Mộng Lệ Hoa Lạc

Chương 3: Xuân về hoa nở, vạn vật tái sinh, sức sống dạt dào




Editor: Băng Tâm
Beta : An Lam
Nếu trên núi không có môn phái nào tu tiên, không tính là tiên sơn. Nhưng chẳng biết vì sao, ba năm trước khi đại chiến tiên ma diễn ra, nhân gian khắn chốn đều là Băng Sơn Địa Liệt, máu chảy khắp nơi, giằng co tròn ba tháng, lại duy chỉ có Đào sơn tại đây vẫn giữ nguyên được trạng thái cũ trong loạn thế.
Gần thành trấn có lời đồn là do Đào sơn lệ khí quá nặng, yêu ma quỷ quái cũng không dám đến gần. Cũng có lời đồn là trên núi có một Hoa Đào Thôn, bên trong có thần tiên, âm thầm thi pháp bảo vệ nơi đây, vì thế Đào sơn mới không bị xâm nhập. Nhưng lời đồn dù sao cũng chỉ là lời đồn, đến cuối cùng là vì sao, ai cũng không thể kết luận được.
Hôm nay, như thường lệ, trời tờ mờ sáng người đàn ông liền tay đeo sọt, tay cầm búa cùng cung tiễn lên núi đốn củi săn thú.
Mộc đại nương nhìn sắc trời còn sớm, cũng mang tấm vải vừa dệt ra chợ đổi ít bạc vụn. Trước khi đi, bà quay lại nhìn Mộng nhi còn đang say ngủ bên người nam tử áo trắng rồi mới yên tâm khóa chặt cửa rời đi.
Dịch Vân Lạc lại mở mắt tỉnh dậy, cảm giác được tiên lực trên người đang từ từ khôi phục, ngón tay khẽ nhúc nhích, lập tức truyền đến một trận tê dại.
Hình như có thứ gì đó mềm mại áp ở trên tay của mình. Hắn cố hết sức vận động, lại phát hiện một đứa bé đang gối vào chính lòng bàn tay của mình mà ngáy khò khò, khóe miệng còn dính một ít nước…Nước miếng?
Mặc dù chỉ là một cô bé, nhưng tiếp xúc thân mật như vậy Dịch Vân Lạc vẫn cảm thấy mất tự nhiên, từ khi hắn tu thành tiên thân đến nay, không có tiếp xúc với ai thân mật như thế. Trong nháy mắt hắn nhẹ nhàng rút tay ra, hắn đã hiểu rõ chuyện gì diễn ra trong một năm nay.
Không ngờ ma công của Ứng Bá Thiên lại đạt cảnh giới cao như vậy, dù cho hắn dùng cấm thuật phái Thiên Thanh “Hồn phách tán” cũng chỉ có thể hủy ma công, phế tu vi của Ứng Bá Thiên, mà không thể gây được mấy phần tổn thương. Thế nhưng một chiêu đó lại phế hết tất cả tu vi của hắn!
Nhưng lạ thay, hắn đã cảm nhận được hồn phách của mình đã tan đi, sao bây giờ lại có thể không sao mà ngồi ở chỗ này? Rốt cuộc là ai đã ngưng tụ hồn phách của hắn, là ai đã cứu hắn?
Còn có lần tỉnh lại đầu tiên, hắn nhìn thấy mảnh rừng hoa đào, cánh hoa hồng mang xinh đẹp tuyệt trần, từng vòng sáng tím nhạt bao quanh thân cây, mang theo vẻ quỷ dị nhưng lại không có chút yêu khí, đây cũng là cớ gì? Chỉ là bây giờ hắn không thể bấm đốt ngón tay, cũng không thể đoán được thiên cơ.
Thôi được, bây giờ tiên lực của hắn cũng khôi phục được hai phần, vẫn nên chờ về Thiên Thanh sơn rồi nói sau.
Hắn quay đầu lại nhìn cô bé trên giường, bé ngủ rất say, ngậm ngón tay nhỏ nhắn trong miệng, gương mặt sáng sủa, hai mắt nhắm nghiền, lông mày cong như vành trăng non. Đứa bé này mệnh số có chút kỳ quái, tốt nhất vẫn không nên ỷ lại.
Hắn đứng lên nhìn xung quanh bốn phía, gian phòng này rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một cái bàn cùng hai cái ghế, dĩ nhiên là ý của chủ nhân sắp xếp.
Hắn phẩy tay áo, cửa “két” một tiếng liền mở ra. Mộc đại nương đứng ở cửa cả kinh không nói nên lời, bà vừa chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, lại không nghĩ rằng khóa tự rơi xuống.
– Ngươi ngươi ngươi…ngươi tỉnh rồi?
Mộc đại nương đứng ở cửa cả kinh không nói nên lời, bà vừa chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, lại không nghĩ rằng khóa tự rơi xuống.
Dịch Vân Lạc gật nhẹ đầu, nhẹ nhàng nói:
– Đa tạ hai vị trong khoảng thời gian này chiếu cố, có ơn cứu mạng, ta vô cùng cảm kích.
Mộc đại nương rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần, đã sớm nhìn ra hắn không phải người phàm, vội vã phất tay một cái, nói:
– Không có gì, buổi tối trên núi rất nhiều dã thú, cha của đứa bé cũng chỉ là đúng lúc đi ngang qua mới mang ngươi về. Huống hồ ngày đó Mộng nhi vừa chào đời, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, xem như là vì đứa bé mà tích chút công đức.
Kỳ thực cũng không có gì là chiếu cố, Mộng nhi còn nhỏ, gian phòng này cũng không ai ở, hắn chỉ là chiếm một cái giường, nằm một năm nay mà thôi.
– Núi cao, dã thú? Còn hoa đào kia…
Hắn nhớ lúc trước khi tỉnh lại đang ở trong thân cây đào, sao lại là trên núi?
Mộc đại nương không hiểu ý hắn, không cho là đúng nói:
– Mặc dù ngọn núi này gọi là Đào sơn, làng chúng ta gọi là Hoa Đào thôn, nhưng mấy chục năm nay chưa từng thấy một gốc cây đào nào, chứ đừng nói đến có hoa đào.
Dịch Vân Lạc khẽ cau mày, chỉ trong nháy mắt lại khôi phục khí phách. Hắn lấy trong túi ra một con hạc giấy, đặt vào tay Mộc đại nương.
– Quấy rầy đã lâu, ta xin cáo từ tại đây. Nếu sau này có cần giúp gì, chỉ cần nói cho hạc giấy này nghe, nó sẽ tự đến báo tin cho ta.
Mộc đại nương quan sát tỉ mỉ vật trên tay:
– Hạc giấy này…
Cũng không phải hạc thật, làm sao mà báo tin cho hắn được.
Lời nói còn chưa dứt, Dịch Vân Lạc đã phóng người lên, hướng bầu trời bay đi, bà chỉ nhìn thấy một bóng lưng hoàn mỹ, chỉ chốc lát sau liền biến mất.
Quả đúng là thần tiên…
Thiên Thanh sơn.
Giữa đại điện có ba chiếc ghế bằng gỗ tử đàn, Hạo Huyền ngồi giữa giữ chức chưởng môn, Viêm Mạch ngồi bên trái, chiếc ghế bên phải vẫn không có ai ngồi. Lúc này, Hạo Huyền cùng Viêm Mạch đang nghe đệ tử báo cáo tình hình sau khi xuống núi, bẩm báo có một số người dân ven đường cũng từng trừ yêu.
Đột nhiên, một đệ tử vội vã chạy vào, quỳ rạp xuống đất .
– Chưởng môn, sư phụ…
– Làm càn! Không nhìn thấy chúng ta đang nghị sự sao? Vi sư dạy ngươi thế nào, đến Thiên Thanh sơn lâu như vậy, mà ngay cả quy tắc phải thông báo trước khi vào điện mà cũng không biết sao!
Người nói là Viêm Mạch, Tam tôn Thiên Thanh sơn, là người quản việc chấp hành Giới Luật. Hắn từ trên cao nhìn xuống đồ đệ, thấy khí thế lúc đó, làm cho hắn không khỏi tức giận
– Đệ tử biết sai, xin sư phụ trách phạt.
– Sư đệ, Tử Hiên cũng không phải là người lỗ mãng, hãy nghe hắn nói trước đã, rồi trách phạt sau cũng không muộn
Hạo Huyền vuốt chòm râu trắng, nếu so sánh với Viêm Mạch, hắn cũng không có bộ dáng tức giận gì, ngược lại hòa nhã nói:
– Tử Hiên, ngươi hoang mang như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
– Bẩm chưởng môn, sư phụ, tôn thượng người đã trở về.
Cái gì? Vân Lạc? Hắn không chết?
Cách trận tiên ma đại chiến đã ba năm. Ba năm nay, bọn họ đã phái đệ tử gần như tìm khắp lục giới, tất cả mọi nơi, nhưng ngay cả một tia hồn phách của hắn cũng không cảm giác được, bọn họ đều cho rằng hắn đã không về được nữa!
Ngay cả chúng tiên thiên giới cũng đều cho rằng Thiên Thanh tiên tôn vì bảo vệ muôn dân lục giới đã hồn phi phách tán.
Hạo Huyền cùng Viêm Mạch từ trên ghế cùng lúc đứng dậy, chạy như bay ra khỏi điện, vẻ mặt vui mừng.
Chỉ thấy đệ tử khắp núi đều quỳ rạp xuống đất, mà kia chính là người mặc áo trắng nhẹ nhàng, chắp tay đứng ở thềm đá ngoài điện, quan sát Thiên Thanh sơn, không phải Thiên Thanh tiên tôn Dịch Vân Lạc thì là ai!
– Sư huynh! Người không chết thực sự là quá tốt.
Viêm Mạch lộ vẻ tươi cười hiếm thấy.
Dịch Vân Lạc không nói, chậm rãi quay đầu lại.
– Trở về là được rồi, trở về là tốt rồi!
Hạo Huyền râu bạc run rẩy, gánh nặng trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống được rồi. Ba năm nay hắn luôn lo lắng cho an nguy của Dịch Vân Lạc, lại quản toàn bộ việc của Thiên Thanh, mặc dù đã có tiên thân, nhưng dung mạo cũng già đi mấy phần

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.