Mộng Hồi Tàn Cận

Chương 22:




“Hức... Anh thật sự đi mua sao... Đồ ngốc...”
Dương Diệp ôm chặt cơ thể của tôi, mặc cho tôi ở trước người anh vừa đấm vừa đánh, tôi dù sao cũng là bệnh nhân suy yếu, chỉ mới mấy cái đã bắt đầu thở dốc, thấy tôi an tĩnh lại, Dương Diệp mới ôm tôi trở về trên giường, cầm lấy khăn mặt đặt bên cạnh đi đến toilet vắt ướt nó sau đó lau chùi sạch sẽ vết bẩn ở lòng bàn chân của tôi.
Chút xúc cảm âm ấm nơi lòng bàn chân, tôi đột nhiên nhớ tới lúc mùa đông vừa mới bắt đầu ở nhà chính làm cho tôi lạnh đến phát run, Dương Diệp luôn mang thêm cho tôi một đôi vớ lông, thân hình ấm áp cao lớn gắt gao bao bọc tôi, làm cho tôi không còn sợ hãi mùa đông rét căm căm nữa.
Tôi ngẩng đầu nhìn Dương Diệp, tôi vĩnh viễn không biết, tại sao anh hiểu được đau khổ của tôi, cảm thụ của tôi, nhưng anh vẫn có thể nhẫn tâm làm tôi đau lòng?
“Cận nhi không phải muốn uống nước dừa sao? Bà chủ tiệm còn giúp tôi đựng vào trong ly nhựa, như vậy sẽ thuận tiện hơn.”
Dương Diệp cắm ống hút trong suốt vào trong lỗ rồi đưa tới trước mặt tôi, tôi cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ dáng Dương Diệp đầy bụi đất như vậy, trong lòng không khỏi phát lên áy náy, thong thả tiếp nhận cái ly, lại không tâm tình uống một hơi.
“Anh đi đâu vậy..., nửa đêm vốn dĩ không có bán nước dừa...”
Dương Diệp ngồi xuống, tôi mới phát hiện khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của anh có dính chút vết bẩn, áy náy trong lòng làm cho tôi rốt cuộc bất chấp thể diện, đặt ly nước dừa trong tay lên bàn, lấy ra khăn mặt lau lau cho anh, Dương Diệp chưa từng bẩn hề hề như thế, lúc này so với tôi trông Dương Diệp còn giống một tên ăn xin hơn.
“Tôi lái xe đến chợ, ngồi đợi tiệm hoa quả mở cửa cho đến sáng sớm, trên người bà chủ quán không có tiền lẻ, tôi lại chạy đến cửa hàng khác đổi tiền, tóm lại ly nước dừa này rất tốn công, cậu nhất định phải uống hết mới được.”
Dương Diệp thoải mái cười, mái tóc vàng chói mắt ở trong tia nắng ban mai lại càng đặc biệt thánh khiết, làm cho tôi cảm thấy tội lỗi giống như mình là một ác ma hãm hại thiên sứ, “Anh cần gì phải thế... Anh biết rất rõ tôi...”
Đang nhẹ nhàng lau chùi thì bị Dương Diệp nắm lấy cổ tay, con ngươi đen sâu thăm thẳm giống như muốn hút tôi vào lốc xoáy thâm tình nồng cháy, “Cậu nếu biết không có bán, tại sao còn muốn bảo tôi đi mua chứ...? Cậu quá coi thường quyết tâm của tôi, tôi sẽ không vì thế mà bỏ cuộc... Chỉ cần Cận nhi muốn thứ gì, tôi đều có thể nghĩ cách kiếm cho cậu, chỉ cần cậu bằng lòng chấp nhận tôi, là đủ rồi...”
Tôi vội vàng tránh khỏi kiềm kẹp của Dương Diệp, nếu biết tôi đang trêu đùa anh thì anh cần gì phải làm theo kịch bản của tôi chứ?
“Tôi sẽ không vì thế mà tha thứ cho anh, anh dù sao... Đối tôi làm nhiều như thế... Không tốt chút nào.”
Khoảng cách của hai người bởi vì cái ôm đột nhiên của Dương Diệp mà ngắn lại đến mức dường như không còn, tôi nghe tiếng tim Dương Diệp đập có chút nhanh, thình thịch, hòa cùng nhịp đập chậm rãi của tim tôi, lẳng lặng nhắm mắt lại, cũng không muốn giãy dụa nữa, nếu Dương Diệp thật sự không buông thì tôi cũng không cách nào chống lại.
“Đừng làm cho mình khó chịu, cậu chỉ cần đơn thuần chấp nhận tất cả những gì tôi làm cho cậu là tốt rồi, tôi cũng không phải vì muốn gây áp lực mà ở bên cạnh cậu.”
Thanh âm Dương Diệp có chút kích động, anh ôm tôi càng lúc càng chặt làm cho tôi đau đến chảy nước mắt, tại sao chúng tôi phải làm cho nhau khổ sở như vậy... Nếu không có lẽ đã tốt hơn rồi.
“Nếu có thể làm lại từ đầu, chúng ta có phải hay không không cần tra tấn đối phương, tôi có phải hay không sẽ không hối hận...”
[Anh sai lầm rồi, đến một lúc nào đó anh sẽ phải chảy xuống giọt nước mắt hối hận.]
Lời nói quyết ý muốn cho Cận nhi tự do của Ngải Nhi vẫn luôn ở trong óc của tôi xóa đi không được.
Thân thể hơi lạnh của Cận nhi ở trong ***g ngực tôi run rẩy, tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở của cậu, thanh âm khe khẽ hàm chưa tiếng hít mũi,
“Không thể nào làm lại từ đầu nữa rồi... Hức... Không có cách nào...”
Tôi càng thêm ôm chặt Cận nhi, hy vọng cho cậu thêm một chút sức mạnh, ít nhất đừng đau lòng như thế, tôi không hề biết, nước mắt của một người lại làm cho mình khó chịu như vậy.
Cận nhi đứt quãng nói, “Tôi… Tôi vẫn như thế… Vẫn yêu thương anh… Anh vẫn như thế…vẫn không yêu thương tôi… Đều giống nhau thôi… Cho nên anh đi đi… Không cần làm tổn thương tôi nữa…”
Vẻn vẹn chỉ một câu, tôi như có loại cảm giác được giải cứu sống lại, tôi bắt đầu điên cuồng hôn đôi môi mềm của Cận nhi, cảm thụ cậu vô lực mềm hoá ghé vào trên người tôi, thì ra cậu thật sự như lời Hàn nói, vẫn như cũ yêu tôi, cứ hôn như thế thẳng đến khi Cận nhi suýt nữa thở không nổi, tôi mới thoáng buông cậu ra.
“Tôi không đi, chỉ cần cậu còn trong lòng tôi, tôi sẽ không đi, Cận nhi.”
“Tôi mua cháo về rồi đây...”
Dừng lại bước chân, Cận nhi cầm gậy sắt treo bình truyền nước đứng lặng ở phía trước cửa sổ, nhìn thảm cỏ bên ngoài bệnh viện một mảnh xanh mơn mởn, giống như ở nhà chính, màu xanh buồn luôn luôn vọng không thấu, tôi thấy Cận nhi đang chăm chú nhìn đến ngơ ngẩn.
Cậu hiện tại, lại suy nghĩ gì vậy?
Có phải cậu hối hận vì dễ dàng phá vỡ trầm mặc với tôi như thế?
Tôi nở một nụ cười mất mác, cậu chịu nói chuyện cùng tôi đã là hiếm có, Dương Diệp, nếu ngươi thật sự không biết đủ như vậy, tuyệt đối sẽ gặp báo ứng.
Góc áo màu lam nhạt theo gió nhẹ ngoài cửa sổ bay bay, màu tóc cũng dần dần chuyển nhạt, thân ảnh mảnh khảnh mỏng manh tựa như sắp biến mất ở trên đời này, nắm chặt cháo nóng mới mua ở trong tay, hôm nay không biết còn có thể tiếp tục ăn được hay không.
Cho dù ăn một chút cũng tốt, có thể lực mới có thể sống qua đợt trị liệu, có lẽ... Còn có thể duy trì lâu thêm một chút.
Thì ra đây là kết quả bị buộc đến tuyệt cảnh cuối cùng sao? Không nghĩ tới lòng sẽ chua xót như thế, tôi cũng giống như Hàn, cùng thương tổn người yếu ớt lương thiện nhất trên đời này.
Buổi tối hôm đó Hàn gọi cho tôi, trong điện thoại Hàn không nói gì, chỉ thản nhiên chúc tôi vài câu rồi tự tắt điện thoại, cũng từ ngày đó trở đi, Hàn cũng ngừng công kích công ty, tuy rằng hiện tại không có không gian hợp tác, nhưng ít ra không phải kẻ thù, tôi cũng có thể có nhiều thời gian hơn chăm sóc Cận nhi.
Có lẽ..., Hàn Viên đối Cận nhi....
“Anh... Tại sao vẫn đứng ở đó?” Cận nhi chậm rãi dời gậy sắt treo bình truyền nước quay về bên giường, lần trước không chuẩn bị tốt, kim tiêm trên tay bị kéo ra, chảy rất nhiều máu, còn dính vào khăn trải giường thuần trắng.
Tôi buông bọc ni lông trên tay ra, giúp cậu dời gậy sắt trở về, “Để tôi là được rồi, cậu từ từ nằm về trên giường đi, cậu sáng nay lại chưa ăn gì, cho nên tôi đi mua cháo hến khô, nghe nói rất có dinh dưỡng lại thanh đạm.”
Cận nhi nở nụ cười nhàn nhạt, ngồi ở trên giường bệnh, tôi dời gậy sắt cùng chỉnh ống truyền nước ổn rồi lại cản thắt lưng cùng đùi nhỏ gầy của Cận nhi, nhẹ nhàng ôm cậu đến trên giường, thể trọng cơ thể cơ hồ giảm xuống còn nhẹ hơn so với con gái, Cận nhi như nhận thấy được sắc mặt khó coi của tôi, “Đem cháo lấy lại đây, tôi hôm nay có chút thèm ăn, cũng vừa nghĩ muốn ăn chút gì đó.”
“Ừ, được, từ từ thôi.”
Cho dù biết Cận nhi sợ tôi khó chịu mới có bằng lòng ăn cháo nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui, ít nhất chúng tôi vẫn còn có hy vọng cuối cùng không thể từ bỏ.
Từ trong túi lấy cái chén nhựa, đổ bọc cháo vào chén thoang thoảng hương thơm ngào ngạt cũng đủ làm cho người ta lập tức thèm ăn, cầm lấy thìa múc một chút cháo, để gần bên miệng Cận nhi, lại phát hiện bên môi Cận nhi đang run nhè nhẹ, tế bào ung thư đã muốn khuếch tán toàn bộ dạ dày, kế tiếp sẽ chậm rãi khuếch trương đến địa phương khác, ngay cả thèm ăn cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng, tôi kiềm nén không cho những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, nhẹ giọng dỗ, “Ít nhất ăn một chút đi, buổi chiều chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Đôi mắt sưng của Cận nhi đã tràn ngập nước mắt, nhưng cậu lại kiên trì không cho nước mắt trong suốt lăn ra khỏi hốc mắt, có lẽ chỉ bởi vậy thôi mà hai người chúng tôi đã muốn suy sụp thất bại, gật gật đầu, há mồm nuốt xuống thìa cháo tôi đưa đến bên miệng, tôi cười nhìn cậu thành công ăn một hơi, lại múc một thìa nữa đưa đến bên miệng cậu, vui sướng trên mặt lại ở thời điểm Cận nhi che miệng mà chuyển thành kinh hoảng, “Sao vậy, muốn nôn sao?!”
Cận nhi thống khổ gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có chút huyết sắc nào gắt gao nhíu chặt, tôi vội vàng cầm cái thùng nhỏ dưới giường để cho Cận nhi cúi đầu nôn hết cháo vừa ăn ra, nhiều điểm cháo trắng còn pha lẫn một chút máu đỏ.
Cận nhi hai tay cầm bên cạnh cái thùng, lặng lẽ rơi nước mắt, bả vai gầy yếu không ngừng run run, tôi ôm lấy cậu, muốn cho cậu một chút ấm áp,
“Không sao cả, chúng ta thử ăn lại lần nữa, nhất định có thể nuốt trôi.”
“Không có tác dụng gì đâu... Cái gì cũng chưa dùng, hức... Tôi đã nôn ra... Tôi không muốn như vậy...”
Cận nhi ghé vào trong lòng ngực tôi vô lực khóc, tôi mở miệng muốn an ủi cậu, nhưng lại không biết nên nói cái gì, tay phải thuận theo sống lưng từng chút từng chút an ủi cảm xúc kích động của Cận nhi, “Ninh Hiên nói cậu không thể đau lòng khóc, nếu để cho anh ta biết, anh ta nhất định sẽ mắng tôi, nói không chừng còn không cho tôi chăm sóc cậu, đừng khóc.”
“Ừm...”
Cận nhi dụi dụi mắt, mặc dù có chút sưng đỏ nhưng vẫn như thế khiến người ta trìu mến, cầm khăn lông ướt nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cậu, “Chờ tôi tháo bình truyền nước này ra xong, chúng ta sẽ ra ngoài sân bệnh viện đi dạo một chút.”
Cận nhi nở nụ cười, vẫn là nụ cười giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu, tinh thuần xinh đẹp biết bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.