Edit : Như Bình
Beta : Vô Phương
“Các con đừng nản lòng, tuy các con không thể vượt qua được thử thách, nhưng các con đã làm rất tốt. Bái được sư phụ tốt tất nhiên rất quan trọng, nhưng việc tu hành đến cuối cùng vẫn phải tự dựa vào sức mình, sư phụ chỉ là người dẫn đường mà thôi. Chỉ cần các con dốc sức tu hành, một lòng hướng đạo, đến ngày nào đó có thể nhìn thấu thiên cơ, tu thành thân tiên.”
Giọng nói Chưởng môn Hạo Huyền vẫn ôn hòa hiền lành như trước, cũng không vì có quá nhiều người không vượt qua được thử thách mà tức giận.
Trong điện, các đệ tử không vượt qua được thử thách ủ rũ cúi đầu, sau khi nghe thế, từng người từng người một ngẩng đầu lên, trong đáy mắt lại lần nữa ngập tràn hy vọng.
Hạo Huyền thấy vậy, vuốt chòm râu bạc, ông cũng không tỏ ra quá vui mừng, rồi chuyển mắt nhìn sang ba người Mộc Mộng đứng hàng đầu: “Ba con, các con tên gì?”
Hạo Khiên nói: “Bẩm Chưởng môn sư tôn, đệ tử là Hạo Khiên.”
Mộc Mộng thưa: “Tên đệ tử là Mộc Mộng.”
Hinh Nhụy đáp: “Đệ tử Hinh Nhị.”
“Ưm, Hạo Khiên, Mộc Mộng, Hinh Nhị …” Hạo Huyền lặp lại tên bọn trẻ trong khoảnh khắc, thân thế Mộc Mộng và Hinh Nhị cũng bị nhìn thấu tỏ, chỉ là lúc thấy được thân thế của Mộc Mộng, ông hơi sửng sốt một chút, rồi lại khôi phục vẻ bình tĩnh thong dong. Hóa ra là thế.
“Biểu hiện của ba con rất tốt, chúng ta rất vừa lòng. Gặp chuyện vững vàng bình tĩnh, không nôn nóng không cuống quýt, một lòng xả thân cứu bạn đồng môn, không bỏ không buông, phẩm chất này với ba đứa trẻ chỉ mới mười tuổi mà nói thật rất đáng quý. Hy vọng sau này các con dù gặp phải chuyện gì, cũng có thể giống hôm nay, đối xử với đồng môn như thế, đối đãi với chúng sinh trong lục giới lại càng hơn thế, các con có hiểu không?”
“Đệ tử hiểu ạ, đệ tử xin ghi nhớ lời chưởng môn sư tôn dạy bảo, nhất định không phụ sự ủy thác của chưởng môn.” Ba đứa trẻ Hạo Khiên, Mộc Mộng và Hinh Nhị đồng thanh đáp lời.
“Về phần Lăng Vi …” Lúc ánh mắt Hạo Huyền nhìn đến Lăng Vi, cô bé run run cúi đầu, tuy cô bé đã về tới đại điện, nhưng không biết có được xem là đã vượt qua thử thách hay không. Hơn nữa, lúc nãy cô bé lén ngâm mình trong đầm Bích Nguyệt bị Mộc Mộng phát hiện, nhất thời lòng cô bé lo lắng bất an.
Hạo Huyền ngừng một lát, nói tiếp: “Nếu Lăng Vi đã về đến đại điện trước giờ Thân, mà chúng ta cũng không nói rõ ba người phải cùng đến đại điện mới xem như vượt qua, cho nên những đệ tử thông qua đợt kiểm tra lần này có tất cả bốn người. Hạo Khiên, Mộc Mộng, Hinh Nhị và Lăng Vi, vậy các con bắt đầu bái sư đi.”
Nghe thế, Lăng Vi thầm thở phào một hơi, cô bé ngẩng đầu nhìn Viêm Mạch, lại thấy nét mặt Viêm Mạch vô cùng nghiêm nghị nhìn bé, sắc mặt y cực kỳ trang nghiêm, khiến lòng bé chợt căng thẳng.
Người khác không biết, chẳng lẽ người làm cha như Viêm Mạch lại không hiểu suy nghĩ của con gái ư? Con bé không cần linh thạch mà vẫn quay về đại điện được, xem ra hôm qua lúc con bé đến gặp mẹ đã cố quấn lấy mẹ mình xin xỏ bí thuật gì rồi. Đứa con gái này, aiiii, thật là. Cũng do mấy năm nay y nuông chiều con bé quá mức, chiều đến hư hỏng mất rồi, sau này phải từ từ dạy dỗ lại con bé một phen.
May là chưởng môn sư huynh không nói gì, cũng không tiết lộ chuyện đầm Bích Nguyệt, bằng không dù y là cha con bé cũng không thể không dùng môn quy của Thiên Thanh để xử trí.
Viêm Mạch bất đắc dĩ thở dài, đành vậy, việc đã đến nước này, thôi thì giúp con bé một lần vậy, ai bảo con bé là con gái y chứ!
Hạo Huyền thấy các vị trưởng lão và các đệ tử cũng không có ý kiến gì, ông liền bước tới trước mặt Hạo Khiên, trầm giọng hỏi: “Hạo Khiên, ta muốn thu con làm đồ đệ, con có bằng lòng không?”
Hạo Khiên ngập ngừng một lát, lập tức quỳ xuống, hai tay nâng linh thạch ngang trán, nói: “Đệ tử Hạo Khiên bái kiến sư phụ.”
“Giỏi, được rồi, con đứng lên đi.” Hạo Huyền phất tay qua mảnh linh thạch, trong giây lát sắc xanh biến mất, thay vào đó là một mảnh ngọc bội màu hổ phách.
“Cảm ơn sư phụ.” Hạo Khiên đeo ngọc bội bên hông, theo chân Hạo Huyền tới trước đại điện, đứng cạnh ông.
Thấy Hạo Huyền quay lại ngồi lên chiếc ghế Chưởng môn bằng gỗ tử đàn, cũng không có ý muốn thu nhận thêm đồ đệ nữa, Tử Hiên và Linh Vân đưa mắt nhìn nhau. Tôn thượng không có ở đây, chẳng lẽ ba người còn lại đều phải bái sư phụ họ làm thầy sao? Mộc Mộng và Hinh Nhị cũng không nói làm gì, nhưng Lăng Vi … Dù thế nào cũng là con gái của sư phụ, nếu bái người làm thầy, e rằng không ổn.
Viêm Mạch phất phất ống tay áo, đứng dậy khỏi chiếc ghế tử đàn, đến trước mặt Lăng Vi, y chỉ lạnh lùng nhìn cô bé một cái, sau đó cũng không nói gì, y lại tiếp tục đi đến trước mặt Mộc Mộng và Hinh Nhị.
Lăng Vi cắn môi. Chưởng môn không chịu nhận cô bé, cha cũng không muốn thu bé, vậy bé …
“Tuy rằng tố chất hai con rất bình thường, nhưng cũng có thể xem như nhân tài có thể đào tạo, cần cù có thể bù thông minh, chỉ cần các con chăm chỉ tu hành, đến một ngày ắt sẽ đạt được kết quả, các con có muốn bái ta làm sư phụ không?”
“Đệ tử nguyện lòng, bái kiến sư phụ.” Hinh Nhị vừa nghe lập tức quỳ xuống, nâng mảnh linh thạch lên khỏi đầu.
Viêm Mạch đưa tay phất qua một cái, linh thạch của Hinh Nhị lập tức biến thành một mảnh ngọc bội màu trắng. Y thấy Mộc Mộng chậm chạp không có phản ứng gì, Viêm Mạch quay đầu lại nhìn cô bé, nét mặt trang nghiêm bảo: “Con không muốn sao?”
Bắt đầu từ lúc Chưởng môn sư tôn bảo bái sư, Mộc Mộng lập tức đưa mắt tìm kiếm bóng dáng vị tiên nhân áo trắng trong đám đông, nhưng dù cô bé có tìm bao nhiêu lần cũng không thể tìm thấy người. Giờ cô bé đã vượt qua thử thách, theo lý mà nói vị tiên nhân áo trắng phải xuất hiện nhận cô bé làm đồ đệ mới đúng, nhưng sao lại không thấy người đâu cả?
Chẳng lẽ vị tiên nhân áo trắng kia là đệ tử của các trưởng lão, cho nên phải chờ hai vị sư tôn nhận đồ đệ xong mới có thể đi ra thu nhận cô bé? Nhưng … nhưng mà bây giờ sư tôn Viêm Mạch muốn thu cô bé làm đệ tử, vậy phải làm sao đây!
Giờ phút này lòng Mộc Mộng rối như tơ vò, cô bé muốn từ chối lại không đủ can đảm, nhìn sắc mặt sư tôn Viêm Mạch, thật không biết từ chối người trước mặt mọi người sẽ có hậu quả nghiêm trọng thế nào. Chắc là chưa từng có một ai vượt qua thử thách rồi lại từ chối bái sư, cô bé cũng không muốn làm con chuột bạch đâu.
Nhưng cô bé đã cam đoan với vị tiên nhân áo trắng rồi, sao có thể nuốt lời bái người khác làm thầy cơ chứ! Nhưng nếu làm hai vị sư tôn tức giận, lỡ như hai người không cho cô bé bái sư, vậy cô bé phải nói thế nào với tiên nhân áo trắng đây?
Tiên nhân áo trắng ơi tiên nhân áo trắng, ruốt cuộc người đang ở đâu? Mau ra đây đi mà.
Trong lúc Mộc Mộng đấu tranh tâm lý hết sức căng thẳng, giọng nói của sư tôn Viêm Mạch lọt vào trong tai cô bé, ngữ điệu càng thêm nghiêm khắc hơn vừa rồi: “Tại sao không trả lời?”
“Tiểu sư muội! Mau bái sư đi!” Tử Hiên đứng cạnh thấy cô bé không nói lời nào, cậu nghĩ rằng cô bé vì vui mừng quá đỗi nên bối rối không biết phải làm sao, đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
“Con … con …” Mộc Mộng quỳ xuống “phịch” một tiếng, đúng lúc mọi người nghĩ rằng bé sẽ bái sư, Mộc Mộng ấp úng hết nửa ngày, lại thốt một câu khiến tất cả mọi người đều câm lặng.
“Con xin lỗi … Viêm Mạch sư tôn, con … con không thể bái người làm thầy …”
Ồ? Gì vậy? Các đệ tử đứng trong điện ồ lên kinh ngạc, Lăng Vi khó hiểu nhìn Mộc Mộng. Chưa từng có ai ở trước mặt mọi người từ chối cha bé, con nhóc xấu xí này quả là không biết sống chết mà, lá gan cũng lớn thật!
Đệ tử Thiên Thanh không người không biết, không ai không hiểu, sư tôn Viêm Mạch là thủ tọa Giới Luật đường, dạy bảo đệ tử cực kỳ nghiêm khắc. Phạm phải sai lầm nếu bị các vị trưởng lão hoặc chưởng môn sư tôn bắt gặp nhiều lắm cũng chỉ bị quở trách vài câu, mà nếu bị sư tôn Viêm Mạch nhìn thấy nếu đệ tử phạm lỗi không phải chịu đói vài ngày hay bị bắt chép phạt mấy trăm lần môn quy Thiên Thanh thì chắc chắn là Viêm Mạch sẽ không bỏ qua.
“Lý do?!” Nét mặt Viêm Mạch hơi tức giận, gắng gượng áp chế cơn giận trong lòng.
“Vì … Vì con đã hứa bái người khác làm thầy …” Mộc Mộng khe khẽ đáp lời, trong giọng nói đã mang theo chút run rẩy.
Chúng đệ tử lại ồ lên một trận, cùng nhau lắc đầu. Tử Hiên hít vào một hơi lạnh, toát mồ hôi hột thay cô bé.
“Hoang đường! Từ lúc Thiên Thanh khai sơn lập phái đến giờ đều là sư phụ nhận đồ đệ, làm gì có chuyện đệ tử chọn sư phụ chứ! Ngươi lại còn tự tiện hứa bái người khác làm thầy … ngươi …” Viêm Mạch nghe xong, rốt cuộc không thể nén được cơn giận trong lòng, phẫn nộ quát to.
Y còn chưa dứt lời, đã bị Hạo Huyền cắt lời: “Sư đệ đừng nóng, trước hết cứ nghe con bé nói đã. Mộc Mộng, ‘người khác’ mà con nhắc đến là nói đến ai vậy?”
“Con … con không biết người là ai.” Giọng nói của Mộc Mộng rất nhỏ rất nhỏ, còn nhỏ nhẹ hơn cả âm thanh một chiếc lá vàng buông mình rơi xuống đất.
Chưởng môn sư tôn giải vây giúp cô bé, tất nhiên bé vô cùng biết ơn, nhưng bảo cô bé trả lời tiên nhân áo trắng kia là ai, bé thật sự không biết. Vị tiên nhân áo trắng kia chỉ nói mấy câu, cô bé vẫn còn nhiều nghi ngờ chưa kịp hỏi, thì người đã biến mất không còn thấy bóng dáng.
“Hừ!” Viêm Mạch vung tay áo một cái, quay lại ngồi trên ghế. Nghe giọng điệu của con bé, đệ tử này không nhận cũng được.
Mộc Mộng tự biết mình đã mạo phạm sư tôn, thân mình bé nhỏ không nhịn hoảng sợ run rẩy, nói tiếp: “Con chỉ biết người mặc áo trắng …”
Áo trắng? Tử Hiên đột nhiên nhớ đến ngày đầu tiên Mộc Mộng đến đây, cô bé từng nhắc tới tiên nhân áo trắng. Cậu ngẫm nghĩ một chút, khi đó cậu chỉ cho rằng con bé nói đùa mà thôi, nhưng xem tình hình trước mắt này, chuyện đó là thật ư? Vậy vị tiên nhân áo trắng kia…
“Là ta.”
Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới từ cửa đại điện, thu hút ánh mắt tất cả mọi người nơi đây.
Mộc Mộng vừa kinh ngạc vừa vui mừng quay đầu lại, giọng nói này giống như ngọn Tuyết sơn thanh cao xa vời, lại du dương như một cơn gió nhẹ thổi tới, là âm thanh diệu kỳ nhất mà cả đời này cô bé từng nghe. Cho dù cô bé có quên hết mọi chuyện, bé cũng sẽ không thể quên mất giọng nói này.
Người đứng trước cửa khoác y bào trắng, trên cổ tay áo rộng thùng thình và vạt áo thêu những đóa mây ánh lên sắc bàng bạc. Mái tóc dài chấm thắt lưng buông rũ trên vai, đơn giản mà nhẹ nhàng thoải mái. Áo trắng như tuyết, tóc đen tựa mực.
Điểm khác với lần gặp trước là một nửa mái tóc người cột đàng sau, càng làm tăng vẻ tuấn tú lạnh nhạt. Mảnh ngọc bội màu lam đeo bên hông, giống hệt mảnh linh thạch trong tay cô bé, đều tỏa ra sắc xanh lung linh huyền ảo. Đây là màu sắc đẹp nhất cô bé từng thấy, giống như mảnh linh thạch trong tay vốn là một cặp với mảnh ngọc bội kia.
Theo bước chân thong dong của hắn, các đệ tử trong điện đều tự lùi sang hai bên. Tuy rằng hơn phân nửa đệ tử chưa từng gặp hắn, cũng không biết hắn là ai, nhưng chỉ nhìn thấy hắn đứng đó một mình, lập tức không một ai có thể xem nhẹ sự tồn tại của hắn. Khí chất toát ra từ con người hắn, như người trời khiến người ra sợ hãi, lại giống như một vị thần cao cao tại thượng(*), làm tất cả mọi người đều phải cúi đầu.
Giờ phút này ngoại trừ hắn và cô bé, dường như tất cả mọi thứ xung quanh đã hoàn toàn biến mất.
Không có đại điện, không còn Chưởng môn, không có sư tôn, không còn đệ tử, cũng không có cái gọi là thử thách nhập môn.
Giống như lại quay về khung cảnh lần đầu tiên gặp hắn, khắp nơi ngập tràn sắc sương trắng mờ ảo, không thể nhìn thấu điểm tận cùng.
Chỉ có hắn và cô bé, cô bé quỳ, mà hắn vẫn đang bước từng bước đến trước mặt bé.
“Tiên nhân áo trắng …” Mộc Mộng bất giác bật ra một tiếng.
Người đã đến, rốt cuộc người cũng đến rồi! Cô bé biết người sẽ không gạt mình!
Hắn đứng ngay bên cạnh, bé có thể ngửi thấy hương hoa thoang thoảng vương trên người hắn, giống như hoa đào tháng ba khoe sắc đua nở, khiến lòng cô bé khẽ dâng lên cảm giác ngọt ngào lâng lâng. Hắn vươn tay đến, bàn tay trắng như ngọc, đường nét tinh tế, những ngón tay thon dài tràn đầy sức sống. Hắn nhẹ nhàng nâng cô bé dậy, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước nhưng trong đôi mắt lại lộ ra một chút cảm xúc khác.
Mà cảm xúc này, chỉ có bé mới hiểu được.
Trong veo tĩnh lặng, dịu dàng ấm áp.
Là người nói với bé, người đã đến rồi, đừng sợ.
Dịch Vân Lạc xoay người, dùng âm thanh khiến tất cả mọi người đều có thể nghe rõ, thản nhiên nói: “Người muốn thu con bé làm đệ tử là ta.”
Hạo Huyền nghe xong chỉ gật đầu cười cười, vừa nãy ông đã xem qua bối cảnh thân phận của Mộc Mộng nên cũng biết rõ việc này, ông đã biết năm đó là cha mẹ của cô bé đã cứu Dịch Vân Lạc.
Mà Hạo Khiên đang đứng cạnh ông, bắt đầu từ khoảnh khắc nhìn thấy Dịch Vân Lạc, trái tim của cậu lập tức nặng trĩu. Tiên nhân áo trắng mà Mộng nhi hay nhắc đến, quả là người. Đây là kết cục cậu không mong nhìn thấy nhất.
“Sư huynh, huynh …” Viêm Mạch cũng không ngờ được, giật mình nhìn hắn, chòm râu trên cằm khẽ run run. Chẳng phải từ lúc về tới giờ sư huynh vẫn luôn bế quan trong điện Sương Vân sao, vậy sư huynh gặp đứa bé này lúc nào chứ, lại còn hứa nhận con bé làm đệ tử nữa?
Tất cả đệ tử chợt bừng tỉnh mở to mắt, Mộc Mộng cũng không thể tin nhìn hắn.
Sư huynh của sư tôn Viêm Mạch, vậy đó chính là vị thượng tiên chưa một lần xuất hiện trước mặt mọi người sau trận chiến với Ma Quân mười hai năm trước của tiên giới, là Dịch Vân Lạc một trong ba vị tiên tôn đứng đầu Thiên Thanh. Nói đến tu vi và bản lĩnh, e rằng tìm khắp tiên giới không thể thấy hắn thứ hai ngang tài ngang sức với hắn. Trước mặt hắn, ngay cả Thiên đế và Vương mẫu cũng phải nhún nhường ít nhiều. Hắn là đệ tử mà lúc còn sống Nguyên Dương đạo nhân hài lòng nhất, hai mươi tuổi tu thành thân tiên, ba mươi tuổi phi thăng được liệt vào tiên ban, từ đó dung mạo hắn không hề thay đổi. Chẳng có ai biết tu vi hắn rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào, trên tiên giới từng đồn rằng, hắn chỉ tu hành một năm lại hơn hẳn ba mươi năm chăm chỉ khổ luyện hết ngày lại đêm của người khác.
Dịch Vân Lạc không nói gì, cúi đầu bảo Mộc Mộng: “Những lời cần nói, hai vị sư bá và sư thúc đã nói với con, sư phụ cũng không nhắc lại nữa, giờ con bái sư đi.”
Giọng nói của hắn thật bình lặng, thật yên tĩnh, nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì, lại giống hệt một dòng nước ấm rót vào lòng Mộc Mộng, đến cả dòng máu trong cơ thể cũng bắt đầu sôi trào chỉ vì vài câu này.
Người đã tự xưng là sư phụ ư … Mộc mộng mình chẳng qua chỉ là một con bé sống trong vùng núi xa xăm mà thôi, đời này có phúc đức gì có thể nhận được sự ưu ái của người, bái người làm thầy?
“Đệ tử Mộc Mộng, bái kiến sư phụ.” Giọng nói Mộc Mộng mang theo sự nghẹn ngào, quỳ xuống trước mặt hắn. Ngữ điệu to, rõ ràng, quanh quẩn khắp đại điện rộng lớn, dư âm còn văng vẳng bên tai, vọng mãi không ngừng.
Dịch Vân Lạc khẽ gật đầu, ý bảo bé có thể đứng dậy
Sau một lát im lặng, Viêm Mạch trầm giọng nói: “Sư huynh, huynh đã nhận đồ đệ, vậy huynh cũng nhận Lăng Vi luôn đi, dù sao cũng không thể để đệ thu con gái mình làm đồ đệ được, điều này không hợp với môn quy của Thiên Thanh.”
Dịch Vân Lạc thản nhiên liếc mắt nhìn Lăng Vi, thong dong nói: “Ta không nhận con bé.”
“Tại sao?!” Rốt cuộc Viêm Mạch cũng không thể ngồi tiếp nữa, đứng bật dậy khỏi ghế. Lăng Vi dù gì cũng là con gái y, đồ đệ hắn từ chối y, giờ đến sư huynh cũng không muốn thu nhận con gái y sao?
“Con bé tự ý đụng vào đầm Thủy Nguyệt, chỉ một việc này đã đủ để ta không nhận con bé làm đệ tử.”
Dịch Vân Lạc chỉ nói “đụng vào” chứ không nhắc đến tình hình thực tế, hắn xem như đã cho Viêm Mạch chút thể diện rồi. Dịch Vân Lạc sao lại không hiểu Viêm Mạch đang suy nghĩ gì chứ! Y biết rõ hôm nay hắn sẽ xuất quan, cũng sẽ tham dự đại lễ bái sư, cho nên mới cố ý nhận hết các đệ tử khác, chỉ chừa lại một mình Lăng Vi cho hắn chọn. Nếu hắn đã tham dự đại lễ mà lại không nhận đồ đệ, bất kể thế nào cũng khó ăn khó nói với tám vị trưởng lão và các đệ tử Thiên Thanh.
Ván cờ này của sư đệ, đánh cũng thật vang dội mà!
Nhất thời Viêm Mạch nghẹn lời, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Lăng Vi. Còn Lăng Vi sau khi nghe được lời Dịch Vân Lạc, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Viêm Mạch, hai chân nhũn ra, sắc mặt trắng bệch quỳ xuống đất.
“Tôn thượng! Con …”
Hạo Huyền thấy đại lễ bái sư đang diễn ra tốt đẹp chợt biến thành tình cảnh nước sôi lửa bỏng trong hí kịch, ông thầm thở dài một tiếng nói: “Lăng Vi cũng là một đứa trẻ ngoan, chi bằng trở thành đệ tử của ta. Lăng Vi, con có bằng lòng không?”
Lăng Vi đã sợ tới mức không biết phải làm sao từ lâu, giờ phút này nghe được lời Hạo Huyền, còn lẽ nào lại không đồng ý, cô bé vội vàng quỳ xuống dập đầu ba cái thật vang dội trước mặt ông.
Mặc dù hết sức lo nghĩ, nhưng việc đã đến nước này, Viêm Mạch cũng không nói thêm gì nữa, chẳng lẽ vì một chuyện thu đồ đệ nhỏ nhặt như vậy, lại gây ầm ĩ ảnh hưởng đến tình sư huynh đệ của bọn họ sao! Huống hồ bái chưởng môn sư huynh làm sư phụ cũng không phải không tốt. Đành vậy, muốn trách chỉ có thể trách con gái y không biết cầu tiến, trở về phải dạy bảo con bé lại một phen.