“Dương tiên sinh, đây là khế ước đất đai cùng nhà cửa của ngài.”
Anh cầm lấy khế ước trong túi nhìn kỹ, sau khi xác nhận mình không hề lầm, liền bảo người đàn ông đưa đến văn kiện lui ra.
Đem trang giấy mỏng manh bỏ lại vào túi rồi đặt vào ngăn kéo dưới bàn làm việc, lẳng lặng chăm chú nhìn món quá anh chuẩn bị cho Cận nhi, món quà cuối cùng.
Anh không còn trở về cùng Cận nhi ăn cơm mà chỉ sai người thay anh đút cho Cận nhi ăn, rốt cuộc vẫn cảm thấy được, chỉ có mỗi mình vì kéo dài sinh mệnh của Cận nhi mà cố gắng.
Cận nhi không còn dùng ánh mắt quyến luyến nhìn anh, khóe miệng lúc nào cũng cười ngọt ngào khi nhìn thấy anh, rốt cuộc cũng không còn thấy nữa.
Anh vẫn có thể từ trong đôi mắt bi thương của Cận nhi tìm được một tia tồn tại của mình, một tia tồn tại làm Cận nhi đau lòng
Tồn tại.
Không muốn lại thấy ánh mắt đó, Dương Diệp lựa chọn thời điểm Cận nhi ngủ say, đi vào trong phòng sờ sờ hai gò má mềm mại gầy yếu kia, rồi anh mới biết, tại sao anh không còn nhìn thấy Cận Nhi khóc nữa.
Gần như mỗi đêm, Cận nhi lúc ngủ say trên mặt đều toàn là nước mắt, không phải không khóc, mà là không để cho anh thấy.
Dương Diệp lấy đầu ngón tay dịu dàng xoa nhẹ mí mắt Cận nhi, trong lòng dâng trào một loại cảm xúc chưa từng có.
Chính mình..., chưa từng đối ai cảm thấy áy náy.
“Mỗi đêm cậu đều khóc như vậy rồi thiếp đi sao?”
Cận nhi, cậu không vui sao? Tại sao lại khóc?
Phụ nữ hay khóc, Cận nhi sao cũng thế? Tôi không thích nhìn thấy cậu khóc.
Thế là đủ rồi, sau này đừng khóc nữa, bằng không tôi sẽ rất đau lòng.
Dương Diệp nhìn giọt lệ của Cận nhi trên tay mình, úp lòng bàn tay vào mặt, “Thì ra tôi thật sự không thích cậu khóc, thì ra tôi thật sự biết đau.”
Nhưng mà, tất cả đã quá trễ.
Dương Diệp sai người tháo xuống tấm rèm che ở cửa sổ sát đất, tôi dựa thân vào cái gối mềm, cuối cùng cũng tới mùa hoa nở rồi, tình cờ hoa bồ công anh đầy trời nhẹ nhàng bay qua phía trước cửa sổ, Dương Diệp ở bên cạnh tôi, nhìn tôi chăm chú quan sát ngoài cửa sổ.
Tôi chờ anh mở miệng, qua thật lâu sau, Dương Diệp vẫn như trước không nói câu nào.
“Dương Diệp, anh... Có phải hay không từng có một chút thích tôi?”
Tôi và Dương Diệp cũng đã quen trầm mặc.
Có phải hay không người ta từng nói, người cầu xin tình yêu trước sẽ nhất định là người thua?
Tôi duy trì nụ cười ảm đạm, chờ Dương Diệp.
“Cận nhi, tôi đã chuẩn bị cho cậu một tòa nhà tốt nhất, tất cả những gì ở nơi đó đều là của cậu.”
Dương Diệp tránh đi đôi mắt của tôi, lại tiếp tục nói, “Tình trạng thân thể của cậu..., Ninh Hiên cứ ba ngày sẽ đến thăm cậu một lần, ngẫu nhiên... cậu cũng sẽ gặp Ngải Nhi....”
Tôi nhìn Dương Diệp, trong ánh mắt cảm giác xót xa khó chịu nhưng tôi vẫn cứ cười, khuôn mặt tuấn mỹ của Dương Diệp dường như đang đấu tranh, anh nhẹ nhàng nói, “Mà tôi, sẽ không gặp lại cậu nữa.”
Tiếng bước chân Dương Diệp rời đi văng vẳng trong tai tôi, tầm mắt lần thứ hai lướt qua hoa bồ công anh ngoài cửa sổ, đột nhiên phát giác nó có chút giống như tuyết mịn đầu mùa đông.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh Dương Diệp làm bạn với anh, cho dù không yêu, tôi cũng có thể cảm thấy thỏa mãn, nhưng tôi lại đã quên Dương Diệp chưa bao giờ cần người làm bạn, từ đầu đến cuối, tôi dường như đang theo đuổi một thứ chưa từng tồn tại.
Lam Ninh Hiên đứng ở ngoài cửa, nghe thấy những lời Dương Diệp nói với Cận nhi, âm thầm cầm cái túi da để đằng sau, “Diệp, anh quyết định buông tay sao?”
Dương Diệp không trực tiếp đáp lại, đôi mắt đen luôn luôn lãnh khốc chất chứa ưu sầu, “Chưa có kết quả kiểm tra sao?”
“Còn phải đợi thêm vài ngày.”
“Ừ, nếu có kết quả thì lập tức gửi đến công ti, cũng phiền anh hướng dẫn người hầu đến nhà mới”
“Rõ ràng, để cho bọn họ chăm sóc Cận nhi cũng tốt.”
Lam Ninh Hiên gọi lại Dương Diệp đang định rời đi, “Cận nhi đối với anh mà nói, rất quan trọng đúng không?”
Dương Diệp nở ra một nụ cười bất đắc dĩ, “Tôi muốn cho cậu ấy tự do, Ninh Hiên.”
Dương Diệp sau khi rời khỏi phòng thuê, Lam Ninh Hiên không lâu sau liền tiến vào, tôi cũng chẳng biết nói gì chỉ đành phải nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, hoa bồ công anh bên ngoài đã dần dần bay xa, một vài bông còn sót lại mắc kẹt trên mép cửa sổ.
“Dương Diệp về công ty trước rồi.”
Nghe thấy cái tên Dương Diệp, tôi không biết nên phản ứng như thế nào cho phải, dù sao, tôi cũng vừa mới bị anh vứt bỏ, bất quá ít ra anh còn để lại cho tôi một căn nhà coi như là đền bù, không phải hay sao?
“Tiểu Cận, trong mẩu cắt dạ dày của cậu tôi phát hiện có tế bào ung thư, trải qua chẩn đoán mới biết được đã gần đến giai đoạn cuối.”
Tôi rốt cuộc quay đầu lại nhìn Lam Ninh Hiên, anh ta đặt sấp giấy kết quả kiểm tra trên đùi tôi, tôi cúi thấp đầu nhìn cái tên Dương Cận trên sấp giấy rồi lại không nhìn nữa.
Bởi vì, Lam Ninh Hiên vốn dĩ không có lí do gì phải lừa gạt tôi.
Không nghĩ tới cái chết đã cách tôi gần như vậy, tôi ngây ngốc ngồi ở trên giường, đầu óc trống rỗng, cái gì cũng không suy nghĩ.
“Tôi vẫn chưa nói cho Diệp biết, cậu có quyền lựa chọn có cho Diệp biết hay không.”
Tôi yên lặng suy nghĩ, Dương Diệp trong lúc đó đã muốn cắt đứt ràng buộc giữa tôi và anh, tôi thật sự chẳng có lý do gì để cho anh giữ lại tôi nữa.
Lam Ninh Hiên nhìn tôi lặng im, anh ta biết tôi đang bị đả kích sâu sắc vì biết được bệnh tình, kéo qua chiếc ghế dựa Dương Diệp vừa mới ngồi, đôi mắt dưới cặp kính tựa như đang vì tôi mà đau buồn, “Nói với Diệp, anh ta sẽ chăm sóc cậu. Có lẽ... Cậu sẽ sống tốt hơn một chút.”
“Ninh Hiên.” Đây là lần đầu tiên tôi trực tiếp gọi tên anh ta, Lam Ninh Hiên có chút kinh ngạc nhìn tôi.
“Lần sau đến lúc tân gia, nhớ nói với Ngải Nhi, tôi đã lâu không nhận được sách mới.”
Lam Ninh Hiên giúp tôi đem tờ giấy khám nghiệm bỏ vào trong túi da như cũ, một lát sau mới nói, “Tôi sẽ nhắc nhở Ngải Nhi, cậu cũng đã lâu chưa gặp cô ấy.”
Lam Ninh Hiên phức tạp nhìn tôi, chắc là anh ta cũng không lường trước được tôi sẽ phản ứng như thế, có lẽ không ai có thể hiểu, Dương Diệp đối với tôi, rốt cuộc quan trọng đến cỡ nào.
“Từ bỏ Dương Diệp..., cậu sẽ không hối hận chứ?” Lam Ninh Hiên thật sự không hiểu, người trước mắt này, rõ ràng có cơ hội nắm lấy người mà cậu yêu nhưng cậu ấy rốt cuộc lại buông tay.
Tôi nở một nụ cười xinh đẹp làm người ta thở không thông, tựa như đóa hoa nở rộ sắp úa tàn.
Tình yêu của tôi, chỉ còn lại một chút.
Mà thứ Dương Diệp muốn, tôi đã cho không nổi.
Lam Ninh Hiên cũng đi rồi, trong phòng chỉ còn một mình tôi, tôi thong thả cầm lấy túi da trên đùi, rút ra tờ giấy trắng mực đen bên trong, ung thư dạ dày thời kì cuối, đây là thứ sắp đoạt đi sinh mệnh của tôi sao.
Tôi không biết ung thư dạ dày như thế nào, cũng không biết có thể rất khó chịu hay không, mỗi người đều hẳn là rất sợ chết mà tôi hình như cũng có chút như vậy.
Buổi tối hôm rời khỏi Dương gia đặc biệt yên tĩnh, trong nhà chính không có một bóng người, tôi đi đến chiếc ghế nằm mà Dương Diệp thường hay nghỉ ngơi, nhìn ánh trăng trong veo tròn vành vạnh làm tôi nhớ đến tôi từng tay trong tay cùng Dương Diệp ở trên con đường người đến người đi, anh từng bởi vì ánh mắt tôi dừng lại mà đi vào trong cửa hàng đó đặt cho tôi một đôi búp bê sứ.
Nếu con người là búp bê sứ, cho dù thân thể lạnh như băng dễ dàng vỡ ra bất kì lúc nào nhưng nó vẫn tươi cười.
Nếu như tôi là búp bê sứ, Dương Diệp có thể hay không thật cẩn thận đặt tôi vào trong hộp gỗ xinh đẹp tinh xảo.
Đem con búp bê sứ có khuôn mặt của mình bỏ vào trong hộp gỗ hương, ngón tay tinh tế mảnh khảnh vuốt con búp bê sứ có khuôn mặt giống Dương Diệp.
Một tay xoa nơi trái tim đã dần dần không còn đau.
“Tình yêu còn sót lại, tôi giữ lại cho riêng mình, Dương Diệp nhé.”
Đêm đó, tôi ở trên ghế nằm của Dương Diệp mơ một giấc mộng.
Không cần lo lắng nữa, tôi sau này sẽ hảo hảo yêu thương cậu.
Khuôn mặt Dương Diệp dịu dàng mỉm cười với tôi, tôi hình như cũng đã không còn nhớ rõ ra sao.
Nhưng tôi biết.
Giấc mơ của tôi, đã tỉnh lại.