Sáng hôm sau, lang trung chốc đầu lấy lý do hiện tại thiếu một
số vị thuốc, cần phải đích thân về quê lấy. Người hầu đem chuyện bẩm báo lại
cho Thanh Yến, Thanh Yến thấy tuyết có lẽ chưa thể ngừng được ngay, cũng không
nghĩ nhiều, còn phái người sắp xếp xe ngựa tiễn ông lên đường.
Ông rời khỏi chẳng mấy chốc, Mi Lâm cũng xách tay nải, khoác
trên mình tấm áo tơi, từ cửa bên rời khỏi Vương phủ. Những ngày gần đây, cho dù
không có mắt cũng biết rằng Mộ Dung Cảnh Hòa đối xử khác hẳn với nàng, cũng
không nghe thấy phải hạn chế nàng đi lại, nên đương nhiên không gặp phải sự
ngăn cản nào.
Vừa ra khỏi Vương phủ, Mi Lâm liền đuổi theo xe ngựa. Những
ngày gió tuyết thế này cũng không ai đồng ý chở người, nàng đành mua lại cả xe
cả ngựa, tự mình đi. Trước khi lên đường, còn dặn dò chủ xe đánh thêm móng ngựa,
còn phải khoác lên mình ngựa vải bông dày để chống lạnh. Nàng cũng mang thêm cả
cỏ và bếp than, sang cửa hàng bên cạnh mua một túi thịt kho, màn thầu, sau đó mới
đi đến tiệm thuốc lớn nhất thành.
Chi phí mua những đồ này đều từ tiền ngày trước bán thú săn
đổi được, hai tháng nay ở trong Vương phủ ngày ngày ăn chơi ngủ nghỉ, không thì
cũng bất tỉnh nhân sự, quả thật không hề kiếm chác được đồng nào. Bây giờ nghĩ
lại cũng thấy hối hận lúc đi không tiện tay vơ mấy thứ đồ quý giá để đổi lấy
ngân lượng.
Bão tuyết giăng đầy, trên đường thi thoảng mới có dăm ba người
men theo bên dưới mái hiên nhà vừa đi vừa tránh gió, ngước lên nhìn, đầy trời
tuyết trắng, chỉ có duy nhất những căn nhà màu xám đen mới lờ mờ hiện lên được
trong bão tuyết này.
Trước khi lên đường Mi Lâm cũng đã nghiên cứu rõ lộ trình
nên chạy xe một mạch, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy cỗ xe song mã kiên cố dừng
bên đường, phu xe hai tay cầm cương, không ngừng dậm chân. Bước lên mấy bước đã
nhìn thấy tấm biển tiệm thuốc Nhân Huệ. Nàng dừng xe, đi quá lên cửa tiệm thuốc
mấy mét, dừng ở phía bên kia đường, sau đó nhảy xuống, hơi cúi đầu, vén tấm rèm
dày trước cửa tiệm thuốc bước vào trong.
Lát sau, nàng bước ra ngoài, trên mình khoác tấm áo khoác
màu tuyết thanh, hai tay xách hai bọc thuốc, bước lên sau xe. Lang trung chốc đầu
cũng đi liền đằng sau, trên mình khoác tấm áo tơi mà vừa nãy nàng mặc, ngồi lên
gọng xe, vút roi quất ngựa.
Người phu xe kia vì nguyên do thân phận, trước giờ chưa từng
biết mặt Mi Lâm, cho nên mới dễ dàng bị hai người đánh lừa. Mãi đến hai người bỏ
đi được hơn canh giờ mới phát hiện ra, nhưng lúc này họ đã ra khỏi cổng thành
Kinh Bắc, chạy xa trên con đường tiến về phương Nam. Trước khi rời đi, lang
trung chốc đầu có để lại một phong thư trong phòng, nói bản thân nhớ nhà, công
việc ở đây cũng đã hoàn thành, cho nên xin cáo từ, đại khái ý nói bản thân mình
là đường đường chính chính rời khỏi.
Mi Lâm khơi cho lửa trong lò sưởi bùng lớn lên, tuy rằng vẫn
bị gió lạnh luồn vào trong xe nhưng cũng thấy ấm áp hơn nhiều. Vừa ra khỏi cổng
thành, nàng liền gọi lang trung chốc đầu đổi lấy bộ áo tơi, bảo ông vào trong
xe ngồi, tự mình đi phía trước đánh xe. Thật ra nếu không vì từng nhận lời sau
này đều ở lại đây giúp ông dưỡng ngọc, thêm vào đó là muốn ông giúp mình trừ đi
độc tính trong cơ thể thì e rằng nàng đã một mình rời khỏi nơi đây.
Cũng nhờ lần dưỡng ngọc trước, nàng đặc biệt chú ý đến
phương thức và đường lưu chuyển của nội lực sau khi đi vào mạch ngọc, dần dần
cũng học được cách khống chế nguồn lực trong cơ thể mình. Hiện tại tuy rằng
không đạt đến mức hoàn toàn khống chế được, nhưng ít ra cũng không phải lo lắng
bị nội lực phản phệ. Vì vậy, tâm nguyện lớn nhất trước mắt vẫn là bài trừ hết
đi độc tính trong người.
Phía sau xe vọng ra tiếng ngáy của lang trung chốc đầu, buổi
sáng dậy quá sớm, lúc này trên đường đi không có gì làm, Mi Lâm lại không thể
nói chuyện, cho nên ngồi ngủ bên trong xe.
Mi Lâm lúc đầu còn có chút gì đó không yên tâm, giờ hoàn
toàn không còn cảm giác đó nữa, mỉm miệng cười, quất roi ngựa vào không trung,
tạo thành từng tiếng vun vút, tuy rằng không vút vào mình ngựa nhưng cũng khiến
nó phi càng nhanh hơn.
Ban đầu nàng vẫn đi dọc theo đường lớn, đi quá hai chục dặm,
đến một ngã tư liền rẽ ngang.
Cảm giác căng thẳng khi mới rời khỏi đã hoàn toàn biến mất,
hơn nữa đi trong gió tuyết lạnh giá thế này đầu óc cũng có phần thanh tịnh. Mấy
tháng này, trong vô thức nàng đã hiểu thêm một khía cạnh của Mộ Dung Cảnh Hòa
mà có thể người khác không biết. Chẳng cần nói đâu xa, mấy ngày trước lấy lý do
suốt ngày ở lại trong phòng quây quần với nàng, thật ra lại lén lút rời khỏi
Kinh Bắc, mãi đến khi Mục Dã Lạc Mai chuẩn bị đập cửa xông vào mới từ đâu đó
quay trở về. Chỉ để lộ chuyện này thôi, cũng đủ để nàng chết đến trăm ngàn lần
rồi. Tuy rằng hắn nói đừng để hắn nhìn thấy nàng nữa, nhưng hắn làm sao có thể
tha cho nàng rời đi dễ dàng vậy.
Càng nghĩ càng cảm thấy lòng nguội lạnh, chính vì vậy mà có
phòng bị cũng chẳng thừa, không dám đi theo trục đường chính, đành rẽ vào con
đường rừng núi hoang vu mà đi. Cho dù có vòng vèo vài trăm dặm, cũng an toàn
hơn đi đường lớn.
Chính ngọ, hai người dừng lại nghỉ chân ở một làng nhỏ, cho
ngựa ăn, rồi mua thêm thức ăn và đồ giữ ấm mang theo, sau khi hỏi cặn kẽ đường
đi lại tiếp tục lên đường, đến tối lại tìm một thị trấn nhỏ dọc đường để nghỉ lại.
Hai ngày nay rẽ đông quành tây thế này vẫn không thấy người đuổi theo, hai người
mới thở phào nhẹ nhõm, tốc độ cũng có thể chậm lại chút, bắt đầu men theo trục
đường đi về Trung Châu.
Lang trung chốc đầu ngày ngày ngồi trong xe, tuy rằng cũng ấm
áp, nhưng dù sao tuổi tác cũng cao, không chịu được cả ngày bôn ba đường ngựa,
nhưng ông lại không hề than phiền như trước đây, chỉ là đôi lúc cũng vì bị gió
tuyết lọt qua khe, lạnh quá nên lẩm bẩm mấy lời. Mi Lâm cũng chẳng để bụng.
Buổi chiều hôm nay tự dưng tuyết càng rơi càng lớn, Mi Lâm
đành phải tìm một ngôi làng nhỏ gần nhất để lánh tạm. Bất ngờ là ngôi làng này
tuy nhỏ nhưng cũng có một dịch quán. Mãi sai này nàng mới viết từ các thành
phương Bắc xuống phía Nam của Diệp Thành bắt buộc phải qua nơi đây, không ngờ rằng
họ đi bừa lại đến được chốn này.
Ngày gió giật tuyết rơi như hôm nay, ngoài đường không có đến
một bóng người, đứng gõ cửa dịch quán hồi lâu mới thấy bên trong vọng ra tiếng
bước chân chạy lại.
Người này nhìn qua, vừa giống một gã quê mùa, vừa giống tiểu
nhị, nhưng chưa biết chừng lại là ông chủ dịch quán cũng nên. Hắn ta vừa nắm chặt
tấm áo choàng chắn gió, vừa nheo mắt nhìn hai người đứng trước cửa, sau khi thấy
bộ trang phục khoác trên mình lang trung chốc đầu là trang phục của Vương phủ
và cỗ xe ngựa đằng sau, mắt bỗng mở to, sáng lên lạ thường.
“Ôi, hai vị khách quan, mời vào, mời vào…” Vừa nói vừa ngoảnh
ra phía sau dặn dò, “Thất tử, mau đi sắp xếp xe ngựa cho khách quan, dắt ngựa
ra phía sau, nhớ phải chăm sóc tận tình nghe chưa?” Lúc đó ông ta cũng cố tình
nói chậm lại, thấy hai người không phản đối gì, đủ biết là định ở lại qua đêm,
thái độ càng thêm ân cần, vồn vã.
“Tuyết lớn thế này phải đi xa, quả thật là vất vả.” Hắn ta
buột miệng nói mấy câu, ánh mắt lại nhìn sang Mi Lâm lúc đó đang gỡ bỏ bộ áo
tơi trên mình xuống, thấy nàng tú lệ, không cầm được ngẩn ra, sau đó mới quay lại
hỏi han lang trung chốc đầu, nhưng nét mặt vẫn không giấu được vẻ hồ hởi.
Lang trung chốc đầu vẫn bộ dạng lười nhác ấy, ngồi sán lại gần
lò sưởi châm tấu hút thuốc.
“Ai bảo mệnh hai chúng ra đều khổ chứ, gấp gáp lên đường thế
này chẳng phải để kịp về quê đón Tết sao.” Ông tuy rằng trên xe được ngủ, nhưng
vì đường đi lắc lư nghiêng ngả nên ngủ không được ngon giấc, thành ra lại cảm
thấy càng mệt mỏi hơn. Lúc này vừa trả lời người đàn ông kia, vừa ngáp ngủ đến
chảy cả nước mắt. “Ông chủ, cho ta hai phòng thượng hạng.”
“Ầy, có ngay! Khách quan tạm ngồi hơ lửa giây lát, muốn ăn
gì cứ gọi tự nhiên!” Ông chủ cười hỉ hả dặn dò hai câu, sau đó lách mình đi vào
phía bên trong.
Mi Lâm ngồi xuống cạnh lò sưởi, nhìn theo bộ dạng phấn chấn
của hắn ta, trong lòng thấy có điều gì đó khác thường.
Món ăn tối là thịt lợn, rau dưa nấu với bánh phở, một niêu đất
đặt trên bếp lò, khói nghi ngút. Thêm vào đó là mấy hũ rượu ấm, mấy cái màn thầu,
nóng hôi hổi khiến mồ hôi đầm đìa, toàn thân nóng ran rất thoải mái dễ chịu.
Xong bữa cũng thấy buồn ngủ, hai người ai trở về phòng người nấy, cũng chẳng
thèm rửa chân tay mặt mũi mà lên thẳng trên giường nằm ngủ. Trong phòng rất ấm
áp, nên vừa đạt mình xuống đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Chẳng được bao lâu, bên ngoài cửa phòng truyền đến tiếng gọi.
“Khách quan, khách quan, nước nóng của người đã đến” Tiếng
ông chủ đứng bên ngoài nói vọng vào. Người nằm ngủ trên giường không hề hay biết,
khẽ trở mình tiếp tục giấc nồng.
Lúc này, có thứ gì đó len qua khe cửa, khe cửa đó đủ nhỏ để
gió bên ngoài ùa vào, trong giây lát then cửa bên trong đã bị gạt ra, cửa mở,
người bên ngoài nhẹ nhàng, lanh lẹ lao đến đỡ lấy chiếc then cài cửa đó, không
để tạo ra tiếng động.
“Ông chủ à, chẳng phải đã nói chỉ lấy tiền không lấy mạng
hay sao?” Một giọng nói thầm có ý ngăn lại, ngữ khí chứa đầy sự bất an.
“Lắm lời gì thế có ai muốn lấy mạng của ai đâu, ta đây chỉ
muốn kiếm cho tiểu Thất tử ngươi một cô vợ mà thôi.” Hắn ta tỏ vẻ không vui mắng
lại, đồng thời bước vào phòng.
Cầm trường đao tiến vào, hắn ta xốc lại dáng đi, cảm giác
như cường tráng hơn rất nhiều, cũng trở nên cực kỳ hung ác. Cầm đèn đi ngay sau
lưng hắn ta là một thiếu niên chạc mười lăm, mười sáu tuổi, thân hình gầy gò,
dường như sợ hãi không muốn vào.
Tên chủ dịch quán không hề lục lọi hành lý trên bàn mà đi thẳng
đến giường, hiển nhiên thấy rằng đối với hắn ta người đang ngủ say kia có sự hấp
dẫn hơn nhiều túi hành lý đó. Đang định cúi xuống lật tấm chăn lên thì đột
nhiên tấm chăn lại dội ngược về trùm kín đầu hắn, khiến hắn không động đậy được
gì.
Trái lại, thiếu niên đứng cầm đèn đằng sau lại phản ứng
nhanh hơn, nhận ra có điều gì đó không hay, liền quăng ngay chiếc đèn, đồng thời
lấy đà lao đến định ôm lấy người phía trước.
Chiếc đèn bay vút đến bị Mi Lâm gạt phăng sang một bên,
nhưng cũng chiếu rõ khuôn mặt tú lệ của nàng. Thiếu niên đó í lên một tiếng,
người vẫn theo quán tính lao đến, nhưng đột nhiên mất đà, ngã lăn xuống dưới đất.
Đèn dầu rơi xuống nền nhà, choang một tiếng tắt lịm.
Mi Lâm vốn đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhưng cũng không ngờ rằng
người này lại lăn ra ngã giữa chừng, đang định tấn công trấn áp thì nghe thấy
tiếng gọi vừa kinh ngạc vừa khó tin.
“A tỉ?“
Nàng bỗng giật mình, giọng nói này… kiểu xưng hô này… chỉ có
thể là tên tiểu tử Việt Tần mà thôi, chẳng có lẽ…
Không đợi Mi Lâm hoài nghi lâu, xì một tiếng, trong phòng bỗng
trở lại sáng bừng, thì ra thiếu niên này có mang theo bên mình đá đánh lửa. Ánh
đuốc chiếu sáng căn phòng, cũng chiếu sáng khuôn mặt quen thuộc của Việt Tần.
“A tỉ, A tỉ, đệ đây mà.“ Thiếu niên nhảy lên, hoa chân múa
tay mừng rỡ, không biết làm sao biểu đạt hết sự vui mừng của mình. Thế là ánh lửa
trong tay cậu ta cứ như thế vung vẩy trong không trung, khiến ánh sáng trong
phòng trở nên lập lòe bất định.
Mi Lâm phì cười, cúi xuống nhặt lại cây đèn dầu. Việt Tần
đương nhiên cũng phát giác ra mình vui mừng quá mà quên mất tiểu tiết, ngượng
ngùng gãi gãi đầu, tiến lại gần châm đèn.
Đúng lúc này, ngoài cửa lạch cạch một tiếng rồi mở toang,
thì ra lang trung chốc đầu ngó vào thăm dò.
Khi nhìn thấy ánh mắt của tên chủ dịch quán, hai người đã
phát giác có điều gì đó không lành. Lang trung là ai chứ, chút đỉnh thuốc mê đó
làm sao có thể đánh lừa được ông, Mi Lâm lại càng không hề hấn. Vì vậy bữa cơm
tối ấy cũng chẳng có gì phải lo lắng, sau đó người cần đi ngủ vẫn cứ ngủ ngon
lành, còn người phải đợi kẻ gian mắc bẫy thì vẫn bình tĩnh nằm trong chăn chờ
con mồi cắn câu. Cũng may là họ đến sớm, không thì Mi Lâm cũng không đảm bảo rằng
mình sẽ tỉnh táo được mãi. Chỉ là nàng không thể nào ngờ được Việt Tần lại ở
đây, còn trở thành đồng lõa với kẻ gian.
Lúc này nàng mới phản ứng lại, ông chủ dịch quán gọi không
phải là Thất tử mà là Tần tử.
Không đánh thì không quen, đêm hôm đấy bốn người ngồi lại
bên cạnh lò sưởi, tán gẫu với nhau.
Lang trung chốc đầu mấy ngày nay không có ai nói chuyện
cùng, bây giờ có đối tượng để xả, lập tức phấn chấn hơn hẳn, cũng không buồn ngủ
nữa, ngồi lại cùng ông chủ dịch quán hàn huyên đủ chuyện. Từ những chuyện xảy
ra trong Vương phủ, chuyện ở nhà dưới quê chăn con gà con dê, trên trời dưới bể
đủ cả.
Ông chủ tên Trịnh Tam, Trịnh Tam tỏ ra sợ hãi hai người,
trong lòng cũng có chút ngán ngẩm, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ đành ừ
ừ à à ngồi đó nghe chuyện, nhưng ánh mắt lại vẫn liếc sang phía Mi Lâm đang ngồi
nghe Việt Tần, ám chỉ tiểu nương tử tú lệ như vậy mà lại bị câm thật đáng tiếc.
Song nhớ lại thủ đoạn ban nãy của nàng, ý nghĩ đó bỗng biến mất ngay lập tức.
Việt Tần khi biết Mi Lâm không còn nói được, tỏ ra rất buồn
bã khiến Mi Lâm phải an ủi mất một hồi, tuy rồi cũng cười nhưng ánh mắt lại
không thể che giấu được sự nuối tiếc.
“A tỉ, đệ nghe lời của tỉ đến Lô Thành gần Chiêu Thành nhất
để đợi.” Cậu ta nói, đứng dậy cầm ấm nước trà vừa đun sôi rót ra chén cho mấy
người, rồi lại ngồi xuống. “Đệ tìm một dịch quán rồi nhận làm tạp dịch ở đó,
ngày ngày mong tỉ đến tìm đệ.”
Mi Lâm mặt hơi nóng, trong lòng thấy cắn rứt, cũng có chút cảm
động. Nàng nghĩ, nàng vĩnh viễn không thể nói với thiếu niên đơn thuần này là
thật ra nàng không hề có ý định đến đó tìm cậu ta. Bất luận lý do của nàng có
là gì đều không thể nào đối diện với sự chân thành này.
Việt Tần quả thật ngoan ngoãn ở Lô Thành đợi Mi Lâm mãi đến
khi có lệnh truy nã nàng được dán khắp nơi trong thành. Lúc đó cậu ta hoảng hồn,
bắt đầu đi khắp nơi hỏi thăm tung tích Mi Lâm. Sau khi được tin nàng bị bắt giải
đi Kinh Bắc, lập tức rời khỏi Lô Thành, chuẩn bị đi Kinh Bắc tìm cách cứu giải.
Sau khi đến được Kinh Bắc lại không hề có tin tức của nàng.
Nàng rốt cục đang ở đại lao Kinh Bắc hay ở Vương phủ cậu ta cũng không rõ đừng
nói đến đơn thân độc mã đi cứu người. Đúng lúc lưỡng lự không biết làm thế nào
cho phải lại gặp Trịnh Tam và huynh đệ của hắn đang chở hàng đến Kinh Bắc. Trịnh
Tam gặp nạn mất hết hàng hóa, may mà có cậu ta lanh lợi, giúp hắn lấy lại số
hàng hóa đã mất, thế là thành quen biết. Cùng bọn họ trở về mới biết thì ra đó
là một nhóm sơn tặc. Họ đồng ý giúp cậu ta đi giải cứu nàng, vậy nên cậu ta mới
gia nhập nhóm người này.
Nghe xong những lời Việt Tần thuật lại, Mi Lâm bất ngờ cốc đầu
cậu ta một cái nhẹ, ánh mắt tỏ ý không đồng tình. Mộ Dung Cảnh Hòa là hạng người
thế nào chứ, đâu phải mấy kẻ sơn tặc như các người có thể đối phó được.
Việt Tần bị cốc đầu không những không buồn, mà ngược lại
càng trở nên vui vẻ, cười hì hì nắm lấy tay Mi Lâm như muốn nói may mà tỉ không
sao, nhưng bỗng nhớ ra nàng bị câm, sắc mặt lại trở nên buồn bã.
“A tỉ…” Mắt cậu ta bỗng đỏ, muốn an ủi nàng, nhưng lại không
nói thành lời, ngược lại bản thân còn thấy buồn hơn.
Trịnh Tam bên cạnh nhìn thấy cậu ta dám nắm tay Mi Lâm, càng
thấy khó chịu, đang định nói mấy câu châm biếm thì nghe bên ngoài có tiếng vó
ngựa lại gần. Trong bụng cảm giác có điều gì đó kỳ lạ, quay ra nhìn thấy sắc mặt
Mi Lâm hơi khác, liền đứng phắt dậy.
Lang trung chốc đầu thở dài một tiếng, ngả lưng về chiếc ghế
đằng sau, ngậm tẩu thuốc không nói không rằng.
Việt Tần không hiểu, đang định đi ra cửa xem thì nghe thấy rầm
một tiếng, cửa chính đã bị người ta phá nát.
Gió tuyết không còn bị cánh cửa chặn lại nữa, mặc sức tạt
vào vù vù khiến người bên trong cũng khó có thể mở to mắt ra nhìn được. Khoác
trên mình tấm áo da thú đen xì, khắp người vương đầy tuyết trắng, Mộ Dung Cảnh
Hòa mặt lạnh lùng, bộ dạng như sát thần bước vào.
Thì ra hôm đó khi Mộ Dung Cảnh Hòa đọc được những lời mà Mi
Lâm và lang trung chốc đầu để lại cũng là lúc Mục Dã Lạc Mai tính toán cùng hắn
cầm quân chống giặc.
“Chưa nói đến việc Thánh thượng vạn phần ân sủng ngươi,
ngươi không biết điều hồi báo, thì vốn là thân nam nhi của Đại Viêm, trong khi
quân địch xâm lăng, ngươi lại chịu rút đầu thụt cổ ở đất Kinh Bắc này, làm sao
có mặt mũi mà đối diện với bách tính thiên hạ?” Bất kể nàng ta có khuyên giải đến
đâu, phân tích đến đâu Mộ Dung Cảnh Hòa vẫn tỏ ra vẻ mặt dửng dưng, thậm chí
còn chăm chú ngồi nướng khoai bên cạnh chậu than, làm Mục Dã Lạc Mai càng tức
giận, nặng lời khiển trách.
Mộ Dung Cảnh Hòa lỡ tay làm nát mất lớp vỏ miếng khoai đang
nướng, cái mùi thơm khiến người khác phải thèm muốn ấy bắt đầu dậy lên, hắn đột
nhiên nhớ ra đến bây giờ vẫn chưa được thưởng thức khoai do đích thân Mi Lâm nướng.
“Mộ Dung Cảnh Hòa…” Mục Dã Lạc Mai vốn đang đứng bên cạnh cửa
sổ ngắm hoa mai, nhìn thấy thế càng phẫn nộ, đang định bước đến đá tung chậu
than đó để hắn tập trung nói chuyện với mình.
“Thành thân với ta.”
Bốn chữ ngắn ngủi là vậy, nhưng khiến nàng đứng ngẩn người hồi
lâu.
“Thành thân với ta. Hôn lễ kết thúc, ta sẽ lập tức về Chiêu
Kinh xin lãnh chỉ xuất trận.” Mộ Dung Cảnh Hòa ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói,
trong ánh mắt đen sáng ấy có chút căng thẳng. Tuy rằng thắng lợi nắm chắc tầm
tay, nhưng sự cố chấp với Mục Dã Lạc Mai đã trở thành thói quen, câu trả lời của
nàng đối với hắn mà nói vẫn vô cùng quan trọng.
Mục Dã Lạc Mai định lại thần, bỗng đỏ mặt, nhưng lại thấy có
điều gì đó lạ kỳ.
“Ngươi điên rồi sao, giờ là lúc nào rồi còn nói chuyện này?”
Mộ Dung Cảnh Hòa không hề ngạc nhiên với phản ứng của nàng,
nhưng vẫn không giấu được sự thất vọng cười nhạt, ánh mắt lại nhìn những bông
tuyết trắng đang theo gió bay bên ngoài.
“Mười năm trước, muội nói giặc Hồ chưa dẹp yên, sao có thể
an gia. Ta cũng đợi muội năm năm. Sau đó biên cương bốn bề yên ổn, thiên hạ
thái bình thì muội lại như muốn xa lánh ta. Mộ Dung Cảnh Hòa ta đây tuy bất
tài, nhưng tấm chân tình với muội thì thiên địa có thể làm chứng. Hôm nay ta muốn
muội cho ta một câu trả lời rõ ràng, nếu không thì đừng mong bàn đến chuyện
khác.” Nói đến đây giọng hắn rất kiên quyết.
Mục Dã Lạc Mai vì những lời nói của hắn mà cảm thấy cắn rứt,
thái độ cũng dịu lại, ánh mắt lộ rõ vẻ ôn hòa, nhưng khi nghe xong câu cuối
cùng đầy hàm ý uy hiếp thì sắc mặt lại hơi biến đổi, cười nhạt nói: “Ngươi chẳng
lẽ không biết từ khi phong Vương năm năm trở lại đây mình đã sống thế nào sao?
Với một nam nhân quanh năm suốt tháng trầm mê tửu sắc, trêu hoa ghẹo nguyệt thì
sao Mục Dã Lạc Mai ta đây có thể thành thân? Nếu ngươi là một nam nhi khai
thiên lập địa thì cớ sao lại không bàn chuyện diệt xong giặc ngoại xâm sau đó mới
thương lượng chuyện này?”
Diệt xong giặc ngoại xâm… Mộ Dung Cảnh Hòa tự cười một tiếng,
nếu có đến lúc đó thì e rằng kết cục chẳng khác gì kiểu vắt chanh bỏ vỏ rồi.
Hai người họ nếu như bỏ qua cơ hội này thì về sau e rằng vĩnh viễn không thể đến
được với nhau nữa.
“Nếu muội không đồng ý, hồi kinh hoặc về Nam cương tùy muội
vậy.” Hắn gắp miếng khoai đã chín ra ngoài để nguội, phủi phủi tay, như vẫn muốn
nói gì đó lại bỗng thấy Thanh Yến đang đứng bên ngoài như muốn đi vào nhưng
không dám, bèn chau mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thanh Yến nhìn thấy hắn cuối cùng cũng chú ý đến mình, bất
giác thở phào nhẹ nhõm, cúi thấp lưng đi vào, cầm phong thư mà lang trung chốc
đầu để lại trên tay.
Mộ Dung Cảnh Hòa hoài nghi liếc nhìn thấy vẻ căng thẳng của
Thanh Yến, xé phong thư ra, phát hiện đây chính là tấm giấy màu vàng thường
dùng để viết đơn thuốc, trên đó chỉ viết đơn giản mấy dòng chữ.
Chỉ nói vị lang trung đó rời đi mà thôi. Đi rồi cũng tốt, hắn
sớm đã không ưa cái đầu bị chốc của ông ta rồi. Mộ Dung Cảnh Hòa nói thầm, đang
định quở trách Thanh Yến chuyện bé xé ra to, nhưng đột nhiên như chợt nhớ ra
chuyện gì đó, sắc mặt tái hẳn đi.
“Nàng đâu?” Người con gái ấy ở cùng lang trung chốc đầu,
lang trung chốc đầu đúng lúc này rời khỏi… càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì
đó không hay, hắn lập tức vùng đứng dậy.
“Bẩm, bẩm Vương gia…” Thanh Yến lén lút lau mồ hôi, ánh mắt
nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, cố gắng thể hiện sự trấn tĩnh của một nội thị.
“Không nhìn thấy Mi Lâm cô nương đâu cả.”
“Sao lại không thấy?” Mộ Dung Cảnh Hòa phẫn nộ, vo tròn
phong thư thành một nắm, ném vào chậu than lửa cháy rực hồng. Ánh lửa cũng nóng
nảy như hắn vậy, càng cháy càng mãnh liêt.
Thanh Yến cúi thấp đầu không nói không rằng, trong bụng thầm
nghĩ Mi Lâm cô nương thế này chẳng phải tự tìm đường chết hay sao?
“Lập tức hạ lệnh, toàn thành phong cấm, chỉ cho nhập không
cho xuất thành!” Mộ Dung Cảnh Hòa tức giận nói, “Phái thêm người lục soát từng
nhà một cho ta, ta không tin nàng có thể trốn lên trời.”
Thanh Yến tuân lệnh, sắp đi ra ngoài thì bị Mộ Dung Cảnh Hòa
gọi lại, “Chuẩn bị ngựa cho bản vương, gọi Hổ Dực Thập Thất Kỵ đợi ở ngoài phục
lệnh.” Nói xong sải bước đi ra ngoài.
“Mộ Dung Cảnh Hòa, phát sinh chuyện gì? Ngươi đi đâu vậy?” Mục
Dã Lạc Mai không ngờ hai người đang bàn chuyện yên lành là vậy, hắn lại chỉ vì
một phong thư mà bỏ đi, bất giác bước nhanh mấy bước, giữ chân hắn lại hỏi.
Thanh Yến thấy vậy liền đi vào trong lấy áo choàng.
Hình như lúc này mới nhớ ra trong phòng còn có người khác, Mộ
Dung Cảnh Hòa trấn áp sự phẫn nộ, cố gắng bình tĩnh lại lắc đầu nói: “Ta hỏi lại
lần nữa, có đồng ý thành thân với ta không?”
Mục Dã Lạc Mai là người ngạo mạn, không hề muốn vì bị uy hiếp
mà nhận lời thành thân, nhưng nàng vẫn có cảm tình với Mộ Dung Cảnh Hòa, nếu
không thì cũng chẳng đến mức bấy lâu nay vẫn một thân một mình, thêm vào đó lại
cảm động vì tấm chân tình của hắn, nên cũng không có ý từ chối thẳng thừng, chỉ
là nhẹ nhàng nói: “Chuyện này đợi sau khi ngươi bình tĩnh rồi chúng ta bàn tiếp
được không?”
Mộ Dung Cảnh Hòa nghe xong thấy nản lòng, lại thêm vào vướng
bận chuyện của Mi Lâm nên không tiếp tục đôi co với nàng ta, lạnh lùng cười:
“Sính lễ đã chuẩn bị đâu vào đó rồi. Nếu muội không đồng ý, tức khắc có người
cam tâm tình nguyện thành thân với bản vương.”
Mục Dã Lạc Mai vốn là một nữ tử ưa mềm không ưa cứng, nghe
xong những lời đó sắc mặt liền biến đổi, thu tay lại, cười một cách lạnh nhạt,
nói: “Vậy ngươi đi tìm người nữ tử cam tâm tình nguyện lấy mình đi.”
“Bản vương đây chính là ý đó.” Mộ Dung Cảnh Hòa chăm chú
nhìn vào mắt nàng, ánh mắt như cái lạnh mùa đông làm đóng băng, sau đó dửng
dưng đi ra ngoài cửa, sải những bước lớn hòa lẫn vào sắc trời phong tuyết.
Người con gái này lại một lần nữa rời bỏ hắn, nàng lại dám…
Nàng cho rằng hắn không thể trị được nàng sao? Nàng cho rằng hắn vẫn có thể cho
phép một Mục Dã Lạc Mai thứ hai xuất hiện trên thế gian này? Trong giây phút tức
giận quá độ, Mộ Dung Cảnh Hòa không hề nhận ra rằng trong thâm tâm, mình đã đặt
Mi Lâm ngang hàng với vị trí của Mục Dã Lạc Mai.
Thanh Yến vội vàng đuổi theo sau, vừa khoác lên mình hắn tấm
áo choàng, vừa an bài thuộc hạ những mệnh lệnh vừa rồi của Mộ Dung Cảnh Hòa.
Mục Dã Lạc Mai vẫn đứng nguyên tại đó, nhìn dáng họ khuất dần
trong từng làn tuyết trắng, bất giác tự siết chặt tay mình, sắc mặt bỗng trở
nên ảm đạm. Thật ra nàng chưa bao giờ nghĩ rằng hắn sẽ cưới người phụ nữ khác
ngoài mình, nói thế chỉ là muốn chọc giận nàng mà thôi. Nhưng dùng thủ đoạn thế
này không phải quá ấu trĩ hay sao? Hắn vẫn thường là vậy, hành sự tùy tiện đến
mức khiến người khác không tài nào yên tâm mà gửi gắm cuộc đời cho hắn được.
Nàng đã đợi hắn năm năm, nếu như không muốn thành thân với hắn
thì thành thân với ai đây? Chỉ là… chỉ là hy vọng hắn phấn đấu hơn một chút, chẳng
lẽ làm vậy lại là sai hay sao?
Mộ Dung Cảnh Hòa gằn giọng căn dặn Thanh Yến ở lại phủ chăm
lo sự vụ, đích thân dẫn Hổ Dực Thập Thất Kỵ từ cửa Nam thành xuất phát, đuổi
theo trục đường chính.
Sau một hồi phóng ngựa, gió tuyết lạnh giá khiến hắn bình
tĩnh trở lại, lý trí cũng dần khôi phục. Vừa không ngừng quất roi ngựa vừa nhớ
lại địa hình Kinh Bắc cùng mọi ngã rẽ lớn nhỏ ở trong đầu.
Sau khi phong Vương, tuy rằng hắn bị giam lỏng ở Kinh Thành,
nhưng cứ cách một khoảng thời gian lại có người đến bẩm báo tình hình ở Kinh Bắc.
Bản đồ Kinh Bắc hắn cũng đã thuộc trong lòng bàn tay.
Cuối cùng, hắn định hướng lại ở Diệp Thành, Lang trung chốc
đầu trong thư nói rằng là về quê nhà, hắn nhớ lúc trước thuộc hạ của hắn bắt họ
tại An Dương, vậy nên hai người đó nhất định đi về phía Nam.
Từ Bắc đi về phía Nam, cho dù là đi đường chính hay đường tắt
đều phải qua Diệp Thành. Diệp Thành địa hình tương đối đặc biệt, hai bên đều là
đỉnh núi dốc cao, nhìn như một đường chia ngang cắt đôi hai phía nam bắc thành
hai phần riêng biệt, muốn đi qua trong thời tiết gió tuyết bão bùng như thế này
là điều tuyệt đối không thể. Cho nên thay vì tốn thời gian truy đuổi hai người
bọn họ, không bằng đến Diệp Thành sớm một bước để ở đó ôm cây đợi thỏ. Chỉ cần
họ vội vàng muốn rời khỏi Kinh Bắc trong mấy ngày này thì thế nào cũng tự chui
đầu vào rọ. Nếu như còn nấn ná ở lại vùng này… Kinh Bắc là địa bàn của hắn,
nàng có chạy lên trời cũng khó thoát khỏi.
Ngựa khỏe dồn roi mất nửa ngày đường, cuối cùng cũng đến Diệp
Thành, suốt dọc đường đến đây đều không thấy tông tích hai người đâu, chắc chắn
bọn họ không đi đường chính.
Lấy danh nghĩa Kinh Bắc Vương yêu cầu quan tri phủ Diệp
Thành tiếp kiến, hạ lệnh giới nghiêm toàn thành, kiểm tra các lữ khách đi qua.
Chính ngọ hôm thứ ba từ sau khi rời khỏi Kinh Bắc, đang ngồi tựa mình trong phủ
của tri phủ Diệp Thành đợi cá cắn câu thì có tin tức của Thanh Yến truyền đến.
Tin tức đó cũng chỉ là bản đồ vẽ một lộ trình còn đang dang
dở.
Hắn nhìn xong, khuôn mặt như cười như không, lập tức đứng dậy
xuất phát, ra lệnh lưỡng kỵ ở lại Diệp Thành đợi lệnh, một mình dẫn thập ngũ kỵ
còn lại tiến đến dịch quán cách Diệp Thành chỉ có nửa ngày đường.
Dịch quán đó vốn nằm trong một làng nhỏ bình thường, nhưng
vì địa hình đặc biệt nên bị một nhóm sơn tặc nhiễu nhương, sau này chiếm lĩnh
làm căn cứ, chuyên môn chặn đường cướp của những người đi đường. Hắn vốn biết
tin từ trước nhưng lại không lệnh cho người thay mình cai quản Kinh Bắc là Mộ
Liêu dẫn quân tiêu diệt. Một khi sự tự do bản thân cũng không làm chủ được mà
vùng phong địa lại quá thái bình cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Thực ra từ khi hắn rời khỏi phủ Thanh Yến cũng rất bận rộn,
vừa phong cấm toàn thành, vừa phái người truy tìm tung tích của Mi Lâm, ngoài
ra còn phải đối phó với Mục Dã Lạc Mai trong khi nàng ta càng ngày càng khó
tính, cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng khó có thể chu toàn được. Hơn nữa, thời
cục hiện tại cũng rất bất ổn, Mộ Dung Cảnh Hòa trở về sớm ngày nào tốt ngày ấy.
Vì vậy hắn cũng không cho phép mình rảnh rỗi.
Đem từng chi tiết tung tích điều tra được vẽ thành một bản đồ,
đến buổi chiều ngày thứ hai, sau khi xác định được phương hướng, hắn không thể
không thở phào nhẹ nhõm. Chẳng dám chậm trễ, Thanh Yến ngay lập tức phái người
gửi đến Diệp Thành. Không thể không nói rằng, hắn có thể trở thành tâm phúc của
Mộ Dung Cảnh Hòa chắc chắn không phải vì may mắn, chí ít trí tuệ và tác phong
hành sự của hắn quả thật ít người có thể so bì.
Bản đồ đường đi đó tuy rằng ban đầu rẽ đông ngoặt tây, có những
lúc còn cố ý quay ngược trở lại, khiến người khác khó có thể xác định chính xác
phương hướng thực sự là gì, nhưng đến buổi chiều thứ hai cũng để lộ đích đến đó
là thôn Lão Oa Tử.
Mi Lâm không thể nào ngờ được, khi hai người họ còn chưa đi
đến đích thì đã bị lộ hành tung. Sau khi họ vào ngôi làng này, trong lúc đang dốc
toàn sức tập trung để đối phó với ông chủ dịch quán thì Mộ Dung Cảnh Hòa đã dẫn
thuộc hạ đội tuyết lẻn vào, âm thầm khống chế hoàn toàn sơn tặc trong thôn.
“Ông chủ.” Mộ Dung Cảnh Hòa bước vào, giẫm lên tấm ván cửa
dưới đất không thèm để ý những người bên trong đang ngạc nhiên tột độ, phủi phủi
tuyết bám trên người, trầm giọng nói.
Rõ ràng ai cũng nhận ra sự tức giận của hắn, nhưng ngoài phá
vỡ tấm cửa thì hắn lại không hề có thêm biểu hiện gì lỗ mãng cả.
Trịnh Tam ngạc nhiên nghi ngờ nhìn hắn, nhất thời cũng không
biết ứng phó thế nào cho phải. Nhưng cũng chẳng để hắn ta đứng đó chần chừ lâu,
Mộ Dung Cảnh Hòa liền tiến lại gần, vừa gỡ bỏ nút thắt trên áo choàng, vừa gườm
gườm nhìn. Trịnh Tam bất giác thấy sợ hãi, vội vàng đứng dậy, nhường lại chỗ ngồi
cho hắn. Mi Lâm và Việt Tần cũng cùng lúc đó đứng dậy, chỉ có mỗi lang trung chốc
đầu vẫn ngồi ở đó miệng ngậm tẩu thuốc hít hà.
“Khách quan, khách quan đến một… một mình sao?”
Mộ Dung Cảnh Hòa không thèm nhìn một ai, chỉ liếc mắt nhìn
quanh không gian không rộng cũng không hẹp này, sau đó quay ra ngoài cửa nói:
“Vào hết đây đi.” Vừa nói vừa rũ tấm áo choàng trên mình xuống.
Mi Lâm lúc này tâm trạng đang rối bời bất giác đưa tay ra
đón lấy, nhưng lại bị hắn đẩy ra, sau đó ném áo khoác sang một bên cho Việt Tần
còn đang ngơ ngẩn vì ngạc nhiên. Tiếp đó, từ cửa chính bước vào hơn chục hảo
hán cùng mặc áo giáp da đen xì, họ phủi sạch bụi tuyết bám trên người rồi khom
lưng hành lễ với Mộ Dung Cảnh Hòa, sau đó lần lượt gỡ áo choàng ra, tự tìm chỗ
ngồi. Người tuy đông, nhưng tuyệt đối chỉ nghe thấy tiếng trang phục cọ vào
nhau sột soạt.
Trịnh Tam thấy cảnh tượng như vậy, thầm kinh hãi, chỉ biết
ngẩn người ra đứng nhìn.
Mộ Dung Cảnh Hòa ngồi xuống, thấy hắn ta ngẩn người đứng đó,
không vừa ý chau mày nói: “Chuẩn bị ít lò sưởi mang đến cho mấy huynh đệ kia của
ta, có thức ăn gì cứ mang hết ra.” Nói đến đây, nhìn đám bụi tuyết bay khắp
trong tiệm, tự dưng thấy có chút hối hận vì sự lỗ mãng ban nãy của mình, đành
nói: “Lấy tấm gỗ chắn cửa lại, đừng để gió thổi vào.”
“Ồ ồ, dạ… dạ…” Trịnh Tam định thần lại, kéo tay Việt Tần,
“Việt Tần, mau đến phụ một tay.”
Việt Tần vừa kinh ngạc vừa vui mừng khi gặp lại Mộ Dung Cảnh
Hòa, tuy rằng hoàn cảnh không thích hợp để biểu lộ sự thân mật với hắn nhưng
ánh mắt vẫn mở tròn ngẩn người ra chăm chú nhìn về phía Mộ Dung Cảnh Hòa. Bị Trịnh
Tam kéo đi vài bước mới tỉnh táo lại, đang định rảo bước thì thấy Mộ Dung Cảnh
Hòa đột nhiên quay sang nhìn mình.
“Việt Tần ở lại đây.”
Hắn vừa dứt lời liền có hai người trong nhóm kỵ binh mặc áo
giáp xanh đan lẫn kim tuyến hình ngân hổ dang cánh đứng dậy giúp Trịnh Tam một
tay khiến cho Trịnh Tam vừa nể sợ, vừa hiếu kỳ, vừa ngưỡng mộ nhìn hai người họ.
Không để ý đến những người kia, Mộ Dung Cảnh Hòa tiếp tục
nhìn về phía Việt Tần, ý bảo ngồi xuống.
Việt Tần không ngờ Mộ Dung Cảnh Hòa sau khi bình phục lại uy
phong như thế, không kìm chế được sự sùng bái, cười hì hì nhìn hắn, có rất nhiều
câu muốn hỏi, muốn hỏi vì sao hắn lại biết tên mình, muốn hỏi hắn rốt cục hắn
đã bình phục như thế nào, còn muốn hỏi tại sao hắn lại ở đây, vân vân. Câu muốn
hỏi quá nhiều, ngược lại khiến cho cậu ta không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Tiểu tử ngốc.” Lang trung chốc đầu dường như nhìn không
quen bộ dạng ngốc nghếch của cậu ta, lắc đầu, nhét tẩu thuốc xuống dưới thắt
lưng sau đó vẫy tay gọi Mộ Dung Cảnh Hòa: “Vương gia, mời ngồi, lão đi nghỉ trước
đây.” Nói xong, không để cho đối phương trả lời, hai tay đã chắp lại sau lưng
đi lên phòng.
Mộ Dung Cảnh Hòa trầm ngâm, không hề nhìn ông, chỉ lạnh lùng
đưa mắt nhìn sang cô gái cúi mặt không biết đang nghĩ gì, đột nhiên đưa tay kéo
nàng ngồi lại bên mình. Mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của Việt Tần, hắn vừa trấn ấp
lại sự chống đối theo phản xạ của nàng, vừa ôn hòa cười giải thích: “Nàng ấy là
thê tử sắp cưới của ta.”
Chỉ một câu nói cũng đủ khiến người con gái đang ngồi trong
vòng tay hắn ngỡ ngàng, cũng khiến cho thiếu niên ngây thơ kia mắt chữ o miệng
chữ a ngạc nhiên, tuy rằng cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ, nhưng vẫn thấy mừng
thay cho hai người.