Bị đè lên người bởi một người đàn ông với tình trạng trần truồng thế này, dù đã trải qua với hắn một lần nhưng là Lâm Vĩnh Túc vẫn không thể nào quen cho được.
Xấu hổ vẫn là xấu hổ.
Nhưng cánh tay cộng với sức lực nhỏ bé làm sao kéo nổi tấm chăn lên cao hơn khi Trịnh Liệt đang giữ chặt lấy nó.
"Cái cần nhìn cũng đã nhìn, cái cần làm cũng đã làm, em còn xấu hổ? Nếu phục vụ em không tốt thì tôi sẽ bị quản lý mắng đấy."
Hả? Bị mắng?
Cô không phải người tốt nhưng cũng không đến mức gây hoạ cho người khác.
Mà hơn nữa thì khi thân hình to lớn cùng vòng ba rắn chắc ấy lộ liễu bày ra trước mắt thì...cô cũng đã có chút không an toạ mà lại nghĩ tới tối qua.
(Na: uầy...chị muốn thì chị cứ nói thẳng ra đi còn kêu làm người tốt.)
Nhưng mà...
Lâm Vĩnh Túc có chút không tự nhiên chống tay lên ngực hắn.
"Nhưng hôm nay không được."
"Không được?" Trịnh Liệt khó hiểu nhướng mày.
A...hôm nay là ngày cấm, là kỳ kinh nguyệt hằng tháng của cô.
"Nói." Hắn không can tâm nhìn miếng thịt treo trước mắt rồi mà lại chỉ ngồi nhìn, tay hắn điêu luyện đưa xuống nơi mềm mại nóng ấm giữa hai chân cô.
"Ân..." Lâm Vĩnh Túc cắn nhẹ môi dưới. "Không được."
"Em là đang cố ý khiêu khích tôi đúng không? Nhưng mà...em thật sự rất mê người." Hắn cười một tiếng, bàn tay lại tiếp tục càn quấy nơi hoa huy*t bắt đầu rỉ nước. "Thấy không? Em cũng muốn mà."
Ánh mắt sắc sảo mang chút ôn nhu cùng ám muội.
Bầu ngực tròn trịa lại bị hắn nắm lấy, nhào nặn thành đủ loại hìng dạng.
"A....chỗ đó...ân..."
"Hử...thoải mái sao?" Hắn dùng răng gặm nhẹ trên nụ hoa màu hồng trước ngực cô.
"Ân...thoải mái...ư..."
Toàn thân cô ửng lên màu hồng nhạt, những dấu hôn đủ màu hồng tím dâm dị do trận kích tình tối qua để lại nổi lên trên làm da trắng muốt, càng tăng thêm thập phầm dục vọng đang muốn căng trướng.
"Tiểu yêu tinh, thân thể em thật biết quyến rũ đàn ông."
Lâm Vĩnh Túc cong lên phần eo.
A...ưm...ngón...ưm...ngón tay hắn đang tàn phá phía dưới, khuấy động dục vọng của cô tăng cao.
Hắn cầm lấy viên trân châu như hạt đậu, nơi mẫn cảm nhất của người phụ nữ mà miết, hoa huy*t trương ra đến khó chịu.
Ngứa.
Thuỷ dục nhầy nhụa chảy ra nhiều hơn.
Cô muốn.
"Ân...tôi...ư...mmmm...."
"Em làm sao?"
Hắn gian tà hỏi, nhưng là tiếng nói trầm đục cùng hơi thở vướng chút khó khăn nói rõ rằng, hắn cũng đang muốn cô.
"Tôi muốn...ưm.."
Lâm Vĩnh Túc nhắm lại đôi mi dài, khuôn mặt vì nhiễm ham dục mà đỏ hồng gò má.
Hắn nhìn cô như vậy, hơi thở càng trở nên dồn dập, hoa huy*t cũng đã đủ độ trơn, khiến cho hắn có loại cảm giác muốn lập tức ở trong cơ thể cô kịch liệt rong đuổi.
Trịnh Liệt cúi đầu, ôm lấy cô, hôn lấy đôi môi đang bị hàm răng xinh đẹp cắn lấy.
"Nên nhớ, đây là đôi môi của tôi, em không được làm đau nó."
Thanh âm khàn khàn, hơi nóng phả đầy, quanh quẩn bên tai khiến cả người Lâm Vĩnh Túc nóng như phát sốt.
Lâm Vĩnh Túc mở ra hai mắt nhuốm màu tình dục, mơ mơ hồ hồ nghĩ tới hắn nói chuyện như kẻ đứng trên, hoàn toàn không giống với giọng điệu của người bị đàn áp.
Bá đạo nhưng rất ngọt ngào, lại pha lẫn chút ôn nhu khiến người ta mê mẩn.
Chẳng lẽ đây là chiêu thức của kỹ nam?
Thật không hổ danh là nơi hội tụ những người đàn ông khiến phụ nữ phát điên.
Đầu óc không còn thời gian bay bổng lung tung vì phía dưới ham muốn tăng cao, khó chịu nâng eo.
Miệng cũng đáp lại nụ hôn của hắn, giọng nói mềm mại: "Liệt, động đi, động đi, tôi muốn..."
Trịnh Liệt nở nụ cười bằng ánh mắt.
"Hảo. Đáp ứng em."
Hắn nhấn người, phân thân đang dựng trước cửa liền chìm trong hang động mềm mại, ấm nóng.
A...dễ chịu quá.
Lâm Vĩnh Túc liền căng trướng phía bụng dưới nhưng chỗ giao thoa lại thoải mái đến không tưởng, cô nhắm mắt, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn, ép cho phân thân của hắn xâm nhập thật sâu vào trong cơ thể.