Mộng Hồi Tàn Cận

Chương 13:




“Tiểu Cận nhi, tỉnh dậy đi.”
Bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng vỗ lên khuôn mặt đang ngủ say của tôi gọi tôi tỉnh lại.
“Quản gia đã chuẩn bị bữa sáng, chúng ta xuống ăn đi.”
Dương Diệp kéo tôi vào phòng tắm, lấy khăn khô lau sơ cho tôi, rồi lại lấy một cái khăn nóng khác phủ lên tay rồi nhẹ nhàng chà xát khuôn mặt đang ngái ngủ của tôi, “Tôi đã lâu không cùng cậu ăn cơm, tôi đã bảo quản gia chuẩn bị bữa sáng theo kiểu Trung Quốc và Phương Tây, nếu thích thì ăn nhiều một chút.”
Dương Diệp nhìn tóc trên đỉnh đầu tôi xửng lên liền lấy tay thấm chút nước rồi chải chuốc lại cho gọn, đối tôi cười, “Ngủ nhiều đến nỗi cả tóc cũng rối tứ tung, cậu cứ ngủ suốt như vậy cũng không tốt lắm đâu.”
Tôi cười theo Dương Diệp, hạnh phúc đơn thuần như vậy, đến sau này tôi vẫn chưa từng quên.
Dương Diệp kéo tôi xuống lầu, tôi đột ngột đứng lại, thân thể gầy yếu khiến Dương Diệp chỉ có thể nhẹ nhàng dắt tay tôi, hỏi, “Xảy ra chuyện gì sao?”
Tôi nhìn Dương Diệp đứng cách tôi trong gang tấc, khuôn mặt tuấn mỹ dịu dàng lúc này hoàn toàn giống với đêm tuyết hôm đó, tôi do dự không biết nên mở miệng hay không, Dương Diệp như trước kiên nhẫn chờ đợi câu hỏi của tôi.
Đêm đó tuyết rơi trắng xóa, Dương Diệp bỏ tôi lại giữa phố cũ vắng lạnh, cũng dịu dàng như thế.
“Anh lại đuổi tôi về phố cũ sao?”
Lừa gạt lần thứ hai, có lẽ cũng không sao cả, trong giọng nói cũng không chứa sợ hãi, tôi lẳng lặng nhìn Dương Diệp.
Dương Diệp buông tay tôi ra rồi đột ngột ôm cả thân thể tôi vào trong lòng.
Có chút đau nhưng trái tim tôi lại rất khao khát.
“Sẽ không, Cận nhi.”
Tôi nghe thấy giọng nói Dương Diệp khe khẽ ở sau tai, tôi cũng không nhìn thấy nước mắt của Dương Diệp, nhưng cho dù vậy thì tôi vẫn cảm nhận được Dương Diệp hình như đang khóc.
Tôi ngồi ở bên cạnh Dương Diệp, Dương Diệp đưa cho tôi một miếng bánh mì bơ thơm phức, tôi lắc đầu, thức ăn đầy mỡ như vậy, tôi mà ăn thì nhất định sẽ lại nôn ra.
Dương Diệp buông miếng bánh mì bị tôi từ chối, lại cầm lấy một cái bánh bao nóng hổi đưa qua, tôi lần thứ hai lắc đầu, yên lặng bưng lên chén cháo trắng bên cạnh hớp từng hơi từng hơi.
Dương Diệp thấy tôi ăn như thế, trên mặt nở ra nụ cười điềm đạm nhìn tôi uống hết một chén, “Nữa không? Cậu ăn như vậy sẽ không ăn no đâu.”
Tôi quay đầu nhìn đôi mắt Dương Diệp đen láy ẩn chứa ý cười, tươi cười bên miệng Dương Diệp bỗng ngừng lại, tôi đem cái chén trắng đặt lên trên bàn cơm màu hồng nhạt, phát ra âm thanh thanh thúy.
“Tôi... Bao giờ thì đi?”
Dương Diệp ôm lấy tôi, tôi cảm thụ thân thể anh hơi hơi phát run cùng với nhiệt độ cơ thể nóng rực, tôi bỗng nhiên có chút hối hận khi hỏi câu đó.
Dùng xong điểm tâm, Dương Diệp đẩy tôi lên lầu, tôi nghi hoặc quay đầu nhìn về phía anh.
“Tới nơi đó cũng không cần mang theo đồ vật gì, tôi đã mua giúp cậu đồ dùng thường ngày đủ cả rồi, người hầu nơi đó cũng do tôi tuyển chọn, cậu không cần lo lắng....”
Tôi đứng trên cầu thang, Dương Diệp chậm rãi mở miệng, “Cậu đi lên lầu đi, mang theo những gì cậu muốn, cái gì cũng được, Cận nhi.”
Tôi hiểu ý tứ của Dương Diệp, có lẽ anh cho rằng đây là đang bù đắp lại cho tôi, tôi yên lặng xoay người lên lầu, không trông thấy vẻ mặt Dương Diệp cô đơn.
Vào phòng, đi đến ngăn tủ bàn học, tôi lấy ra cái túi giấy mà Lam Ninh Hiên đã giao cho tôi, đây là thứ duy nhất tôi mang đi, mắt nhìn hộp gỗ đựng búp bê sứ trên đầu giường, nhịn không được suy nghĩ trong đầu muốn nhìn nó một lần, tôi chậm rãi vươn tay đến ổ khóa trên hộp.Tay áo khoác bị kéo xuống theo làm lộ ra cổ tay trắng gầy..., cùng với cái đồng hồ màu xanh mà Dương Diệp vẫn hay muốn tôi đeo nó, tôi lại rụt tay trở về, yên lặng tháo xuống chiếc đồng hồ trên tay.
Thì ra thứ không thuộc về tôi lại nhiều như vậy.
Cận nhi bước xuống cầu thang, chậm rãi đứng lại ở trước mặt tôi, thanh âm tinh tế nói với tôi, “Dương Diệp, đã đi chưa?”
Cậu thay một cái áo khoác rộng hơn, bao phủ lấy thân thể gầy yếu, trong tay cầm cái đồng hồ tôi tặng cậu, đôi mắt to tối đen tựa như bịt kín một tầng hơi nước, lẳng lặng chăm chú nhìn tôi.
“Búp bê sứ đâu? Cậu không mang theo à?”
Tôi không quên Cận nhi thích chúng nó cỡ nào.
“Dương Diệp, không đi sao?”
Tôi sửng sốt một hồi, Cận nhi thản nhiên cười với tôi, đi đến bên cạnh tôi.
Trong đầu tôi trống rỗng, lúc này tôi mới biết, Cận nhi vốn dĩ không muốn mang theo chúng nó, có thể như vậy, tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng đoán trước được, thật sự không chút suy nghĩ qua.
Nhà mới mà tôi chuẩn bị cho Cận nhi cần lái xe hai tiếng mới có thể đến, nắm tay lái, ánh mắt lén nhìn thoáng qua ghế ngồi bên cạnh, Cận nhi nhắm mắt dường như đang ngủ.
Tôi lại chú ý đến phía trước, nơi Cận nhi sẽ sống từ nay trở về sau, gần ngay trước mắt.
Một ngôi nhà màu trắng nóc vàng nhạt, chung quanh là bãi cỏ một màu xanh biếc, một người phụ nữ đã quá tuổi năm mươi đứng trước cổng, còn có một cậu bé nhỏ tuổi theo bên cạnh bà.
Lúc trước quyết định chọn người phụ nữ này phụ trách chăm sóc Cận nhi cũng chính vì bên cạnh bà còn mang theo một cậu bé, có lẽ cuộc sống ở nhà mới sẽ làm Cận nhi cảm thấy buồn chán, đứa bé này nói không chừng có thể mang đến cho cậu niềm vui.
Đứa bé kia núp ở đằng sau người phụ nữ, sợ hãi nhìn tôi cùng Cận nhi.
Ánh mắt Cận nhi nhìn cậu bé đang nắm chặt tay người phụ nữ, Dương Diệp từ trong đôi mắt đen điềm tĩnh của Cận nhi nhìn ra một chút đầu mối, một loại ánh sáng cực độ khát vọng tình thân bùng lên trong ánh mắt tĩnh mịch đó.
“Hai vị thiếu gia mau vào nhà đi.”
Người phụ nữ dịu dàng đi đến nắm chặt tay Cận nhi, Cận nhi nhìn chằm chằm tay của bà, ý cười đã lâu không thấy lại lặng lẽ hiện lên trên khóe miệng.
“Dương thiếu gia, ngài không cùng vào sao?”
Cận nhi quay đầu lại, đôi mắt to đen vừa rồi tràn ngập ý cười lại ảm đạm đi, chúng tôi hai người đều rõ ràng, thời khắc chia lìa đã đến.
“Tiểu Cận nhi, mau vào nhà đi nào, nắng rất gắt.”
Cận nhi chăm chú nhìn tôi, có lẽ muốn đưa mắt nhìn theo tôi rời đi.
Xoay người, kể từ nay về sau, cuộc sống của chúng tôi, không còn có lẫn nhau.
Ở trong đầu tôi, đột nhiên xuất hiện một hình ảnh.
Nam nhân từ trên tay bạn ôm lấy một thiên sứ vừa rơi vào trần thế, khuôn mặt nho nhỏ bẩn bẩn giấu không được vẻ xinh đẹp thánh khiết kia, cho dù điều gì đi chăng nữa vẫn không làm gãy đi đôi cánh thuần trắng.
Cậu an ổn ở trong vòng tay tôi lẳng lặng ngủ.
“Dương Diệp.”
Cận nhi chạy tới, giữ chặt tay của tôi, nhét vào một thứ gì đó lạnh lẽo, tôi cầm lấy thì thấy đó là đồng hồ tôi tặng Cận nhi
“Thứ này là của anh, tôi nghĩ nên... Trả lại cho anh.”
Tôi kéo cổ tay mảnh khảnh của Cận nhi lại, một lần nữa mang lên chiếc đồng hồ, thanh âm giống như đang khẩn cầu, “Ít nhất..., để tôi cho cậu một chút kỷ niệm được không?”
Trong mắt của cậu bắt đầu chảy ra những giọt nước mắt, lặng yên lại làm tôi rung động, thì ra trong lòng Cận nhi vẫn luôn có tôi, cho dù cậu không nói nhưng nhìn thấy nước mắt của cậu, tôi liền có thể hiểu được.
Cận nhi không ngừng lắc đầu, nghĩ muốn tháo ra đồng hồ trên tay, có lẽ vì rơi quá nhiều nước mắt mà tầm mắt cậu trở nên mông lung, nước mắt rơi trên dây đồng hồ, làm sao cũng không tháo ra được.
“Đừng như vậy.”
Giữ lại cánh tay Cận nhi đang giãy dụa, người phụ nữ cùng cháu trai của bà đứng ở trước cửa nhìn tôi và Cận nhi, âm thanh chung quanh chậm rãi lắng đọng lại, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng nước mắt thanh thúy nặng nề rơi trên mặt đất.
Môi của tôi cảm giác được nỗi đau của Cận nhi, tôi ôm lấy bả vai run rẩy của cậu, rồi sau đó, tôi hôn cậu.
Xem như là hồi ức cuối cùng trước lúc ly biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.