu khỏi bệnh là được.
Tử Thần nói ngọt xớt, tôi bị thuyết phục, bèn đồng ý.
Tôi không muốn làm sống thực vật, cũng không muốn chết yểu như thế.
Tôi tiếc lắm.
Rõ ràng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.
Sau đó, đôi mắt tôi tối sầm, ngủ một giấc thật dài. Có lúc tôi nghe tiếng người nói cười với nhau, có lúc lại chẳng nghe gì, một năm ấy trong đời tôi cứ như một giấc mộng mơ hồ.
Không ổn rồi, sao tôi chưa được tỉnh?
Liệu mọi người quên mất tôi rồi chăng?
Tôi bắt đầu lo lắng, tôi giãy giụa tỉnh lại, tôi hỏi Tử Thần đến lúc chưa, tôi muốn trở về, tôi không chịu nổi.
Tử Thần im lặng thật lâu. Tôi cảm thấy Tử Thần đang nhìn tôi chăm chú tôi, tôi không hiểu ánh nhìn đó ám chỉ điều gì, thương hại chăng.
Lại một đoạn thời gian dài tôi qua, Tử Thần nói:
- Cậu có thể về được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.