Một người vì mạng sống của mình có thể làm những gì?
Người khác Mi Lâm không biết, nhưng nàng có thể vì nó mà hy
sinh tất cả, bao gồm thân thể và tự trọng.
Nàng khát khao sinh mệnh của mình có thể nở rộ như những
bông hoa xuân tháng Hai, cho dù ngắn ngủi, nhưng cuộc đời nàng giờ đây lại như
một con cóc ghẻ lười nhác trong bùn lầy, luôn phải cúi đầu, lầm lũi và bẩn thỉu.
Nàng chỉ biết rằng, phải sống mới có thể nói đến những thứ
khác. Đến sinh mệnh cũng chẳng còn, thì có thể nói được gì nữa đây?
Nhưng không thể ngờ được, cuối cùng nàng lại rơi vào tay tên
Mộ Dung Cảnh Hòa khốn kiếp, kẻ đã coi nàng như một món đồ để lấy lòng một người
con gái khác, kẻ đã bị nàng trả thù một cách đáng sợ, một kẻ lòng dạ hẹp hòi đến
vô cùng. Một tên khốn nạn!
Hồng đào phấn mận trắng lê, nở đầy cành phấp phới trong gió
đón chào mùa xuân, hoa hải đường ung dung nở rộ.
Trời đang vào tiết tháng Hai, hoa xuân phủ kín một vùng sơn
dã, ấp ủ sức sống mãnh liệt của cả một mùa. Trong hoang địa, một ngôi mộ chơ vơ
giữa những nụ hoa xuân, không có bia, nhưng chẳng hề lạnh lẽo.
Nam nhân tay cầm roi ngựa đứng trước mộ, y phục đen như mực,
áo bào trắng, chiếc túi thơm màu gụ giắt bên hông, tỏa ra mùi hoa tường vi nhè
nhẹ. Xa xa, con bạch mã cao lớn đang gặm cỏ, xa hơn chút nữa phía rừng mận, một
thiếu niên khôi ngô lặng lẽ dắt ngựa chờ ở đó, thỉnh thoảng liếc về phía này với
ánh mắt bất an.
Hắn giơ tay lên, như muốn chạm vào gì đó, rồi lại cứng ngắc
buông thõng xuống, ánh mắt dần hiện lên vẻ phức tạp, rồi đột nhiên bị cơn tức giận
thế chỗ.
“Nữ nhân kia, chết dễ dàng như vậy sao?” Hắn mỉm cười, bất
ngờ tung một quyền về phía ngôi mộ. Ngay lập tức hoa tan cành gãy, cánh lả tả
bay.
Thiếu niên đứng từ xa nhìn thấy, sợ hãi vội vàng chạy lại,
nhưng trong lúc đó, hắn đã liên tiếp tung quyền, khiến cho bùn đất tóe tung,
làm biến mất hơn một nửa ngôi mộ.
“Gia…” Thiếu niên kia muốn ngăn lại nhưng không dám.
Hắn không để ý đến người nọ, tiếp tục tung chưởng cho đến
khi nhìn thấy thi thể một cô gái đã bắt đầu mục rữa. Không có quan tài, đến một
chỗ chôn cất hẳn hoi cũng không, chỉ có một manh áo rách, cứ như vậy im lìm nằm
trong đống bùn lầy, vô số kiến và côn trùng nhanh chóng bò ra từ cơ thể nàng.
Bàn tay nắm chặt lại, một quyền đã dồn hết sức chẳng thể nào
tung ra.
“Thế này là sao?” Hắn nhìn khuôn mặt đã biến dạng của cô
gái, hỏi, giọng nói trầm đục.
Từ góc đứng của thiếu niên kia có thể nhìn thấy nam nhân
không biết vì tức giận hay vì lý do gì khác mà đôi mắt trở nên đỏ ngầu. Cậu ta
bất giác rùng mình, trấn áp nỗi sợ hãi trong lòng, vội vàng giải thích: “Hồi bẩm
gia, đây là ý của Mi… Mi Lâm cô nương trước khi qua đời. Nàng ấy nói…” Cậu ta cẩn
thận liếc nhìn chủ nhân, thấy hắn vẫn giữ vẻ kiên nhẫn mới dám tiếp tục, “Nàng ấy
nói nằm trong quan tài chôn sâu, chẳng bằng hòa cùng với đất bùn, làm tươi tốt
cho những đóa hoa xuân, như vậy nàng ấy cũng có thể được thơm lây.”
Không ai nói gì thêm, chỉ có một làn gió buốt lạnh đem theo
mùi hương hoa nhẹ nhàng phủ lên thi thể người đã khuất, làm cho người khác
không hề cảm thấy một chút hôi thối.
“Nàng còn nói gì nữa?” Rất lâu sau, hắn mới thấp giọng hỏi,
cánh tay buông thõng xuống dường như run lên.
Thiếu niên kia không để ý thấy, nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu,
“Thưa gia, hết rồi.”
Yết hầu hắn khẽ cử động, sau đó bất ngờ phát ra một tiếng cười
còn khó nghe hơn cả khóc, “Không còn… Không còn gì nữa sao? Mãi cho đến phút cuối
cùng nàng cũng không…” Không hề nhắc đến hắn, dù là căm hận. Hắn nuốt vào những
lời sau cùng ấy, đợi cho đến khi nó tan đi trong lòng, mới tung chiếc roi ngựa,
cuốn lấy thi thể ra khỏi hố đất.
“Gia!” Thiếu niên kia kinh hãi, quỳ xuống trước mặt hắn, cầu
xin: “Gia, gia… Mi Lâm cô nương cho dù có sai thế nào, người chết như ngọn đèn
đã tắt, gia hãy để cho nàng ấy được yên nghỉ…”
Ánh mắt đỏ ngầu như quái thú khiến cho thiếu niên kia bất ngờ
kêu lên một tiếng, hắn vung roi, quất mạnh vào thi thể dưới đất.
“Nàng muốn hiến mình cho hoa xuân, ta không cho!”
Lại một roi nữa, trong tiếng vang nặng nề, lớp vải rách bay
tứ tung.
“Nàng muốn mãi mãi yên nghỉ, ta không cho!”
Trong lời thề độc cùng với tiếng nấc nghẹn ngào giấu kín,
chiếc áo bào trắng phấp phới bọc lấy thi thể đã mục rữa lẫn trong đất bùn kia.
Hắn bất ngờ cúi xuống ôm thi thể đó, bước vài bước nhảy lên lưng ngựa, sau đó
phóng như bay về nơi đất trời tiếp giáp phía cánh rừng hoa mận.
Tháng Hai về, hoa đào thêm hồng, hoa mận trắng, hoa cải vàng
phủ khắp đất trời, liễu xanh, xanh thắm một màu.
Trong cơn mơ màng, dường như hắn nghe thấy giọng cô gái đang
khẽ hát bên tai, giống như nơi sơn thôn hoang vắng của những tháng năm trong dĩ
vãng. Hắn im lặng nằm trên giường, nàng quét dọn giặt giũ ngoài sân, ánh mặt trời
chiếu nghiêng qua khung cửa sổ bằng giấy đã cũ sờn, giống như những cánh bướm
bay lượn chập chờn trước mắt.
Nàng là Tứ Thập Tam[1], cũng như những người khác, nàng
không có tên. Nàng cũng không còn nhớ những chuyện xảy ra trước khi đến đây, trừ
cành lê trắng và từng lùm, từng lùm tâm giá[2] chắn ngang đường ngựa chạy. Đó
là toàn bộ ký ức của nàng về thời thơ ấu.
[1] Bốn mươi ba.
[2] Còn gọi là cây tề thái, là cây thuốc, thuộc họ cải.
Sau đó là bước vào luyện tập. Luyện tập để trở thành một tử
sĩ. Thành quả hoàn mỹ nhất của việc huấn luyện một tử sĩ, đó là xóa bỏ bản tính
con người và nỗi sợ hãi trước cái chết, thứ còn lại, chỉ là sự trung thành của
loài chó.
Rất nhiều năm sau này nàng vẫn luôn hoài nghi, bản thân có
phải khi ấy uống quá nhiều thuốc đến lú lẫn rồi hay không, nếu không sao nàng
có thể thích cái tên khốn kiếp đó một cách vô điều kiện như vậy.
Trên thực tế, so với những tử sĩ khác, rõ ràng nàng không đạt
tiêu chuẩn. Nàng sợ chết, sợ vô cùng. Vì thế, để có thể sống nàng không ngại học
làm một con chó.
Khi Tứ Thập Tam bước vào trong, đã có hơn mười cô gái trẻ mặt
đeo mạng đen giống mình đang đứng đó. Nàng không chớp mắt nhìn xuyên qua đám
người, tiến thẳng lên, sau đó quỳ xuống trước chiếc mành hạt ngăn cách trong
ngoài, ánh mắt tập trung vào điểm cách đầu gối một đoạn.
“Chủ nhân.”
“Khôn Thập Thất bị bệnh, ngươi sẽ đi thay.” Bên trong truyền
tới giọng nói không nam chẳng nữ, khiến cho người ta khó phân biệt, rõ ràng là
cố ý.
“Thưa vâng.” Tứ Thập Tam không hề do dự, tuy nàng không biết
nhiệm vụ sắp tới là gì.
“Rất tốt, ngươi vào đây.” Người đó nói.
Tứ Thập Tam không dám đứng dậy, cúi người chống hai tay lên
đất, giữ nguyên tư thế quỳ, lê vào trong. Vừa xuyên qua tấm mành hạt, nàng lập
tức dừng lại.
Một đôi giày xanh thêu gấm tinh xảo dần xuất hiện trước mắt
nàng, mùi hương nhè nhẹ xông vào mũi, nàng bất giác cảm thấy lạnh người, chưa đợi
nàng kịp hiểu nguyên do, người kia đã đặt tay lên trán nàng. Sắc mặt nàng hơi
thay đổi, nhưng chỉ nửa giây sau đã ngay lập tức trở lại bình thường, nhắm mắt
thần phục, mặc cho một luồng nội lực mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể, lập tức phế
đi tất cả võ công mà nàng đã khổ luyện suốt hơn mười năm qua.
Một ngụm máu tươi từ trong miệng tràn ra, sắc mặt nàng trắng
bệch, mệt mỏi nhìn mặt đất.
“Ngươi không hỏi ta vì sao lại phế võ công của ngươi?” Trước
sự im lặng của nàng, người đó chợt có chút tò mò.
Vì cổ họng vẫn còn vị tanh, Tứ Thập Tam ho lên một tiếng rồi
mới ngoan ngoãn trả lời: “Thưa vâng.” Trong giọng nói không hề có sự trách móc.
Kể từ khi bị đưa về nơi u ám này, điều đầu tiên mà họ được dạy đó là nói “Thưa
vâng”.
Người đó như nhớ ra điều gì, bất ngờ mỉm cười, xua tay nói:
“Đều lui ra cả đi.”
“Thưa vâng.”
Khi Tứ Thập Tam lùi ra khỏi tấm mành hạt, những người khác đều
đã về hết. Nàng lấy hết sức đứng dậy, nhưng không dám xoay người, mặt hướng về
phía tấm mành lùi ra ngoài. Vào đúng lúc nàng bước qua bậc cửa, bên trong bỗng
truyền tới một tiếng ho khiến nàng giật mình suýt ngã, may là người bên trong
không hề để ý.
Tổng quản đợi bên ngoài, đưa cho nàng một túi gấm màu tím,
không nói gì nhiều, chỉ bảo nàng lên chiếc xe ngựa đang chờ ở ngoài.
Tứ Thập Tam biết, bên trong chiếc túi gấm chính là nhiệm vụ
lần này của mình.
Mi Lâm… Mi Lâm sao?
Trán nàng chạm vào thành cửa sổ xe, lắng tai nghe tiếng cười
của cô nương ngồi cùng, một cảm giác hưng phấn không rõ chợt lan vào trong tim.
Từ nay nàng được gọi bằng cái tên này. Tứ Thập Tam, con số đã theo nàng mười
lăm năm sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi ở một nơi u ám đến nghĩ nàng cũng không hề muốn
ấy.
Từ nay, nàng đã có tên gọi, có thân phận, thậm chí còn một
đám người nhà nàng chưa bao giờ gặp mặt trước đây. Nàng thay thế một người con
gái khác.
Trong ba trăm mỹ nhân Tây Yến tới Đại Viêm hòa thân cùng Tử
Cố Công chúa, đương nhiên không thể chỉ có một người bị tráo đổi. Những cô gái
tên bắt đầu bằng chữ “Khôn” kia đều được huấn luyện vì nhiệm vụ lần này, nàng
chẳng qua nhặt được một món hời mà thôi. Có thể, sau năm năm bị nàng lừa gạt, tổng
quản cuối cùng cũng cảm thấy khó chịu, thế nên mới nghĩ ra cách này đuổi nàng
đi.
Tốt thôi, cuối cùng cũng có thể rời xa nơi đầy mùi xú uế và
chết chóc ấy để đi ngắm nhìn những bông hoa trong tâm trí bấy lâu. Cho dù không
còn võ công, cho dù trong cơ thể có độc mỗi tháng sẽ phát tác một lần, thì cũng
hơn vạn lần cuộc sống lúc nào cũng phải giành giật sinh tồn với đồng loại.
Lúc này tiết trời đã vào thu, rừng núi hai bên đường phủ một
màu xanh mướt, có thể dễ dàng nhận ra xen lẫn giữa những đốm đỏ, chấm vàng là
những bông hoa xuân. Nhưng cuối cùng lại không phải, lúc đến gần, lướt qua cửa
sổ xe, có thể thấy rõ từng chiếc lá vàng khô héo bị gió khẽ thổi qua, rụng xuống
lả tả, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo thê lương.
Mi Lâm không thích, quay mặt đi, khẽ mỉm cười lắng nghe bạn
cùng xe nói chuyện.
Hai ngày trước, nàng được đưa đến An Dương cách Chiêu Kinh
hai trăm dặm. Lúc này, đoàn người Tây Yến đi hòa thân đang nghỉ ở một dịch quán
trong vùng. Ngày hôm sau, khi khởi hành, có hai chiếc xe ngựa dành để chở mỹ
nhân do không chịu được đường xa đã bị hỏng, vì vậy đành phải sắp xếp cho những
mỹ nhân trên hai chiếc ấy ngồi tạm các xe khác.
Do đó, Mi Lâm được xếp vào chiếc xe hiện nay nàng đang ngồi.
Sau hai ngày nói chuyện, cuối cùng nàng cũng biết vì sao không có ai nghi ngờ
thân phận của mình.
Thì ra do đi đường vất vả, cộng với quy tắc gò bó, những mỹ
nhân này sau khi xuống xe có rất ít cơ hội để trò chuyện với nhau. Cho dù có,
cũng là với những người cùng xe, vì thế không thân thiết với những người trong
xe khác, càng không cần nói tới những hộ vệ đến dung mạo các mỹ nhân cũng khó
được nhìn thấy kia. Đương nhiên, việc này nếu không có sự phối hợp của cấp trên
đến từ Tây Yến thì không thể dễ dàng như vậy được.
Chỉ có điều những chuyện ở đây không đến lượt nàng phải lo,
mà tốt nhất cũng không nên nghĩ đến, biết quá nhiều không phải điều tốt. Nàng vẫn
còn có việc cấp thiết hơn cần giải quyết.
Tiếng Tây Yến.
Mấy người bọn họ nói chuyện, giọng nói nhỏ nhẹ thướt tha, giống
như đang hát, vô cùng dễ nghe, chỉ đáng tiếc không biết đang nói gì. Là một người
đến từ Tây Yến nhưng nghe không hiểu tiếng Tây Yến, đây là việc nực cười đến mức
nào?
Mỗi chi tiết nhỏ của cả đợt hành động đều được sắp xếp cẩn mật,
sao có thể lộ ra một kẽ hở không đáng có như vậy, nàng không sao hiểu nổi,
nhưng cũng phải cẩn thận tìm cách đối phó.
Đang suy nghĩ, bên tai bỗng thấy ấm, có người ghé sát vào
tai nàng nói câu gì đó. Mi Lâm cố gắng kìm chế động tác đẩy ra theo phản xạ,
quay lại nhìn, phát hiện ra người con gái xinh đẹp và dịu dàng nhất trong số
năm người kia đang nhìn mình một cách thân thiết.
Nàng lập tức nở nụ cười, rất nhanh tìm cách ứng phó. Vào
đúng lúc này, những chiếc xe ngựa vốn dĩ đi không nhanh lắm bỗng dừng lại, thu
hút sự chú ý của những cô gái bên cạnh nàng.
Mi Lâm khẽ thở phào một tiếng, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ
theo những người khác.
Xe ngựa của họ ở giữa đoàn, lại không được ló người ra nên
chẳng thế thấy gì, chỉ nghe được tiếng vó ngựa gấp gáp từ xa vọng đến, sau đó dừng
lại phía trước. Chẳng cần nghĩ cũng biết bị thị vệ trưởng chặn lại.
Vào đúng lúc các cô gái đang tò mò đoán xem đã xảy ra chuyện
gì, tiếng vó ngựa lại lần nữa vang lên, trong đó lẫn cả tiếng hò hét. Lần này
là thị vệ của bọn họ xuống xe.
Thì ra do đoàn người trên đường gặp sự cố nên đến nơi muộn
hơn gần một tháng so với dự tính ban đầu, cũng vừa đúng mùa đi săn một năm một
lần của hoàng triều Đại Viêm. Địa điểm đi săn chính là Lộc Sơn cách Chiêu Kinh
ba trăm dặm về phía Tây Nam, cũng phải đi qua con đường này. Thật là trùng hợp,
hai đoàn người lại gặp nhau ở đây.
Khi xuống xe, những chiếc xe ngựa ở phía trước đã bị dẹp
sang hai bên đường, xe của Công chúa được đưa ra khỏi đội ngũ dưới sự hộ tống của
thị vệ trưởng, tiến nhanh về phía đoàn cờ hoa rợp trời phía trước.
Khoảng một tuần hương sau, nội thị tới truyền chỉ, nói đoàn
người hòa thân được lệnh cùng tiến về Lộc Sơn.
Mọi người quỳ hai bên đường, đợi đến khi Hoàng đế Đại Viêm
toàn thân võ phục cùng với các Hoàng tử, vương tôn, bá quan văn võ lần lượt đi
qua hết mới đứng dậy trở về xe theo sau.
Có lẽ bị không khí uy nghiêm khi nãy làm chấn động, sau khi
lên xe, các cô gái đều không dám lên tiếng nói chuyện. Mi Lâm cảm thấy thật may
mắn, nhưng cũng biết những vận may thế này không phải lúc nào cũng đến. Nếu như
nàng không kịp thời nghĩ ra cách ứng phó, chỉ sợ rất nhanh sẽ để lộ thân phận của
mình.
Đoàn người đi rất nhanh, hai ngày sau đã đến chân núi Lộc
Sơn. Lúc này Võ Bị viện[3] đã dựng lều trại xong xuôi tại một bãi đất rộng, được
rào quanh bằng gỗ bạch đàn, có cửa ra vào. Phía ngoài được giăng lưới, phân bổ
các thị vệ thay phiên canh gác đề phòng có người xâm nhập.
[3] Một trong ba viện thuộc phủ Nội vụ, chuyên phụ trách
trang bị, khí giới.
Trong đoàn người đi hòa thân, trừ những thị nữ thân cận với
Công chúa, những người khác đều được sắp xếp ở trong trại, không có sự cho phép
không được ra ngoài. Các mỹ nhân đều có một dự cảm, vận mệnh của mình có lẽ sẽ
được định đoạt tại nơi đây. Tuy rằng khi được chọn làm nha hoàn hồi môn đi cùng
Tử Cố Công chúa, bọn họ cũng đã dự đoán được trước chuyện này, nhưng khi mọi việc
thực sự xảy ra, con người ta vẫn cảm thấy lo sợ bất an.
Năm thiếu nữ cùng trại với Mi Lâm cũng vậy, không còn tinh
nghịch hoạt bát như trước nữa, đôi lông mày khẽ nhíu lại, rõ ràng trong lòng nặng
nề vô cùng.
Mi Lâm chẳng mấy quan tâm đến việc này, nàng ngồi bấm đốt
ngón tay tính xem ngày nào tháng sau sẽ đi nhận thuốc giải và phải dùng những
tin tình báo như thế nào để có được loại thuốc giải tốt một chút. Cho đến bây
giờ, điều duy nhất khiến nàng cảm thấy vui vẻ đó là kể từ khi theo sau đoàn xe
của Hoàng đế, các thiếu nữ đều đã bắt đầu nói tiếng Đại Viêm, còn lưu loát hơn
cả một người sinh ra và lớn lên ở đây, nhưng lại rất ít khi mở miệng nói chuyện
như nàng.
Buổi sớm, khi ánh dương vừa ló rạng, tiếng tù và vang rền khắp
cả một vùng bình địa gần xa, tiếng vó ngựa như sấm giật, tiếng người râm ran,
đánh thức những cô gái đi đường nhiều ngày mệt mỏi vẫn còn đang ngái ngủ. Bọn họ
ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, giống như những con thú nhỏ sắp bị săn một cách tàn
nhẫn trong khu rừng kia.
Thời gian dần qua đi trong sự chờ đợi vận mệnh của mình được
người khác quyết định, màn đêm vùng sơn dã cuối cùng cũng buông xuống với sự trở
về của những tay thợ săn. Một đám lửa được đốt lên giữa doanh trại rộng lớn,
mùi hoang dã của những con thú mới săn tiệp với mùi lửa cháy. Tiếng cười nói
xuyên qua khoảng không giữa những căn lều, từ xa xa vọng lại, làm cho người ta
dễ dàng tưởng tượng ra khung cảnh náo nhiệt nơi đó.
Vào đúng khi các thiếu nữ đứng ngồi không yên, chẳng dám đi
ngủ, cuối cùng cũng nhận được chỉ truyền gọi. Nhưng điều làm cho họ ngạc nhiên
là, không hề có những màn ca vũ mà họ nghĩ rằng sẽ có và đã bỏ rất nhiều công sức
chuẩn bị. Những đám hoa bị giẫm nát được chiếu sáng bởi ánh lửa và những vết hằn
của vũ khí quét qua mặt đất, cho thấy lúc trước ở đây đã có những màn biểu diễn
rất hấp dẫn.
Ba trăm thiếu nữ xinh đẹp xếp thành mười hàng, mỗi hàng ba
mươi người, đứng ngay ngắn giữa khu đất rộng đã định trước, đợi các vương công
đại thần tới lựa chọn.
Mi Lâm đứng sau cùng, hơi khẽ xoay người sang bên phải, lập
tức có thể nhìn thấy Hoàng đế Đại Viêm đang ngồi trên ghế.
Có lẽ ông ta đã từng oai hùng lẫm liệt một thời trai trẻ,
cũng có thể ông ta vẫn còn sự anh minh, quyết đoán và uy nghiêm, nhưng người mà
nàng nhìn thấy chỉ là một người đàn ông trung niên gầy yếu, vàng vọt như đang bị
bệnh. Trong đôi mắt dài xếch lên của ông ta thấp thoáng nét hấp dẫn, nhưng lại
bị sự xanh xao phá vỡ cảm giác tuệ mẫn mà đáng nhẽ ra nó phải có, khiến cho người
ta có một cảm giác không thoải mái.
Ở vị trí phía tay trái nơi ông ta ngồi là vài nam tử cường
tráng mặc quân phục xanh, tầm hai ba mươi tuổi, rõ ràng không phải là Hoàng tử
vương tôn, mà là những tướng lĩnh trẻ, lực lượng chủ yếu của đợt đi săn lần
này. Phía bên tay trái ông ta, Tử Cố Công chúa xinh đẹp đeo mạng che mặt, cúi
thấp đầu, trước sự có mặt của bọn họ, từ đầu tới cuối không hề nhìn qua một lượt.
Còn những người cùng phía với nàng đều là những người ăn mặc đồ văn sĩ.
Mi Lâm nhìn hết một lượt khung cảnh trước mắt rồi cúi thấp đầu,
không quan sát thêm nữa. Bên tai vọng đến giọng nói mệt mỏi nhưng không thiếu
đi sự uy nghiêm của Viêm đế.
“Trong buổi đi săn hôm nay, Huyền Liệt, con là người đứng đầu,
trẫm cho phép con chọn trước.”
Lời vừa nói ra, nam tử ngồi trên cùng phía bên trái vội vã đứng
dậy tạ ơn, nhưng không lập tức chọn người mà cười nói: “Công chúa vừa tới Đại
Viêm chắc có nhiều điều chưa quen, sao Phụ hoàng không chọn ra vài người thân cận
giữ lại bên cạnh Công chúa để hầu hạ?”
Lời hắn ta thâm sâu, bề mặt là vì nghĩ cho khách từ xa đến,
nhưng trên thực tế là để Viêm đế giữ lại vài người cho mình. Dù sao Công chúa
cuối cùng cũng sẽ vào cung, nên người bên cạnh Công chúa, Hoàng đế hiển nhiên
lúc nào cần cũng có thể gọi.
Với sự quan tâm của con trai, Hoàng đế đương nhiên hài lòng,
nói: “Con cũng có lòng đấy.” Nói đoạn, quay đầu về phía Tử Cố Công chúa, ngữ
khí dịu dàng hỏi: “Huyền Liệt nói không sai, Tử Cố, nàng hãy chọn lấy vài người
giữ bên mình hầu hạ đi.”
Nghe vậy, Tử Cố Công chúa trước giờ luôn cúi mặt cuối cùng
cũng ngẩng đầu, liếc một cái rất nhanh về phía Huyền Liệt, sau đó cúi người
hành lễ với Viêm đế, nói nhỏ nhẹ: “Thiếp xin theo ý bệ hạ.” Nàng sinh ra trong
gia đình Đế vương, sao có thể không hiểu những người đàn ông này nghĩ gì.
Đôi long nhãn của Hoàng đế quét một lượt, chọn ra vài cô
gái. Giây phút ấy, Mi Lâm nhìn thấy đôi mắt già nua có phần mờ đục của ông ta
rõ ràng khẽ sáng lên, sau lưng bất giác mồ hôi vã ra như tắm, thở phào nhẹ nhõm
đứng nguyên tại chỗ. Nếu đặt chân vào trong cung, có muốn thoát ra ngoài quả
không phải một chuyện dễ dàng.
Tiếp theo đó, Mộ Dung Huyền Liệt đứng dậy, những nam tử có mặt
đều đã được phân hai, ba cô gái, nhưng cũng không có ai chẳng biết điều, trước
mặt Hoàng đế đều chọn lấy vài người, huống hồ những Yến nữ[4] đi theo làm của hồi
môn lần này đều là những mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
[4] Những cô gái Tây Yến.
Còn lại gần một trăm thiếu nữ, Viêm đế nghe lời đề nghị của
nội thị bên cạnh, chuẩn bị mang về kinh phát thưởng cho các trọng thần không đến
tham gia lần đi săn này. Mi Lâm là một trong số đó, nàng nhìn những thiếu nữ có
thể là thực sự hài lòng hoặc cố tỏ ra hài lòng vì vận mệnh của mình đã được định
đoạt, đột nhiên cảm thấy rối bời, không biết mình sẽ gặp phải một người thế
nào. Nhưng cảm xúc ấy của nàng không kéo dài lâu, rất nhanh sau đó đã bị một
người bất ngờ tiến vào phá vỡ.
Trong khi mải suy nghĩ, bất ngờ Mi Lâm cảm thấy eo mình thắt
lại, bị một người kéo vào trong lòng, đồng thời, một Yến nữ ngồi bên cạnh nàng
cũng rơi vào vòng tay người đó, cả hai không kịp trở tay, suýt chút nữa thì đụng
trán vào nhau.
Ngẩng đầu lên, một khuôn mặt đàn ông khôi ngô tuấn tú lọt
vào tầm mắt, chưa đợi nhìn rõ khuôn mặt, thoắt một cái, nàng đã đón nhận những
chiếc hôn liên tiếp.
Mi Lâm bị làm cho sợ hãi, nhìn hắn ta lại quay đầu sang hôn
người con gái còn lại kia, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, đành để
mặc cho hắn ôm như vậy tiến về phía trước, trong lòng nghĩ thầm thân phận của
người này nhất định không thấp.
Quả nhiên, người đó còn chưa đi đến trước mặt Hoàng đế đã
nghe thấy tiếng cười của Mộ Dung Huyền Liệt.
“Cảnh Hòa, đệ đến muộn, chẳng lẽ Mai Tướng quân đã cho phép
đệ vào trướng rồi sao?” Những lời này của hắn có vẻ như trêu đùa, nhưng Mi Lâm
có thể nghe thấy ý tứ trong đó, ánh mắt khẽ liếc về phía Hoàng đế, thấy trên
khuôn mặt ông ta sự khó chịu, lạnh lùng không hề giấu giếm, không khỏi có chút
bất ngờ.
Nhưng người đang ôm hai bọn họ kia dường như không hề để ý,
khẽ nhún vai, lộ vẻ bất lực, nói: “Hoàng huynh chê cười rồi, Lạc Mai đâu phải
là những cô nương ở đây…” Vừa nói, hắn vừa sờ soạng hai cô gái trong lòng.
Khốn nạn. Mi Lâm cố kìm chế cảm giác ghê tởm, trong đầu trôi
nổi hai chữ ấy, nhưng lập tức đã có người thay nàng trút giận.
“Nghiệp chướng!” Đó là cơn thịnh nộ của người ngồi ở vị trí
trên cùng.
Mi Lâm cảm thấy cơ thể người này hơi khựng lại rồi nhanh
chóng khôi phục trạng thái bình thường, mang cả hai tiến về phía Viêm đế hành lễ,
cười hỉ hả nói: “Nhi thần đến muộn, mong Phụ hoàng thứ tội.” Tuy nói như vậy,
nhưng trong ngữ khí không hề có một chút ăn năn nào.
“Thành cái gì rồi không biết, còn không mau cút sang một bên
cho trẫm.” Hoàng đế hiển nhiên rất không thích vị Hoàng tử này, thậm chí không
muốn mất thời gian để quở trách hắn ta.
Cho dù như vậy, hắn vẫn là một Hoàng tử, ngay sau đó đã có
người xuất hiện bên cạnh vị trí của Mộ Dung Huyền Liệt, sắp ra một bàn rượu thịt
và bát đũa mới.
Mộ Dung Cảnh Hòa ậm ừ đáp lại một tiếng, rồi ngồi vào chỗ của
mình, bắt đầu đùa nghịch với thiếu nữ trong lòng, chẳng để ý gì đến những người
mà kể từ khi hắn xuất hiện thần sắc đều thay đổi kia. Sau khi bị chuốc hai cốc
rượu, Mi Lâm mới nhìn rõ được khuôn mặt hắn ta.
Người này nhìn không thực sự giống Hoàng đế, nhưng đôi mắt
kia lại được thừa kế gần như nguyên vẹn. Dài và xếch, hướng lên trên, nửa mở nửa
khép nhìn không có thần khí gì lắm, giống như không ngủ đủ giấc. Ngũ quan rõ
ràng, mũi thẳng môi dày, nhìn rất anh tuấn nhưng sắc mặt phảng phất nét xanh
xao, thần sắc mệt mỏi, ấn tượng tạo cho người khác đó là tình dục quá độ.
Gặp một người như thế này chắc cũng không khó đối phó. Mi
Lâm nghĩ, trong lòng bất giác thắt lại, nàng biết rằng không khó cũng đồng
nghĩa với việc muốn lấy được thông tin tình báo giá trị cũng chẳng có hy vọng
gì lắm.
Lần này bọn họ được cài vào trong số những mỹ nhân phối gả
đi hòa thân, mục đích là để tiếp cận các quan tướng đại thần của Đại Viêm, nói
thẳng ra là làm gián điệp. Trong chiếc túi gấm kia không chỉ rõ nàng cần phải
chú ý điều gì, nhưng nói rất rõ ràng tin tức càng giá trị thì công hiệu của thuốc
giải độc càng cao.
Giá trị. Giá trị. Giá trị cái…
Trong lòng nàng đang chửi bới, nhưng trên môi vẫn cười dịu
dàng, ngoan ngoãn chuốc rượu cho gã đàn ông đang trêu đùa với một người con gái
khác kia. Bỗng dưng người đó bất ngờ vồ lấy ngực nàng, khiến cho nàng giật mình
làm đổ hết rượu ra ngoài. Tiếp theo đó, người bị đẩy sang ghế bên cạnh, đồng thời
bên tai vang lên tiếng cười chẳng hề quan tâm của gã đàn ông.
“Hoàng huynh, chẳng phải huynh thích ngực to sao? Đệ đổi người
này lấy người bên phải huynh.”
Tiếng kêu của cô gái vang lên, sau đó là một màn trao đổi
thô bạo, Mi Lâm ngã vào người đó, một mùi hương thoang thoảng cùng mùi rượu nồng
nặc hòa lẫn với mùi thịt nướng xông vào mũi làm cho nàng bất ngờ khựng lại,
chưa biết phải phản ứng ra sao, chiếc cằm đã bị người đó nâng lên.
Nếu so sánh, Mộ Dung Huyền Liệt nhìn giống Hoàng đế hơn,
không biết đây có phải là lý do hắn ta được sủng ái một cách đặc biệt hay
không. Đôi mắt dài và xếch kia đặt trên khuôn mặt tuấn tú của hắn dường như hợp
hơn một chút, làm cho khuôn mặt đó trở nên điển trai đến mức tà mị.
Chỉ thấy đôi mắt hắn khẽ nheo lại, nhìn liếc qua Mi Lâm rồi
buông tay ra.
“Đổi người kia.” Tuy hắn ta không nói gì nhiều, nhưng trong
ngữ khí và ánh mắt đều thể hiện một sự khinh thường chẳng cần che giấu.
Mộ Dung Cảnh Hòa không nói gì thêm, lệnh cho người con gái
trong lòng mình đi qua bên đó. Mi Lâm khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi tự động trở về
bên cạnh hắn ta. Ánh mắt Mộ Dung Huyền Liệt hiện lên một cách rõ ràng, bản thân
hắn không phải là người dễ đối phó, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ khi ở bên
người này, nàng thà ở bên một người mà về mọi phương diện đều không bằng hắn ta
là Mộ Dung Cảnh Hòa, ít ra thì tỉ lệ bị mất cái mạng nhỏ này cũng thấp hơn rất
nhiều.
Hai Hoàng tử trao đổi hai người con gái hiển nhiên là một việc
không có gì đáng bàn, chẳng khiến những người khác chú ý. Hoàng đế già do long
thể bất an, chỉ ngồi một lúc rồi được nội thị dìu trở về trước, cùng trở về với
ông ta còn có cả Tử Cố Công chúa.
Người khiến bọn họ e sợ nhất đã rời đi, lại có mỹ nhân ngồi
bên, không khí lúc này lập tức trở nên náo nhiệt.
Người con gái đổi từ bên Mộ Dung Huyền Liệt về lúc nào mặt
cũng lạnh tanh, không dịu dàng ngoan ngoãn như những người khác. Không biết là
do tính cách vốn có hay vì không hài lòng với sự trao đổi này. Mi Lâm âm thầm
quan sát nàng ta, nhận thấy dung mạo không có điểm gì đặc biệt, tuy xinh đẹp
nhưng không đến mức hơn cô gái lúc trước. Nói một cách công bằng, nàng thậm chí
còn cảm thấy mũi của nàng ta có phần hơi nhọn, khiến cho người khác cảm thấy
không thoải mái.
Điều kỳ lạ là, Mộ Dung Cảnh Hòa chẳng những không hề để ý đến
sự vô lễ của nàng ta, ngược lại còn rất thân thiết trêu đùa cho nàng ta mở miệng,
rồi bị trừng mắt nhìn lại vẫn cười không hề tức giận, Mi Lâm nhìn thấy mà có cảm
giác cằm suýt chút nữa thì rụng xuống.
Đê tiện, trong lòng nàng thầm nghĩ, khóe môi vẫn nở một nụ
cười nhỏ nhẹ, chuốc từng cốc rượu một. Tâm trạng lo lắng trong lòng cuối cùng
cũng được gỡ bỏ, nhìn bộ dạng dung túng của hắn với cô gái kia, nàng biết đêm
nay có lẽ mình không cần phải ngủ cùng hắn rồi.
onHHHh
Từ những câu trả lời nhát gừng của cô gái, Mi Lâm biết được
nàng ta tên A Đại, nhưng từ đầu đến cuối, Mộ Dung Cảnh Hòa không hề hỏi tên Mi
Lâm.
Tiệc tan. Hai cô gái cùng Mộ Dung Cảnh Hòa trở về trướng.
“Nàng đợi ở đây.” Bên ngoài trướng, Mộ Dung Cảnh Hòa nói câu
đầu tiên với Mi Lâm, ánh mắt vẫn tít lại nhìn về phía A Đại, ý tứ trong đó chẳng
cần nói cũng hiểu.
Mi Lâm đáp lại một tiếng, dừng bước, trong lòng thở phào nhẹ
nhõm. Tuy ban đêm lạnh buốt, nhưng vẫn còn tốt hơn bị tên khốn nạn háo sắc kia
đè dưới thân mình.
Nhưng tiếng thở phào ấy của nàng vẫn còn chưa trút hết, sự
tình lập tức có biến. Vào đúng lúc Mộ Dung Cảnh Hòa đưa tay ra kéo lấy A Đại mà
suốt đường đi lúc nào cũng giữ khoảng cách nhất định với hắn, nàng ta bất ngờ
dùng một con dao không biết lấy từ đâu ra đặt trước ngực mình.
“Nếu dám chạm vào ta, ta sẽ chết trước mặt ngươi.” Giọng
nàng ta rất nghiêm túc, trong ánh mắt hiện lên vẻ đau khổ tuyệt vọng.
Mi Lâm ngớ người, hết nhìn đôi mắt ngập tràn sự kiên định của
cô gái lại nhìn xuống con dao, lúc này mới phát hiện ra đó là con dao cắt thịt
nướng dùng trong bữa tiệc khi nãy, không ngờ đã bị cô nàng bí mật giấu đi, xem
ra mục đích là để ứng phó với lúc này. Nàng khẽ kêu khổ trong lòng, dự cảm sự
việc sẽ phát triển theo hướng mà bản thân không hề mong muốn.
Quả nhiên, Mộ Dung Cảnh Hòa chỉ hơi cảm thấy bất ngờ, sau đó
khẽ bật cười một tiếng, cũng không miễn cưỡng, xua xua tay nói: “Thế thì nàng đứng
ở ngoài này.” Nói đoạn, quay sang Mi Lâm, cười một tiếng hỏi: “Có cần ta cho
nàng mượn một con dao khác không?”
Tuy hắn ta cười nhưng Mi Lâm có thể nhìn ra trong đôi mắt
kia không hề có ý cợt nhả, lòng bất giác run bắn lên, vội vã chủ động sà vào
lòng hắn, mỉm cười nói: “Nô tì đã là người của điện hạ, hiển nhiên sẽ làm theo
ý điện hạ.” Ý tứ mập mờ ám muội, tuy không trực tiếp từ chối đề nghị chẳng có ý
tốt đẹp gì của hắn, nhưng cũng không khiến cho người nghe hiểu nhầm ý câu nói.
Mi Lâm không cho rằng mình được chiều chuộng như A Đại, tuy
chưa biết sự chiều chuộng đó là gì, nhưng cũng không ngốc nghếch đến mức đi
thăm dò điều đó. Hoặc có thể nói, nàng hoàn toàn không thể hiểu việc dùng sinh
mệnh của bản thân để đi uy hiếp người khác. Đối với những gã đàn ông coi bọn họ
như những món đồ chơi này, sinh mệnh của họ thì có đáng gì đâu.
Sự thức thời của nàng rõ ràng có hiệu quả, Mộ Dung Cảnh Hòa
khẽ mỉm cười, cúi xuống bế ngang người nàng bước vào trong trướng.
Nụ cười ấy không hề có hàm ý gì, nó nhạt nhẽo hơn mức mà con
người này nên có, Mi Lâm chợt cảm thấy hoảng loạn, nghĩ đến ánh mắt không hề cười
đùa của hắn ta cộng với nỗi lo lắng của bản thân về điều đó, trong lòng bất ngờ
trở nên cảnh giác.
Chỉ sợ con người này không hề dung tục nông cạn như những gì
hắn ta thể hiện ra ngoài. Vừa nghĩ đến điều đó, nàng đã bị kéo ra, ngã vật xuống
chiếc thảm dày. Ngay sau đó, gã đàn ông đè lên người nàng.
Mùi rượu nồng nặc lẫn với hơi thở đàn ông lạ lẫm bao trùm
không gian, Mi Lâm cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy bất an sợ hãi với việc sắp sửa
diễn ra. Không phải nàng chưa từng chứng kiến chuyện nam nữ, ngày trước khi còn
ở nơi tối tăm ấy, những tên giáo quan mượn cớ công việc đã đùa nghịch với không
biết bao nhiêu thiếu niên nam nữ trong số bọn nàng. Nàng có thể thoát được,
nghe nói đó là do nàng có bà mẹ mang một thứ bệnh lạ trong người, trong ánh mắt
những người đó, dòng máu chảy trong người nàng không sạch sẽ. Đối với việc này
nàng không có ấn tượng gì lắm, nhưng bộ dạng đau đớn của những cô gái cùng
phòng đã in sâu trong tâm trí nàng, lúc này bất giác nhớ lại, trong lòng không
khỏi sợ hãi.
Sợ khi lâm trận sẽ gây ra điều gì đó có thể khiến bản thân
phải mất mạng, đôi bàn tay đầy mồ hôi của nàng túm chặt lấy tấm thảm dưới thân
mình, đầu nghiêng sang một bên, nụ cười ở khóe môi đã trở nên cứng đơ từ lâu.
Thực tế cho thấy, Mộ Dung Cảnh Hòa cũng chẳng phải là kẻ biết
thương hoa tiếc ngọc gì, thậm chí đến màn dạo đầu cũng chẳng có, lập tức chiếm
lấy người con gái dưới thân mình. Mi Lâm đau đớn kêu lên một tiếng, toàn thân
co chặt lại, trên trán túa ra những giọt mồ hôi.
Mộ Dung Cảnh Hòa hiển nhiên không hài lòng với sự khô khan
và bộ dạng cứng đơ của nàng, đôi lông mày sắc như dao khẽ nhíu lại, lạnh lùng
nói: “Thả lỏng đi, nàng làm đau bản vương rồi.”
Nghe thấy thế Mi Lâm muốn lên tiếng chửi bới, nhưng thực tế
chỉ biết mím chặt môi, run rẩy. Nàng gắng thích ứng với sự tồn tại của thứ cứng
đơ và nóng bỏng kia, mãi đến khi những đầu ngón tay nắm chặt lại trong lòng bàn
tay, cơ thể mới hơi thả lỏng ra được một chút.
Mộ Dung Cảnh Hòa lập tức có phản ứng, thẳng eo lên, rồi tiếp
tục tiến vào thêm vài lần, sau đó chẳng cần biết gì nữa mà tới tấp lao đến.
Mi Lâm bị ánh đèn chói mắt và những ngón tay không ngừng sờ
soạng trên ngực mình đánh thức, nàng vẫn chưa kịp hiểu ra mình đang ở đâu, cảm
giác đau rát như lửa đốt ở hạ thể đã đi trước một bước mà ùa đến, nháy mắt quét
sạch mớ hỗn độn trong đầu nàng. Võ công của nàng vừa bị phế, cơ thể còn yếu hơn
so với người bình thường, cộng thêm việc đi lại vất vả nhiều ngày, trong cơ thể
còn chứa chất độc, nên vừa mới đi được nửa đường đã ngất đi.
“Được sủng ái mà không biết hưởng.” Giọng nói hời hợt của Mộ
Dung Cảnh Hòa bất ngờ vang lên bên tai, làm cho nàng giật thót người, thầm nghĩ
mình sao lại khiến hắn ta phật ý rồi. Đợi đến lúc lấy lại chút sức lực mở mắt
ra mới phát hiện không phải hắn ta đang nói với mình.
Chiếc đèn trong trướng chiếu rọi, rõ ràng vẫn là nửa đêm. Mộ
Dung Cảnh Hòa một tay chống đầu nằm bên cạnh nàng, y phục cởi một nửa, có thể
nhìn thấy cơ bắp hiện lên bên dưới lớp da trơn sáng căng mịn, nhưng không nhiều
thớ thịt thừa như nàng tưởng tượng, chỉ có điều sắc da xanh xao giống như sắc mặt,
có nét không bình thường.
Lúc này hắn ta đang nhắm hờ đôi mắt xếch dài như chẳng bao
giờ mở ra ấy, nửa cười nửa không nhìn ra phía ngoài trướng, bàn tay còn lại vẫn
di chuyển trên bộ ngực trần của nàng.
Mi Lâm cố gắng ép mình không đẩy bàn tay hắn ta, quay đầu
nhìn ra ngoài.
Xuyên qua khoảng không trong trướng, nàng nhìn thấy A Đại
đang quỳ ở đó, mái tóc dài xõa ra, sắc mặt tái mét, nhưng vẫn thẳng lưng một
cách ngang bướng. Phía sau nàng ta là hai gã cấm vệ quân.
Cơ thể hơi cứng lại, Mi Lâm khẽ xoay người, đồng thời với
tay ra xung quanh, tìm xem có thứ gì để phủ lên cơ thể mình không.
Phát giác nàng đã tỉnh, Mộ Dung Cảnh Hòa khẽ cúi xuống, sau
đó ánh mắt lại quay trở về phía A Đại mà trong ánh mắt nàng ta hoàn toàn là sự
khinh miệt. Hắn không hề tức giận, ngược lại còn cười, nói ra những lời vô cùng
lạnh lùng.
“Tát vào mồm, cho nàng ta biết thân phận của mình.”
Trong lúc nói, hắn lại trở mình, đè lên người Mi Lâm. Mi Lâm
khẽ kêu lên một tiếng, cảm thấy vết thương vẫn chưa kịp lành một lần nữa bị rạch
ra, bàn tay lại bất giác ôm chặt lấy gã đàn ông đang nằm trên người, tránh cho
cơ thể hoàn toàn không mặc gì của mình lọt vào tầm mắt những kẻ khác.
Sau câu trả lời, tiếng bạt tai đanh giòn vang lên trong trướng,
liên tiếp từng cái một.
“Vẫn là nàng biết nghe lời.” Mộ Dung Cảnh Hòa ghé sát vào
bên tai Mi Lâm, hơi thở ấm nóng phả đến, khiến nàng bất giác rùng mình.
Nàng muốn tiện thể nói vài câu gì đó hùa theo, nhưng cảm thấy
cổ họng khô khốc, không nói được gì, đành khẽ nhếch môi, cố gắng lộ ra một nụ
cười mà bản thân cho là dịu dàng nhất. Nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên một
cành hoa lê, vết thương lòng đau rát mới dần dần dịu đi.
Không biết sau bao lâu, trong cơn mơ màng, tên đàn ông kia
cuối cùng cũng rời khỏi cơ thể nàng, âm thanh bên tai cũng ngừng lại, từ đầu chí
cuối không nghe thấy một tiếng van nài nào của A Đại.
Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn A Đại khóe miệng rớm máu nhưng vẫn ngẩng
cao đầu nhìn thẳng về phía hắn, đôi mắt đen hiện lên một sắc khác thường, khóe
miệng lạnh lùng cười nói: “Sao rồi, vẫn không phục à?”
A Đại không nói gì, vẻ khinh thường trong đôi mắt xinh đẹp
càng đậm hơn.
Mộ Dung Cảnh Hòa khẽ vuốt vuốt lông mày, không nói gì nữa,
xua tay, hờ hững nói: “Mang ra ngoài đi, coi như thưởng cho các ngươi.” Ý tứ
không thể rõ ràng hơn, chính là muốn tặng nàng ta cho các cấm vệ quân trong cả
doanh trại.
“Không!!!” Nhìn ánh mắt hoan hỉ của hai gã đàn ông đang túm
chặt lấy mình, định quỳ xuống tạ ơn, phòng tuyến tâm lí cuối cùng trong lòng A
Đại lúc này bị phá vỡ, hét lên một tiếng.
Tiếng kêu bi thương thống khổ ấy lọt thẳng vào tai Mi Lâm,
khiến nàng không nhịn được ho lên vài tiếng, mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy ý cười
trong đôi mắt đắc thắng của Mộ Dung Cảnh Hòa.
A Đại cuối cùng cũng chịu khuất phục. Nàng nghĩ. Điều kỳ lạ
là, về điểm này, nàng không hề cảm thấy bất ngờ, cứ như ngay từ khi bắt đầu đã
biết được kết quả sẽ là như vậy.
Sau này nàng mới biết, thì ra trong đêm đó, A Đại từng có ý
trốn đi.