Editor: Lưu Nguyệt
Beta: An Lam
Vội vã chạy tới phòng ngủ của Vương Mực Đồng, trong phòng không có một bóng người, rèm phòng màu tím sa mạn theo gió phất phới, một chiếc gương đồng lật úp trên mặt đất, xung quanh tấm thảm nước văng tứ tung. Trên giường trong nội thất, một góc chăn bị xóc lên, mặt trên còn để mấy bộ y phục lung tung, cổ áo có chỗ ẩn ẩn vết máu.
Được Lôi quản gia đỡ vào phòng, Vương Định Phủ đi lại có chút không ổn, thất tha thất thểu chống trên bàn gỗ tử đàn, thở dốc mấy hơi dài. Một ngón tay chỉ đến Vương Nguyên Phúc bên cạnh đã sợ đến sắc mặt trắng bệch, thở gấp nói:
– Ta kêu ngươi trông coi thiếu gia cho tốt, ngươi chăm sóc hắn kiểu gì thế!?
– Lão gia…
Vương Nguyên Phúc quỳ trên mặt đất, run giọng nói:
– Nô tài, nô tài không biết, thiếu gia vừa bảo nô tài ra ngoài làm việc lại đụng phải nhị thiếu gia…Khi trở về muốn giúp thiếu gia rửa mặt chải đầu, lại không nghĩ tới vừa đẩy cửa đi vào, đã không thấy, không thấy thiếu gia…
Vương Định Phủ ôm ngực ho kịch liệt, Lôi quản gia vội vã dìu hắn ngồi xuống, một bên giúp hắn thuận khí, vừa nói với Vuơng Nguyên Phúc:
– Thiếu gia đã lớn như thế sao có thể vô duyên vô cớ mất tích chứ! Đã tìm hết trong phủ chưa?
– Không…Vẫn chưa…Nô tài không thấy thiếu gia, liền lập tức đi bẩm báo với lão gia…
Vương Nguyên Phúc cúi đầu
– Vậy ngươi còn ở đây làm gì!? Còn không mau dẫn người đi tìm!
Một cước đá văng hắn, Lôi quản gia thổi râu trợn mắt nói.
– Vâng, vâng…Nô tài đi ngay…
Vương Nguyên Phúc té chạy ra khỏi gian phòng, lại bị Hạo Khiên đứng ở cửa ngăn cản.
– Không cần đi, cái nhà này nhỏ như vậy, thiếu gia nhà ngươi lại là người bệnh, nếu như còn ở nơi này, chúng ta nhiều người như vậy vừa đi qua đây, không thể nào không nhìn thấy hắn.
Tựa người trên khung cửa, Hạo Khiên mặt không thay đổi nói.
– Thiếu hiệp, ý của ngươi là…
Vương Định Phủ thuận thuận khí, nói.
– Chăn vẫn còn nóng, hắn vừa đi khỏi không lâu.
Mộ Dung Diệc Hàn từ trong thất đi ra, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong mắt vẫn mang theo vài phần băng lãnh khiếp người:
– Hắn bị người ta mang đi, trong phòng này có yêu khí.
– A…
Hai tay run run, trên mặt Vương Định Phủ tràn đầy lo lắng cùng lo lắng.
Vương phu nhân nghe thấy tin này liền vội vội vàng vàng tới, vừa vặn nghe được Mộ Dung Diệc Hàn nói, bất tỉnh tại chỗ. Mộng Tịch bắt mạch cho nàng, chỉ nói là nàng lo lắng thành bệnh, vừa rồi lại bị dọa quá sợ hãi, nên bốc một thang thuốc an thần cho nàng.
Nắm chặt song quyền, Mộ Dung Diệc Hàn từ trong lòng lấy ra một quả ngọc phiến, đối vương định phủ yên lặng nói: “Ta hiện tại liền đi tìm mực đồng huynh, Vương viên ngoại, nếu như mực đồng huynh đã trở về, hoặc là cái kia hồ ly tinh tái xuất hiện, ngươi liền bài đoạn khối ngọc này phiến, ta lập tức sẽ trở lại.”
Nắm chặt hai tay, Mộ Dung Diệc Hàn lấy ra một miếng ngọc từ trong ngực áo, nhìn Vương Định Phủ đang yên lặng nói:
– Bây giờ ta liền đi tìm Mực Đồng huynh, Vương viên ngoại, nếu như Mực Đồng huynh đã trở về, hoặc là hồ ly tinh kia lại xuất hiện, ngươi liền bẻ đôi miếng ngọc này, ta sẽ lập tức trở lại.
– Được…
Vương Định Phủ tiếp nhận miếng ngọc bội kia, nắm chắc trong tay.
– Nhị thiếu gia, hồ ly tinh kia không dễ chọc, ngài phải cẩn thận.
– Ừ.
Khẽ lên tiếng, bọn Mộ Dung Diệc Hàn liền rời khỏi Vương phủ
Buổi trưa, mặt trời ngự trên không trung cao cao, như quả cầu lửa thiêu đốt mặt đất.
Ở trên đường tìm kiếm không có mục đích hơn nửa canh giờ, Lăng Vi lau mồ hôi, giọng điệu có chút không vui:
– Thành Nhạc Châu này lớn như vậy, chúng ta đi đâu tìm đây?
– Đúng vậy, sư huynh. Chúng ta chưa thấy qua hồ ly tinh kia, lại không biết nàng đi đâu, nếu như nàng đem dấu Vương công tử đi, chúng ta tìm như vậy cũng không phải là biện pháp.
Hinh Nhị dừng bước nhìn sang Mộ Dung Diệc Hàn nói.
Ánh mắt sắc bén tựa như kiếm đảo qua từng nữ tử trên đường, Mộ Dung Diệc Hàn không nói. Mi tâm chăm chú hiện lên những nếp uốn, đưa toàn bộ lo lắng cùng phẫn nộ từ đáy lòng hắn hiện rõ hoàn toàn.
Mộng Tịch ở một bên nhìn hắn, ngày xưa luôn phóng đãng bây giờ đã không kiềm chế được, sắc mặt thâm trầm ngưng trọng, hai tròng mắt đen kịt băng lãnh, ánh mắt sắc bén, làm cho trong lòng nàng ẩn ẩn có chút bất an.
– Chúng ta tách ra tìm đi, nếu người nào tìm được trước liền thông báo cho những người khác, nếu tìm không được, mọi người trở về Vương phủ trước giờ Tuất, chúng ta bàn bạc kỹ hơn.
Hạo Khiên đề nghị.
– Được, cứ làm như thế.
Cầm kiếm trên tay trái, Mộ Dung DIệc Hàn đi hòa lẫn vào dòng người, quanh thân tản ra một chút linh khí mắt thường nhìn không thấy.
Đi qua mấy con phố, cảm giác có người đi theo mình phía sau, Mộ Dung Diệc Hàn lách người đi vào một ngõ nhỏ hẻo lánh.
– …Mộng Tịch?
Thu hồi lại thanh kiếm kề trên cổ nàng, Mộ Dung Diệc Hàn nhìn nàng khó hiểu.
– Không phải đã nói chia nhau ra tìm sao, ngươi theo ta làm gì?
Xoa xoa chỗ bị mũi kiếm của hắn cứa phải, Mộng Tịch nhíu mày.
– Ngươi quá xúc động.
– Đau không?
Nhìn cổ nàng có hơi chút phiếm hồng, Mộ Dung Diệc Hàn đau lòng nói:
– Xin lỗi.
Kín đáo né tránh tay hắn, Mộng Tịch nói:
– Nếu như tìm được bọn họ, ngươi sẽ làm như nào?
– Đương nhiên là giết hồ ly tinh kia, sau đó lấy tinh nguyên của nàng ra, cho Mực Đồng ăn vào!
Tay nắm chặt kiếm, trên người Mộ Dung DIệc Hàn tản mác ra sát khí bức người.
Hơi có chút khó chịu, Mộng Tịch cau mày nói:
– Không nói tới việc ngươi sử dụng linh lực có thể thương tổn người phàm, sư huynh, ngươi có nghĩ tới hay không, tại sao Vương công tử kêu Nguyên Phúc đi mua chuộc tên sát thủ kia, xin hắn tha cho phu nhân của mình?
-…
Thân hình chấn động, Mộ Dung Diệc Hàn thu hồi linh khí quanh thân, sát khí bức người cũng dần dần tan đi. Hắn một lòng chỉ nghĩ muốn cứu huynh đệ của hắn, nhưng lại bỏ quên điểm này.
Hắn đã biết nàng là yêu tinh, còn hại hắn đến độ như thế, vậy vì sao hắn còn muốn cứu nàng?
Mộng Tịch đi lên phía trước một bước, nhìn thẳng hắn, thản nhiên nói:
– Hẳn là Vương công tử tình nguyện đi cùng hồ ly tinh kia.
– VÌ sao ngươi nói như vậy?
Mộ Dung Diệc Hàn hỏi.
Cười nhẹ, Mộng Tịch nói:
– Y phục trên giường, hẳn là Vương công tử vừa thay ra. Nếu như hắn bị cướp đi, thử hỏi, bất luận là người nào, sẽ cho hắn thời gian thay y phục sao?
– …Sẽ không
Giọng của Mộ Dung DIệc Hàn có chút khàn khàn.
Mộng Tịch gật gật đầu, tiếp tục nói:
-Sư huynh, ngươi bây giờ rất khác với lúc trước, ngươi có để ý không? Người như ngươi, vì bằng hữu gặp nạn mà lo lắng, khẩn trương… Ta từng thấy qua một lần, không rõ ngươi có biết hay không, nhưng lần đó ngươi cản độc châm của Lăng Vi cho ta, ta mới phát hiện, thì ra ngươi không giống như trong tưởng tượng của ta. Ta không biết bề ngoài tùy tâm sở dục, chẳng coi ra gì của ngươi trước kia là có mục đích hay muốn che giấu điều gì, nhưng ta nhìn ra được, đó không phải là người thật sự.
Tâm trạng xúc động, Mộ Dung Diệc Hàn nhìn nàng, đáy mắt hiện lên một tia kinh dị.
Mộng Tịch yên lặng nhìn hắn, dường như có thể nhìn thấu đáy mắt hắn:
– Ngươi hãy suy nghĩ kỹ, lời nói của tha phương đạo sĩ kia rốt cục có mấy phần tin được? Nếu người phàm nuốt chửng tinh nguyên của yêu tinh, sẽ có hậu quả gì? Ta nhớ ngươi hẳn là không phải không biết, sở dĩ tinh nguyên quan trọng đối với yêu tinh mà nói, cũng là bởi vì bên trong tích chứa tu vi trăm ngàn năm của chúng. Đến cả chúng ta còn không được, huống chi thân thể người phàm nhu nhược như vậy, làm sao có thể thừa thụ ngoại lực mạnh mẽ như thế? Ngươi tùy tiện đi giết hồ ly tinh kia, không những sẽ không cứu được Vương công tử, trái lại còn có thể bị ngươi hại chết. Lui một bước mà nói, cho dù tinh nguyên kia có thể cứu được Vương công tử, nhưng hắn đã không muốn tổn thương nàng, nếu như ngươi giết nàng, ngươi cho là Vương công tử hắn sẽ ăn sao?
– Ta…
Thân thể dần mất đi lực chống đở, Mộ Dung Diệc Hàn tựa người vào bức tường phía sau. Đúng lắm, chuyện đó, hắn đều chưa nghĩ qua. Nếu bây giờ không phải Mộng Tịch qua đây ngăn hắn, chờ hắn tìm được bọn họ, tất nhiên hắn sẽ trực tiếp ra tay giết hồ ly tinh kia.
– Thế nhưng…Ta không thể trơ mắt nhìn hắn chết.
Nhờ lại chuyện cũ, Mộ Dung Diệc Hàn chậm rãi nói, đáy mắt ẩn ẩn chút lo lắng
– Hồi bé ta có ở Vương phủ qua một thời gian, Vương viên ngoại bị mẹ ta ra lệnh, không cho phép ta ra khỏi vương phủ. Khi đó, hắn phái Lôi quản gia ngày đêm nhìn ta chằm chằm, ta dùng rất nhiều cách vẫn không trốn thoát được. Có một đêm nọ, Mực Đồng lén đập Lôi quản gia hôn mê, dẫn ta ra ngoài Vương phủ. Hai chúng ta ở bên ngoài vui chơi ba ngày, quãng thời gian đó là những ngày vui sướng nhất trong cuộc đời của ta. Cho tới bây giờ cũng không có tiêu dao vui vẻ, vô âu vô lo như thế. Đêm đó, ngay trước trời đất, ta cùng Mực Đồng huynh kết bái thành huynh đệ, thề rằng sau nàng nhất định có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. hắn là bằng hữu duy nhất ở thế gian của ta…Nhưng bây giờ, hắn xảy ra chuyện lớn như vậy, còn ta thì cái gì cũng không biết! Nếu không phải vừa lúc đi ngang qua đây, ta…
Nhẹ nhàng vỗ vai Mộ Dung Diệc Hàn, Mộng Tịch đối với nỗi đau của hắn cũng bị lay động. Nàng biết hắn khổ sở trong lòng, nàng cũng có thể cảm nhận được tâm tình sốt ruột của hắn lúc này.
Trên đời này, có thể có chuyện gì đau lòng hơn so với thân nhân bằng hữu đang trong lúc sinh ly tử biệt đâu?
Lúc bắt đầu là cha mẹ mất tích, mãi cho đến tận lúc biết được cha mẹ đã chết, nàng cũng đau như thế. Nếu không phải lúc trước sư phụ cứu nàng, nhận nàng làm đồ đệ, dốc lòng bồi dưỡng nàng nhiều năm, có lẽ nàng cũng không thể được như ngày hôm nay, sống hạnh phúc thanh nhàn như vậy, hoặc là nàng đã sớm chết ở Phẩm Hương lầu.
– Sư huynh, chúng ta cùng nhau đi tìm bọn họ, đợi khi tìm được, chúng ta lại nghĩ cách cứu Vương công tử, có được không?
Ngửa đầu nhìn hắn, Mộng Tịch mềm giọng nói. Hắn bây giờ, so với lần đầu tiên nhìn thấy lại cao lên không ít, nàng đứng thẳng cùng lắm cũng chỉ có thể đến ngực của hắn.
Mộ Dung Diệc Hàn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Mộng Tịch đứng trước mặt, bỗng nhiên rất muốn ôm nàng một cái. Mặc dù nàng cũng không nói gì, thế nhưng hắn biết, nàng hiểu ý nghĩ hiện tại của hắn, nàng biết cảm giác trong lòng hắn.
Nhẹ nhàng vươn tay, nhưng vừa chạm đến y phục của nàng, hắn lại thu về. Nàng bây giờ, có gì khác so với lúc trước đâu? Biết là nàng không ghét hắn, trong lòng hắn đã rất thỏa mãn. Làm sao hắn dám hành động thiếu suy nghĩ, đem hảo cảm mà hắn thật vất vả xây dựng trong lòng nàng phá hủy đi.
Yếu ớt mở miệng, thanh âm Mộ Dung diệc Hàn có chút trầm thấp:
– Có muốn biết chuyện trước kia của ta không? Quá khứ của ta, thân phận của ta, còn có, chuyện xưa của ta…..
Chuyện này, là bí mật lớn nhất mà hắn vẫn giấu ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng. Ngoại trừ sư phụ, hắn chưa bao giờ nói với người khác. Nhưng bây giờ, hắn đột nhiên rất muốn nói cho nàng biết.
Cười nhạt, lần đầu tiên Mộng Tịch chủ động đưa tay nắm lấy cánh tay hắn:
– Chờ đến khi ngươi muốn nói thì hãy nói cho ta biết. Bây giờ, chúng ta đi tìm Vương công tử trước.
Cúi đầu liếc mắt nhìn cánh tay được nàng ôm, khóe miệng Mộ Dung Diệc Hàn hơi vung lên, trong lòng có một dòng nước ấm chậm rãi dâng lên. Gật gật đầu, chỉ nói một chữ:
– Được.