Mộng Hồi Tàn Cận

Chương 11:




Tôi nhớ rõ trong sách từng có một câu nói, thông thường những người có vẻ giàu có thì thường là những người nghèo khó, lúc ấy tôi cũng không hiểu rõ ý nghĩa của câu nói này, tôi hỏi Ngải Nhi, cô ấy điềm đạm cầm tay tôi vô cùng dịu dàng.
“Tiểu Cận, hãy quan sát người ở bên cạnh cậu, đến khi cậu tiếp xúc với thật nhiều người cùng sự vật thì cậu sẽ hiểu ra thôi. Đạo lý này, cậu phải tự mình lĩnh hội.”
Hàn Viên lấy đầu ngón tay quệt một chút thuốc rồi bôi lên thân thể trần trụi của tôi, những vết bầm dần dần chuyển màu xanh tím cơ hồ chỉ cần chạm nhẹ vào cũng sẽ thấy đau đớn, tôi cau mày run rẩy nhìn hàng lông mi thật dài của Hàn Viên ở trước mặt, cặp mắt màu tro tựa như nước mùa thu đang chăm chú nhìn vết thương trên người tôi do chính một tay hắn gây nên.
“Đang suy nghĩ gì vậy?”
Hàn Viên đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt ràng buộc lấy tôi làm tôi sợ hãi hoảng loạn chỉ biết chột dạ vội vàng cúi đầu, đối mặt với Hàn Viên, tôi luôn cảm nhận được tham vọng độc chiếm của hắn.
“Tại sao ngươi cũng giống bà ta, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng ta lại luôn cảm giác thực xa xôi....”
Hàn Viên thấy tôi vẫn không nói lời nào, hắn cũng chỉ lẳng lặng cởi ra chiếc áo sơ mi mặc lên người tôi, Hàn Viên cũng không giống Dương Diệp mua cho tôi những vật dụng cần thiết, hắn vô cùng cố chấp cho rằng bên cạnh tôi chỉ cần có hắn là đủ rồi.
Hàn Viên rất thích ôm tôi vào ngực giống như con rối, cho dù tôi cực lực kiềm nén sợ hãi của bản thân nhưng vẫn hơi hơi phát run.
Mỗi khi như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Viên sẽ hiện lên một tia tàn độc, tôi biết hắn nhất định phi thường tức giận nhưng có lẽ còn có một chút bi thương.
“Tại sao mỗi lần ôm ngươi, ngươi đều sợ? Ngươi đã quên ngươi từng ở trong ***g ngực ta an an ổn ổn mà ngủ sao?”
Đối với lời nói của Hàn Viên, tôi một chút ấn tượng cũng không có, Hàn Viên thấy tôi phản ứng ngơ ngẩn lại càng dùng cánh tay ôm chặt thân thể tôi hơn.
“Thời điểm ngươi bị xe đụng, Diệp phải lái xe nên ta đành xuống xe xem ngươi đã chết hay chưa, ngươi khi đó vừa bẩn vừa thối, ta vốn nghĩ sẽ mặc kệ bỏ ngươi lại, nhưng Diệp nhìn ngươi liếc mắt một cái bảo ta đem ngươi lên xe, ta lúc đó mới miễn cưỡng bế ngươi lên, ngươi còn hại ta phải vứt đi bộ tây trang sang quý.”
Hàn Viên ôm tôi vừa nói vừa chơi đùa với mái tóc dài qua bả vai đã lâu không cắt tỉa của tôi.
Thì ra ngay từ đầu người ôm tôi ấm áp như thế cũng không phải Dương Diệp.
“Vậy... Tại sao lại chán ghét tôi...?”
Hàn Viên đột nhiên không nói chuyện, qua một hồi lâu tôi nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời nhưng bỗng dưng hắn lại mở miệng.
“Bởi vì ngươi trước khi bất tỉnh nhìn vào mắt của ta... Ngươi rất giống bà ta, ngay cả ánh mắt nhìn ta cũng rất giống, một ánh mắt cứu rỗi đến nực cười, ta nhìn thấy liền chán ghét.”
Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy Hàn Viên hình như càng thiếu đi một chút gì đó so với Dương Diệp, dưới bề ngoài nhìn như tàn khốc lãnh diễm kia cất giấu một trái tim còn yếu ớt hơn cả người bình thường.
Tôi chợt nhớ đến lời nói của Lam Ninh Hiên, Hàn Viên tự tay giết chết mẹ của mình, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì mà có thể làm cho một người giết đi người thân yêu? Có lẽ đây cũng là đoạn chuyện cũ nhiều khúc mắc.
Con người khi còn sống phải học hỏi nhiều điều lắm.
Trong khoảng thời gian này, tôi gần như đã không còn hi vọng Dương Diệp sẽ đến dẫn tôi đi, thời điểm Lam Ninh Hiên vào Hàn gia, tôi cũng không còn nhìn từ phía sau trông mong sẽ có người gọi tôi tiểu Cận nhi nữa, cái ôm từng quen thuộc kia dường như đã theo Hàn Viên mỗi ngày mỗi đêm đối tôi cố chấp cùng xâm phạm mà dần dần biến mất.
“Hôm nay ta sẽ không trở về, nhưng ta sẽ sai người canh gác liên tục, cho dù là Diệp tự mình tới cửa cũng không thể mang ngươi đi.”
Hàn Viên ở trên môi tôi cắn một cái, yêu thương đảo qua mắt tôi, “Ta ngày mai sẽ mang quà về tặng ngươi, nhớ rõ, phải nhớ ta đó.”
Tôi mệt mỏi nằm ở trên giường, gần đây tinh thần cùng thể lực suy yếu đến nỗi tôi chẳng thể bước xuống giường, từng đợt buồn nôn cùng choáng váng cũng khiến cho tôi không ăn uống được gì nhiều.
Tôi ngửa đầu nhìn trần nhà, ánh sáng mỏng manh cuối cùng xuyên thấu qua tấm rèm che dày chiếu đến trên gương mặt tái nhợt của tôi, hết thảy đều mông lung mờ mịt như vậy.
“Tiểu Cận nhi.”
Cuối cùng, tôi cũng nghe thấy được giọng nói đó.
Dương Diệp kéo tấm chăn Hàn Viên đắp lên cho tôi làm lộ ra nửa thân thể trần truồng chỉ mặc độc một cái áo sơ mi, tôi nhắm mắt lại không muốn nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Dương Diệp, như vậy chỉ làm tôi cảm giác mình càng thêm dơ bẩn cùng kinh tởm.
Dương Diệp ôm lấy eo tôi, cảm giác đó thật nhẹ phiêu phiêu giống bước ở đám mây.
“Tiểu Cận nhi dạo này gầy quá, tôi nghe Ninh Hiên nói Hàn rất thương ngươi, hay là Cận nhi vì nhớ tôi nên mới ăn không ngon?”
Dương Diệp cởi quần áo trên người tôi ra, lấy áo khoác trên người anh mặc vào cho tôi rồi sau đó ôm tôi vào trong lòng, giọng điệu Dương Diệp chứa đầy không vui, ở bên tai tôi nhẹ nhàng nói, “Hắn ôm cậu sao? Trên người của cậu toàn là mùi của hắn.”
“Cận nhi hẳn là sẽ cảm thấy rất đau phải không? Thân thể mảnh khảnh sao có thể chịu đựng được sự tàn bạo như thế?”
Dương Diệp không ngừng ở bên tai nói, tôi tựa hồ còn nghe thấy được anh hình như đang cân nhắc có nên cứu tôi không, nếu Hàn Viên không gửi phim cho anh thì có lẽ anh đã không đến.
Tôi suy nghĩ, rốt cuộc cái gì mới là cứu rỗi thật sự?
Về tới bên cạnh Dương Diệp, có lẽ chính là lại đắm chìm cũng chẳng thay đổi được gì.
Nước mắt đã rất lâu rồi không rơi xuống chẳng hiểu tại sao lại trào ra ở hốc mắt.
Dương Diệp cũng không nói, chỉ lẳng lặng mang tôi rời khỏi nơi Hàn Viên giam cầm tôi.
Trong lúc thân thể lay động, tôi dần dần mất đi ý thức.
Nhưng trong lòng tôi vẫn nhớ đến một chuyện.
Đều là hai người lạnh như băng nhưng tại sao bọn họ có thể có được cái ôm ấm áp như thế? Nhiệt độ đó rốt cuộc đến từ đâu....
Những ngày trở lại Dương gia cũng chẳng khác biệt gì lắm so với khoảng thời gian ở bên cạnh Hàn Viên, vẫn như trước nằm cả ngày ở trên giường, hiếm khi xuống giường đi lại, Dương Diệp gần như mỗi ngày đều quay về cùng tôi ăn cơm tối, một hơi lại một hơi đút cho tôi thìa cháo trắng, giúp tôi lau nước canh dính nơi khóe miệng, vén lên những sợi tóc che khuất trán tôi, “Hàn hắn đối với cậu chấp niệm rất sâu, tại sao vậy?”
Tôi nâng lên con ngươi đen mỏi mệt, nhìn vào cặp mắt trong suốt của Dương Diệp, tôi nhìn thấy nghi ngờ trong đôi mắt ấy.
Khuôn mặt Hàn Viên tươi cười dịu dàng với tôi vẫn còn rõ ràng trước mắt, nhưng lời nói của Ninh Hiên khắc sâu ở trong lòng tôi còn hơn cả nụ cười Hàn Viên.
Hắn cho dù là giết cậu, tôi cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.
Tôi rũ xuống đôi mắt màu đen, bỗng nhiên phát giác chính mình trong phút chốc thế nhưng cận kề cái chết.
Cận nhi nặng nề ngủ đi, tôi chúc cậu ngủ ngon nhưng cậu cũng không nghe thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bị mệt mỏi lấn át, cầm lấy tấm chăn đắp lên cho cậu, thân thể mảnh khảnh giống như đang tan ra từng giọt từng giọt rồi chầm chậm biến mất.
Từ khi đón Cận nhi về, trong lòng tôi thường không tự chủ được mà nhói đau, nhất là khi nhìn đến bộ dáng suy yếu của Cận nhi.
Cậu không nói lời nào, tôi không tức giận. Cậu ăn không vô bất cứ thứ gì, tôi sẽ chậm rãi đút cho cậu ăn. Cậu đi không được, tôi sẽ ôm cậu đi đến nơi đó.
Nhưng, trong đôi mắt Cận nhi toát ra ảm đạm không còn hy vọng, ánh mắt không còn quyến luyến, tôi lại không biết nên làm thế nào cho phải.
Tôi không biết điều này có ý nghĩa gì. Tôi chỉ biết là tất cả những gì của cậu ấy tôi đã không còn có thể nắm trong tay.
Giống như tôi cùng Cận nhi, cùng với Hàn.
Hiện tại trò chơi đã muốn không thể tiếp tục nữa, Cận nhi cũng nên có một nơi quay về.
Tôi cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của Cận Nhi, lần đầu tiên, tôi đối xử với Cận nhi giống như một vật trân bảo, che chở thật cẩn thận.
“Biết không? Tôi sẽ vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ cậu.”
Sau khi tỉnh lại, Dương Diệp sớm không còn ở đây, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào căn phòng trống rỗng, cảm giác có chút lo lắng bao vây thân thể thường xuyên lạnh run của tôi, tôi khởi động thân thể gầy yếu, đi đến trước cửa sổ sát đất, một mảng tuyết lớn đã tan chảy, thay vào đó là mặt cỏ xanh mơn mởn tựa như tấm thảm, ngón tay chạm lên mặt kính thủy tinh lạnh lẽo, trên gương mặt dường như lăn xuống từng dòng chất lỏng còn nóng hơn cả nhiệt đổ cơ thể, thẳng tắp rơi xuống tấm thảm màu đỏ, yên ắng mà tĩnh lặng.
Tại sao khóc? Tôi tự hỏi mình.
Chỉ vì, Dương Diệp đêm qua.
Hình như đã rời xa tôi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.