Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Chương 16: Thay đổi 1




Cố Phi Trần về tới nhà đã là gần sáng, bước lên tầng hai, anh theo thói quen khẽ dừng lại một lát trước cửa phòng ở đoạn rẽ ngoặt.
Kết quả người trong phòng như có linh cảm, “Tách” một tiếng đã thấy mở cửa ra trước mặt anh.
“Muộn thế này rồi.” Anh hơi bất ngờ, không khỏi giơ tay xem đồng hồ, nhưng thấy Tần Hoan mặc váy ngủ, chân trần bước trên thảm, lúc này đang khẽ dựa vào cửa nhìn anh cười vui vẻ, chẳng thấy có chút buồn ngủ nào.
Cô hình như vừa tắm xong, tóc còn đang ướt, rũ xuống vai, tỏa ra ánh sáng như chất lụa đen tuyền. Anh trong phút chốc không thể kiếm chế được giơ tay xoa đầu cô nói: “Đang làm gì vậy?”
“Em đợi anh.” Cô trả lời tự nhiên, đôi mắt cong như vầng trăng non, lúm đồng tiền ở khóe môi lúc ẩn lúc hiện.
Tay anh lưu luyến mãi trên mái tóc còn ướt sũng của cô, rồi trượt xuống má, ngón tay lướt nhẹ trên làn da mỏng manh, bật cười hỏi: “Đợi anh làm gì?”
Thực ra chỉ là muốn nhìn thấy anh... Trong lòng cô thầm nghĩ như vậy, nhưng lại thay đổi nét mặt, dướn về phía trước một cách nghiêm túc, túm lấy cổ áo anh ngửi thật kỹ: “Xem anh có uống rượu không.”
Anh cứ để mặc cô nghịch một hồi trước ngực, rồi mới cười cười hỏi: “Có ngửi thấy mùi rượu không?”
“Có, nhưng nhẹ thôi.” Ngay sao đó cô lại cau mày: “Nhưng có mùi thuốc lá.”
Anh bị hen, lý ra phải tuyệt đối kiêng thuốc lá, nên mỗi lần anh đi tiếp khách ở bên ngoài, cô đều không khỏi lo sợ.
“Yên tâm, anh không hút.” Anh vỗ vỗ người cô, rồi dắt cô về bên giường, ngước cằm lên soi vào tấm gương lớn ở đầu giường, “Bị em quản thúc như trẻ con thế này thật là mất mặt.”
“Anh phải thấy hạnh phúc mới đúng chứ.” Cô lấy chăn trùm lên anh, chỉnh lại lời anh nói.
“Thật vậy không?” Anh liếc khẽ cô, “Anh thấy em rất hạnh phúc, nếu không tại sao lại cười tươi như hoa vậy. Thực ra, em chẳng lẽ không nhận thấy anh lúc này rất nguy hiểm hay sao?”
Nguy hiểm? Cô chớp mắt tỏ ý không hiểu.
Anh khẽ thở dài, ánh mắt lướt qua chiếc cổ trắng mịn màng, cất tiếng cảnh báo: “Lần sau ăn mặc thế này, cấm mở cửa chạy lung tung.”
“A...” Cô lúc này mới giật mình, lấy tay che ngực, nhưng khuôn mặt không khỏi lộ vẻ ngượng ngùng, Cố Phi Trần lại chậm rãi bổ sung nửa câu còn lại: “...cho dù chẳng có gì đáng nhìn.”
Cô ngây ra, lúc này mới hiểu ngụ ý của anh, không khỏi tức điên lên, liền vừa đẩy vừa ấn anh ra khỏi phòng, cố tình không để ý tới nụ cười trong đáy mắt anh, cô hừm một tiếng thật nặng, như thể vẫn chưa hết tức, bèn thể hiện một cách giận dữ: “Sau này trừ khi anh cầu xin em mặc, thì em mới xem xét có mặc cho anh xem không.”
“Đợi đấy.” Người đàn ông bên ngoài cửa cười khùng khục, nhưng không để tâm nhiều: “Chúc ngủ ngon.”
Anh quay người bước đi, còn cô đóng cửa đổ ập xuống giường.
Bóng đêm đổ ào xuống bên cửa sổ như dòng nước, cô nhắm mắt lại, như vẫn còn thấy ánh mắt rực cháy, thiêu đốt đôi má của cô.
Mấy ngày sau, cô nhận được điện thoại của Cố Phi Trần, hẹn đi ăn trưa.
Thực ra cô đang lên lớp, môn Quản lý khô khan, thầy giáo ngoài 50 tuổi đứng trên bục giảng đọc những định nghĩa trong sách, giọng thầy rất có tác dụng ru ngủ.
Cô nhìn xung quanh, phát hiện có hơn một nửa các bạn đã bò rạp xuống bàn thiu thiu ngủ, số còn lại thì túm năm tụm ba thì thì thào thào chuyện riêng. Cô cúi đầu, trong lòng nghĩ tới chuyện tối hôm đó, bèn nói trong điện thoại với giọng cực kỳ khẽ: “Em vẫn còn đang giận đây này.”
Nhưng giọng điệu chẳng hề có chút giận dỗi nào, ngược lại còn lộ rõ vẻ ngọt ngào nũng nịu. Đến nỗi Trần Trạch Như ngồi bên cạnh cũng không khỏi nhướn mắt sang phía cô làm xấu, trêu cô bảo: “Ai dà, cậu nhanh nhanh đi soi gương, nhìn tươi cười hớn hở, nom đến phát ngán.”
Cô không để ý, sau khi ngắt điện thoại bèn vội thu dọn sách vở, chuẩn bị trốn ra cửa sau.
Trần Trạch Như vội giữ cô lại: “Cậu trốn như vậy, lát nữa bị điểm danh thì sao?”
“Cậu giúp tớ điểm danh.” Cô nhìn vội đồng hồ, “Xe đợi ở bên ngoài rồi, nhanh không kịp.”
“Ui trời, vội gì kia chứ. Là bạn gái của người ta, cậu có quyền đến muộn, hiểu chưa? Đừng có tích cực quá, để anh ấy đợi một lúc có sao.”
Đối diện với lời giáo huấn của cô bạn khẩu xà tâm phật, Tần Hoan lại không hề để tâm, vừa nhân lúc thầy giáo quay lên bảng bèn chuồn ngay ra ngồi gần cửa, cười cười nói: “Tớ trân trọng từng giây phút ở bên cạnh Cố Phi Trần. Ai dà, nói chung có nói cậu cũng không hiểu, đợi cậu có bạn trai rồi hẵng nói. Thế nhé, buổi tối không phải đợi mình về mới ngủ, bye bye.”
“Ài, cậu đúng là hết thuốc chữa, làm mất mặt hết đám con gái bọn mình.” Khi giọng nói oán trách của Trần Trạch Như lọt vào tai Tần Hoan đã ôm cặp chạy ra khỏi lớp rồi.
Mãi rất lâu sau cô mới cảm nhận được, thì ra giống như lời Trần Trạch Như nói, có thể đến muộn tùy ý khi đang yêu mới là hạnh phúc thực sự.
Nhưng lúc đó, cô chỉ là người đuổi theo hạnh phúc, cố gắng bắt kịp hạnh phúc mà thôi. Mỗi khi cô cảm thấy mình đã chạm gần tới hạnh phúc, thì lại phát hiện thực ra mình đã cách nó rất xa, bởi thế cô chỉ không ngừng theo đuổi, chẳng dám dừng lại giây phút nào.
Hôm đó ăn cơm cùng nhau, mới biết buổi chiều Cố Phi Trần phải bay đi Thượng Hải, tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập và tiệc chúc mừng chi nhánh.
“Sao lúc trước không nói gì với em.” Trong lòng Tần Hoan không được thoải mái, mất cả hướng thú ăn uống. Ở trường học, hầu hết các nam sinh trước khi làm việc gì đều thông báo trước cho các bạn nữ, nhưng tại sao đến lượt cô, lại hoàn toàn không phải như vậy?
“Dạo này bận quá, ngay cả anh cũng suýt quên. Đến tận buổi sáng thư ký đưa thông tin chuyến bay anh mới nhớ ra.” Cố Phi Trần dường như không để tâm đến tâm trạng trẻ con của cô, khẽ xoa xoa lông mày bảo: “Đừng chau mày, không đẹp.”
Sự kết hợp của một đôi nam thanh nữ tú, lại thêm động tác thân mật như vậy, khiến hai cô gái ngồi bàn bên cạnh cũng phải liên tục quay sang nhìn, nhưng cô vẫn không vui, hỏi tiếp: “Anh đi bao lâu?”
“Chỉ có một tối thôi.”
“Tức là mai lại bay về?”
“Ừ!”
Cô rưới nước cari vàng óng lên đĩa cơm trắng, nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Dự tiệc có cần dẫn bạn gái theo không?”
Cái vẻ cực kỳ không hài lòng nhưng vẫn cố kìm nén của cô khiến Cố Phi Trần bật cười, anh bảo: “Bọn họ vốn có bố trí cho anh, nhưng anh từ chối.” Ngưng một lát, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô, lúc lâu mới cười hỏi: “Thế nào, đáp án này đã khiến em hài lòng chưa?”
Bị nhìn xuyên thấu tim, cô không khỏi ngượng ngùng, nhưng vẫn cố tình nghiêng đầu nhìn sang một bên, miệng không quên lẩm bẩm: “Em chẳng phải là người ích kỷ như thế...”
“Thế thì đừng đoán mò nữa, ngoan đợi anh về.” Giọng nói của anh đầy vẻ cưng chiều, thực ra cô chưa bao giờ nghi ngờ anh, cô nhanh chóng nở nụ cười rất tươi, rồi bảo: “Anh cũng phải thành thực một chút đó.”
Do chuyến bay trễ, Cố Phi Trần đáp xuống sân bay trời cũng đã sẩm tối, bầu trời phía bên ngoài mờ ảo, thi thoảng còn có chút mưa bụi thoảng qua.
Công ty con đã cho xe tới đón từ sớm, xe đỗ ở đường dành riêng cho khách VIP bên ngoài sân bay, giám đốc công ty con dẫn theo một cô thư ký xinh đẹp, đang đứng đợi ở cửa ra.
“Tôi có đến muộn không?” Sau khi lên xe, Cố Phi Trần nhìn đồng hồ, máy bay muộn gần hai tiếng, lúc này xe chở Cố Phi Trần đang phóng nhanh trên đường từ sân bay về thành phố, may sao tạm thời không bị tắc đường.
Giám đốc Vương đến đón cười nói: “Bây giờ tới tiệc chúc mừng là vừa kịp. Đợi lát nữa mời Cố tổng sang phòng nghỉ ngơi một lát, tiệc có thể bắt đầu muộn nửa tiếng.”
“Không cần.” Cố Phi Trần nói, “Bố trí lúc nào thì cứ bắt đầu lúc ấy.”
Nghe anh nói như vậy, giám đốc Vương không nói thêm nhiều.
Anh ta là nhân vật cốt cán ở công ty chi nhánh Thượng Hải, trước kia cũng từng nhận trách nhiệm ở trụ sở chính của tập đoàn, thường ngày có cơ hội tiếp xúc với bố con nhà họ Cố không ít, đương nhiên cũng hiểu tính cách của Cố Phi Trần. Trước kia khi Cố Phi Trần đi công tác tới chi nhánh, anh ta nhất định phải báo cáo tình hình công việc ngay trên xe. Nhưng hôm nay có khác, chỉ đơn thuần là tham dự tiệc chúc mừng của công ty, thời gian gấp gáp. Hơn nữa, anh ta cũng nghĩ tới việc Cố Phi Trần đã mất gần một buổi chiều ở sân bay và trên máy bay, lúc này e rằng đã mệt, nên không nói lời nào, không khí trong xe trở nên yên lặng.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của anh ta, Cố Phi Trần lại chẳng hề tỏ ra mệt mỏi, chỉ hướng ánh mắt trầm lặng ra ngoài cửa sổ, một tay nghịch điện thoại, theo tiếng rung khẽ của máy, anh thỉnh thoảng lại cúi đầu xuống như thể đang nhắn tin cho người nào đó.
Màn hình di động sáng lên, là tin nhắn của Tần Hoan: “Anh tới nơi chưa? Ở đó thời tiết tốt không? Tiệc kéo dài bao lâu?”
Một loạt các câu hỏi. Cố Phi Trần xem xong, ngón tay dừng lại vài giây ở phím gọi, rốt cuộc lại bỏ ý nghĩ gọi điện thoại, trả lời cô bằng tin nhắn: “Đang trên đường đến khách sạn, em ăn cơm chưa?”
Thực ra là câu hỏi không cần trả lời, hơn nữa so với tin nhắn của cô thì nội dung của anh ngắn gọn hơn nhiều.
Anh bình thường gần như không có thói quen nhắn tin, cũng chỉ với cô mới thỉnh thoảng phá lệ, còn cô thì dường như ngược lại, cô rất thích liên lạc theo kiểu đó, có lúc ở ký túc trong tường, có lúc đang trên lớp, chỉ cần cô cảm thấy chán chán là lại nhắn tin cho anh, nói vài câu không hề quan trọng, thực ra mục đích rất đơn giản, chỉ là để giết thời gian hoặc chỉ vì nhớ anh.
Anh còn nhớ mấy lần đầu tiên, nhận được tin nhắn của cô, anh không trả lời ngay lập tức. Thậm chí có vài lần anh đang làm việc, nên ngó qua tin nhắn rồi cũng vứt luôn sang một bên, căn bản không hề coi đó là việc nghiêm chỉnh, kết quả buổi tối về nhà, mới phát hiện mặt cô cứ sầm sì không vui.
Thì ra cô tính khí trẻ con, thích hờn dỗi, nhưng lại chỉ vì chuyện nhỏ không đáng nói này mà giống như một đứa trẻ chưa chịu lớn.
Anh thực sự không hiểu, lại cảm thấy cô rất đáng yêu, thực sự giống trẻ con, bèn giơ tay xoa đầu cô, an ủi: “Việc này về sau sẽ không tái phạm nữa.”
“Thật không? Anh hứa nhé.” Cô cuối cùng cũng chịu quay mặt về phía anh, đôi mắt sáng rực lên vì tức giận.
Anh thực sự không nghĩ đây lại là việc lớn như vậy, nhưng cũng vẫn gật đầu bảo: “Anh hứa.”
Có nhiều lúc, vì chiều cô, nhường nhịn cô nên anh thay đổi cả những thói quen cố hữu của mình.
Thay đổi vì một người, cũng cảm thấy vui lòng.
Từ sân bay về khách sạn, gần như tin nhắn đến suốt dọc đường, Tần Hoan cuối cùng yêu cầu: “Em nhớ anh, anh chụp một tấm ảnh gửi qua cho em.”
Cố Phi Trần không khỏi nhếch mép lên, ngón tay di chuyển trên bàn phím nói: “Anh còn nhớ em hơn, em gửi cho anh trước đi.”
Bởi lúc đó, cô nói sắp sửa đi tắm.
Anh dựa người vào ghế sau một cách thư giãn, yên lặng, đợi vài phút, điện thoại quả nhiên lại rung lên.
....
Tấm ảnh Tần Hoan tự chụp hiện lên trên màn hình điện thoại, trong ảnh ngoài khuôn mặt trẻ trung thanh tú, còn lộ ra bả vai xương quai xanh. Như thể cô vẫn chưa mặc quần áo, mà góc cầm điện thoại lại rất chính xác, nửa kín nửa hở, nhìn trẻ trung vô cùng.
Cô đối diện với gương, trên khuôn mặt thuần khiết có gì đó gợi cảm một cách bí ẩn, vô cùng hấp dẫn, tạo cảm giác cực kỳ kích thích.
Lúc này xe đã tới khách sạn.
Ngón tay Cố Phi Trần nắm lại, giám đốc Vương đã xuống xe mở cửa trước. Anh ra khỏi xe, nhét di động vào túi một cách tự nhiên, rồi nói với Giám đốc Vương: “Anh đi chuẩn bị trước, tôi thay quần áo, tiệc cứ bắt đầu theo đúng kế hoạch.”
“Vâng.” Giám đốc Vương trả lời, rồi lại nói với thư ký ở bên cạnh: “Judy, cô dẫn tổng giám đốc Cố về phòng, đợi một lát rồi đưa tổng giám đốc quay lại đây.:
Judy cầm chìa khóa phòng, cô gật đầu, đang chuẩn bị đi trước dẫn đường, thì bị Cố Phi Trần từ chối khéo: “Không phải phiền như vậy, tự tôi lên gác cũng được.”
“Judy là người được chọn làm bạn dự tiệc cùng tổng giám đốc.” Giám đốc Vương vội vàng giải thích.
“Tối nay tôi không cần bạn dự tiệc cùng.” Cố Phi Trần khẽ từ chối, rồi quay sang họ lấy chìa khóa, trước khi lên gác còn quay lại gật đầu nói với nữ thư ký đang ngây ra: “Vất cả cho cô rồi.”
Judy vốn đã chuẩn bị sẵn cho việc tháp tùng Cố Phi Trần tham dự tiệc kỷ niệm hàng năm của công ty, nên lễ phục cũng được lựa chọn kỹ lưỡng, giờ toàn bộ kế hoạch bị thay đổi, Judy không khỏi ngượng ngùng, vẻ mặt có phần kém tự nhiên, nhưng cũng chỉ đành nói khẽ: “Cố tổng khách khí rồi, đây đều là việc tôi nên làm.”
Bước vào phòng, Cố Phi Trần mới lôi điện thoại ra, rồi bấm máy.
Đối phương nhấc máy rất nhanh, có chút nằm ngoài dự tính của anh.
“Không phải em đang tắm sao?” anh bước đến bên tấm kính khổng lồ gắn sát mặt sàn, độ cao 30 tầng, nhìn xuống chỉ thấy xe cộ qua lại cuồn cuộn tạo thành những vệt đen sẫm, di chuyển về phía trước với tốc độ chầm chậm.
Đèn đường đã sáng, ánh sáng của đủ loại đèn nhấp nháy làm sáng rực bóng đêm đang dần buông xuống.
“Đang đợi ảnh tự chụp của anh.” Giọng Tần Hoan có chút mông lung xa vời, nhưng dường như tâm trạng đang rất vui, nên âm thanh phía sau như đang nhảy múa.
Như chịu ảnh hưởng từ cô, anh cũng thấy cơ thể được thả lỏng, không nín được cười bảo: “Hai tấm đổi lấy một được không?”
“Cái gì?” Tần Hoan tỏ ý ngạc nhiên trách tội trong điện thoại: “Anh đúng là đồ gian thương.”
“Đấy vẫn còn là giá hữu nghị.” Qua bóng phản chiếu trên tấm kính, anh nhìn thấy mình đang khẽ nhếch môi, rồi từ tốn nói: “Tấm ban nãy cũng đẹp, anh chỉ coi là tiền đặt cọc thôi.”
“Anh quá đáng, vừa nãy anh không nói vậy.”
“Anh đang thay đổi ý định, với thói quen của anh thì em chỉ có một phút để suy nghĩ.”
Anh bước tới giường, chỉ nghe thấy cô oán trách trong điện thoại: “Kinh doanh cùng anh có mà lỗ vốn, đã thế em phải được yêu cầu nội dung trong tấm ảnh.”
“Em nói đi”
“Anh chắc chắn sẽ đáp ứng được chứ?”
“Ừm.”
“Em muốn... chụp ảnh khỏa thân.” Âm thanh vừa dứt, cô đã không nhịn nổi cười to thành tiếng, cười như tiểu hồ ly thực hiện được gian kế.
Cố Phi Trần quả nhiên ngây ra, rồi bình tĩnh bình luận: “Em đúng là ngày càng bạo gan.”
Trò đùa trần trụi như vậy, nếu không phải cô mà là người phụ nữ khác nói với anh điều này, chắc hẳn anh nghi ngờ dụng ý của nó.
Nhưng cô lại khác.
Có lúc cô thật sự giống như đứa trẻ, thế giới của cô chưa bị nhuốm bụi trần, được nuôi dưỡng một cách vô cùng thuần khiết.
Nên cô cười rất đắc ý, anh thì chỉ biết bóp bóp trán, lúc sau mới cảnh cáo cô: “Lần sau những lời thế này chỉ được phép nói với anh thôi đó.”
“Thì đương nhiên rồi, ngoài anh ra em còn biết nói với ai?” Cô nói với giọng rất tự nhiên, rồi lại cười hi hi thúc giục anh: “Nhanh lên, không được phép ỳ ra.”
Anh đang không biết phải làm sao, thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Nhìn thấy giờ tiệc sắp bắt đầu, anh bèn lấy trong valy ra bộ vest đen, vừa đi ra ngoài vừa nói với cô: “Có người tới, anh gọi lại cho em sau.”
Cô tỏ vẻ không hài lòng, lầm bầm vài tiếng rất nhỏ, cuối cùng ngắt điện thoại với vẻ ấm ức.
Cố Phi Trần mặc áo khoác vào rồi mới ra cửa, sau khi mở cửa ra, anh lại đứng ngây ra.
Người đứng đợi ngoài cửa, dường như đã có chút sốt ruột, trên mặt lại không giấu được nụ cười, nũng nịu trách móc: “Sao mãi anh mới chịu mở cửa?” Nói rồi luồn qua người anh chui tọt vào trong phòng, ngó nghiêng một hôi rồi mới nói: “Em còn tưởng anh đang giấu cô nào trong phòng cơ.”
Cố Phi Trần quay người lại, không nói được câu nào, chỉ mặc cho người khác “không mời mà đến” mặc nhiên ngó qua ngó lại, còn anh chỉ đóng cửa lại, một lúc sau mới khẽ nhếch môi cười hỏi: “Thế nào?”
“Còn tạm được, tạm thời chưa phát hiện có điểm nào đáng ngờ.” Tần Hoan chắp hai tay ra phía sau, xoay mấy vòng tại chỗ, cuối cùng đứng đối mặt với anh, đôi mắt long lanh dưới ánh đèn, như thể có những lớp sóng đang trào dâng trong đáy mắt, nhìn anh một lượt từ đầu xuống chân, rồi mới nở nụ cười ngọt ngào, nghiêng nghiêng đầu hỏi: “Ảnh của em đâu?”
Cố Phi Trần khẽ nhướn mày, bước nhanh tới trước mặt cô, khẽ giơ tay ra ôm gọn cô vào lòng, chăm chú nhìn nụ cười ngọt ngào của cô, từ đầu tới cuối rồi khẽ nói: “Đột nhiên xuất hiện, thật là bất ngờ lớn.”
Khuôn mặt cô vẫn còn bụi bặm, nhưng đôi mắt lại sáng như sao, dựa vào người anh cười sung sướng: “Có thật làm anh bất ngờ không?”
“Ừ, bất ngờ. Nhưng anh rất vui.” Anh không còn che giấu cảm xúc thật trong lòng, mà cúi người xuống khẽ hôn vào tai cô.
Hơi thở của cô thơm tho ấm áp, phả ra trong không khí, nhẹ nhàng chạm vào anh. Anh vùi đầu vào cổ cô, mãi lâu sau mới chịu buông ra, mắt nhìn vào bộ váy dạ hội hở vai của cô bảo: “Thì ra tấm ảnh chụp lúc tắm là chụp với bộ váy này?”
Cô mím môi cười không dứt, tỏ ra vô cùng đắc chí: “Đúng vậy, hiệu quả vẫn rất tuyệt.”
Anh bị cô lỡm cho như vậy, nhưng lúc này trong mắt anh chỉ có vẻ dịu dàng không gì sánh nổi của người bên cạnh, vừa gõ tay vào trán cô: “Chẳng lẽ sau khi yêu anh, em lại trở nên hư thế này?”
Cô gật đầu bảo: “Chắc chắn là vậy.”
“Vậy anh phải suy nghĩ lại.” Anh nửa đùa nửa thật, rồi bước lùi lại hai bước, nhìn chính diện kể từ lúc cô bước vào phòng.
Người phụ nữ trước mắt anh, da trắng như tuyết, dáng vẻ yểu điệu, mái tóc dài đen mượt buông nhẹ sau gáy, hình như được cột lại bằng chiếc trâm gỗ cổ điển, đi liền với mái tóc như vậy là chiếc sườn xám may theo kiểu mới, thiết kế ôm sát ngực, dài trên đầu gối 2, 3 cm, thân váy là hình thêu đẹp đẽ tinh xảo, những chiếc cúc nhỏ nhắn xinh xắn thẳng xuống ngang hông với đường cong khá đẹp, kết thúc ở giữa khe đùi.
Toàn hộ chiếc váy ôm trọn lấy cơ thể như không hề có đường may, long lanh tuyệt đẹp, nhìn là biết do nhà may nổi tiếng thiết kế, trước nay chưa từng thấy cô mặc.
Đôi mắt sâu thẳm đầy vẻ tán thưởng lướt xuống dưới cặp chân thon dài của cô, lại lướt tiếp xuống đôi bàn chân đang đi giầy cao hơn 10 phân, anh lúc này mới nhướn mày hỏi có chút hồ nghi: “Đi giày cao thế này không mệt sao?”
Nụ cười của cô nhỏ nhẹ: “Đương nhiên là mệt, nên lát nữa chớ có để em đứng lâu quá.:
Xem ra cô đáp máy bay cả ngàn dặm tới đây, là sớm đã chuẩn bị để tham dự buổi tiệc tối nay.
Đối với vị khách không mời mà đến như vậy, Cố Phi Trần lại chẳng hề thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy buổi tối hôm nay bỗng trở nên thú vị, bởi thế anh đưa cánh tay ra cho cô khoác, cười khẽ nói: “Có anh ở bên cạnh, em yên tâm.”
Sự việc đã xảy ra rất nhiều năm, Cố Phi Trần vẫn nhớ rõ quang cảnh của buổi tối hôm đó.
Trong bữa tiệc chúc mừng công ty chi nhánh Thượng Hải, Tần Hoan xuất hiện với vẻ đẹp khiến người khác phải kinh ngạc, dường như thu hút mọi ánh mắt nhìn về phía cô.
Trước đó, cô chưa từng xuất hiện ở bất cứ hoạt động công khai nào như vậy, nên gần như không ai biết được thân phận của cô, mà chỉ cứ đi bên cạnh anh nên khiến mọi người tò mò và không ngừng phán đoán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.