Mong Sao Cuộc Đời Này Chưa Từng Gặp Anh

Chương 31: Mong ước 2




Mấy ngày hôm nay, cô dịu dàng như nước, đến đôi mắt cũng như dây đầy nước, sóng sánh rung động lòng người. Khiến anh chỉ muốn hôn cô, hết lần này đến lần khác, từ trán xuống toàn thân.
Chỉ duy có một chỗ, anh cẩn thận tránh qua.
Vết sẹo màu hồng nhạt nằm yên trên cổ tay trắng như ngọc của cô, cho dù trong bóng đêm đen sẫm vẫn vô cùng nhức mắt.
Mỗi lần anh đan tay vào tay cô, ép cô xuống giường, đều cố tình lấy lòng bàn tay xoa nhẹ nó.
Vài năm trước, cô tức giận chạy đến chất vấn anh, có phải anh dùng cô để đổi lấy lợi ích về thương mại.
Anh yên lặng nhìn cô, lúc này mới phát hiện cô đẹp đến thế, thậm chí còn đẹp hơn người mẹ đã nổi danh ngoài xã hội của cô nhiều, cho dù là đang tức giận, vẫn có một sức mạnh thiêu đốt người khác.
Mẹ cô từng là tuyệt sắc giai nhân, sau này dù đã làm vợ người ta, những vẫn đủ bản lĩnh khiến chồng người khác phải hồn điên phách đảo. Cô lại còn hơn thế, chẳng trách đến cả loại công tử chơi bời khắp chốn như Âu Dương Viễn cũng say mê vì nhan sắc đó.
Âu Dương Viễn với anh nước sông không phạm nước giếng, lần đó lại nhã ý đến tìm anh, chân thành nhờ anh làm dây nối, giúp giới thiệu để làm quen với cô.
Anh chỉ suy nghĩ có một ngày, rồi đồng ý.
Thực lòng anh muốn cô rời xa anh, tránh để cô giống như con rắn nhỏ, trườn vào tim anh lúc nào không hay.
Nhưng không ngờ rằng, cuối cùng lại có kết cục như vậy.
Khi cô đã bình tĩnh lại, nhìn anh bằng ánh mắt gần như tuyệt vọng, lại như không dám tin, như đang nhìn một người xa lạ.
Cô không thể nói thêm gì nữa, vội quay lưng bỏ đi.
Ngày hôm đấy, anh mới nhận được điện thoại ở nhà. Khi anh phóng từ công ty tới bệnh viện, cô đã ra khỏi xe cứu thương, cánh tay trái cuốn một lớp vải trắng, nhưng tay cô dường như còn trắng hơn cả tấm vải đó.
Vẻ trắng nhợt đó khiến anh khiếp sợ.
Còn cô chỉ nhìn sang anh một cách ngây ngô, dừng lại trên khuôn mặt anh vài giây ngắn ngủi, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Đại khái là từ lúc đó, anh thầm biết, anh và cô đã hoàn toàn chấm dứt.
Một cô gái nhỏ thích làm nũng, thích dỗi hờn, nhưng phần lớn thời gian lại rất thuận tòng anh, cuối cùng cũng thể hiện chút tình cảm cuối cùng với anh bằng sự kích động gần như tuyệt vọng. Sau đó, mọi thứ đều biến thành tro bụi, hóa thành một đám tro tàn.
Anh vốn có thể coi đã hoàn thành ước nguyện, bởi anh không thể yêu cô, kết thúc là một việc tốt.
Nhưng anh bỗng chợt nghĩ tới một người phụ nữ.
Ngoài Tần Hoan ra, còn một người phụ nữ đã coi thường mạng sống trước mặt anh. Năm đó, anh mới 8 tuổi.
Tiếng gõ cửa khiến người đàn ông ngồi sau bàn làm việc giật mình.
Anh bỏ tay đang chống cằm xuống, đứng dậy mặc áo khoác. Trợ lý đã đợi ngoài cửa, thấy anh bước ra bèn hỏi: “Tổng giám đốc Cố, tài liệu đàm phán đã chuẩn bị xong.”
Anh khẽ cúi đầu, ánh mắt trầm xuống bảo: “Đi thôi.”
Nửa đêm, Tần Hoan đã gần ngủ say, bỗng có tiếng điện thoại.
“Em ngủ chưa?”
Cô còn có chút mơ màng, “ừm” khẽ một tiếng rồi hỏi: “Anh vẫn chưa về sao?”
Cố Phi Trần đã về đến phòng. Cô nghe vậy liền ngồi dậy bảo: “Để em sang đó.”
Cô nhìn đồng hồ, vừa quá 12 giờ, nghĩ mọi người chắc đi ngủ, nên cô không buồn mặc cả áo khoác, cứ mặc váy ngủ đi qua hành lang, chui tọt vào phòng ngủ chính ở đầu hành lang.
Sau một trận mưa thu gột rửa, nhiệt độ cả thành phố giảm đang kể. Buổi tối, đã bắt đầu chớm lạnh. Hàng năm cứ đến dịp này, điều hòa tổng lại được tắt, bởi Cố Hoài Sơn trước kia rất thích mùa thu, nên sau khi vào thu, cho đến tận trước đầu đông, ông đều yêu cầu cả nhà hưởng gió tự nhiên. Điều này dường như đã thành truyền thống, cứ năm này nối tiếp năm khác, mọi người đều đã quen với điều đó.
Thấy Tần Hoan mặc váy ngủ mỏng chạy vào, Cố Phi Trần không khỏi chau mày, ôm lấy cô hỏi: “Không lạnh sao?”
Cô không đi cả dép, cứ chân trần chạy trên thảm. Thực ra có hơi lạnh, cánh tay và bắp chân để trần ra bên ngoài khẽ run run. Cô dựa vào lòng anh, khẽ co người lại, nói bằng giọng mũi: “Lạnh.”
Vừa nói dứt lời, chỉ một giây sau, cả người cô đã bị nhấc bổng lên không trung.
Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ Cố Phi Trần, mặc anh ôm ngang người đút vào trong chăn.
“Ôm công chúa như truyền thuyết?” Cô chớp chớp mắt pha trò, nhưng vẫn nắm lấy mép áo anh không chịu buông tay, hơi thở và hơi ấm ở đó khiến cô không nỡ rời xa.
“Có phải lần đầu đâu.” Anh gạt tóc mái của cô cười trêu: “Ban nãy ngủ rồi sao?”
“Ừm. Ai bảo muộn thế rồi.”
“Anh còn phải tắm.”
“Thực ra không cần tắm, em không để ý đâu.”
Tâm trạng cô đêm nay rất vui, lúc này chẳng khác gì con mèo lười làm nũng, đôi môi ửng hồng khẽ mím lại, đôi mắt đen tuyền nheo nheo, khóe mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh, vừa ngây thơ vừa đa tình, khiến người ta rung động.
Cố Phi Trần khẽ quỳ xuống bên giường, chăm chú nhìn cô rồi bảo: “Được.”
Mấy ngày sau, Tần Hoan nhận được lời mời, cô và Cố Phi Trần cuối tuần đi thành phố kế bên tắm suối nóng.
Người gửi lời mời là vợ của vị quan chức đã cùng ăn cơm với cô lần trước, chắc hẳn rất có ấn tượng với cô, còn bắt Cố Phi Trần chuyển điện thoại cho cô, nhiệt tình bảo: “Cháu nhất định phải đi cùng Tiểu Cố. Đến lúc đó cô sẽ giới thiệu mấy người bạn gái để cháu làm quen. Tới đó, đàn ông bọn họ nói chuyện đánh bài vô vị lắm, phụ nữ chúng mình chơi cùng nhau.” Nói xong lại hỏi, “Cháu thích ăn món gì, cô dặn ở trang trại bên đó chuẩn bị trước.”
Giọng điệu cực kỳ nhiệt tình, Tần Hoan không tiện từ chối, đành ngầm hỏi Cố Phi Trần: “Em tiếp xúc với họ, không có vẫn đề gì chứ?”
“Không có gì.” Cố Phi Trần nói, “Em cứ yên tâm vui chơi.”
Sáng cuối tuần xuất phát, ngồi xe bốn tiếng mới tới nơi.
Suối nước nóng ở trong núi, giữa đường có khoảng hơn một tiếng xe đi ngoắt ngoéo men núi. Đến khi xuống xe, Tần Hoan thấy chân mềm nhũn, đầu óc quay cuồng.
Nhưng phong cảnh ở đây quả thực quá đẹp, rừng cây xanh rì bao phủ, phóng tầm mắt ra xung quanh đâu đâu cũng một màu xanh ngát, chỉ có trên đỉnh núi mới lộ ra một khoảng đất rộng, trên đó có trang trại suối nước nóng. Trong trang trại cũng đều là đường rừng, quanh co uốn lượn, không khí trong lành đến mức không thể không hít thở thật sâu.
Hai năm nay Tần Hoan quen ở trong thành phố, rất hiếm có cơ hội đi đâu, những phong cảnh tự nhiên thế này rất ít khi cô được tiếp xúc. Nhìn thấy cô vui vẻ, Cố Phi Trần bèn nắm chặt tay cô hỏi: “Có mang đủ áo không?” dù lúc đó là giữa trưa, nhưng trên núi vẫn hơi lạnh. Cô mặc chiếc áo khoác nhẹ, nhưng không hề thấy lạnh, vừa hít thở không khí trong lành, vừa trả lời một cách lơ đãng: “Ừm”
Cố Phi Trần càng nhìn càng muốn cười, bộ dạng của cô chẳng khác nào chú chim nhỏ được sổ lồng, bay về rừng cây, đến ánh mắt cũng vui đến sáng rực lên.
Ăn cơm trưa xong, vị quan chức họ Trịnh gọi mấy người đàn ông đánh bài, Trịnh phu nhân liền ngoắc tay Tần Hoan nói khẽ: “Đi thôi, chúng ta ra sảnh trước ngồi nói chuyện.”
Trịnh phu nhân quả nhiên dẫn theo mấy người bạn gái tới, hình như đều là họ hàng, Tần Hoan nghe thấy một người trẻ nhất trong đám đó gọi Trịnh phu nhân là “dì.”
Thực ra Trịnh phu nhân nhìn cũng không nhiều tuổi lắm, hoặc do chịu khó chăm sóc sắc đẹp, nên nhìn trẻ hơn tuổi.
Trong lúc trò chuyện, Trịnh phu nhân chủ động cười bảo: “Đúng là thời gian không bỏ qua ai, nhớ khi cô còn ở tuổi như A Mai, mới bắt đầu quen ông Trịnh nhà này, cứ như mới là chuyện ngày hôm qua, nhưng chỉ chớp mắt, cháu ngoại cũng đã lớn rồi.”
A Mai chính là người con gái trẻ đó, nụ cười ngọt ngào, có hai má lúm đồng tiền, nhìn rất thân thiện.
Do tuổi tác gần nhau nên A Mai và Tần Hoan nói chuyện nhiều nhất. Xem ra nhà Trịnh phu nhân mọi người tính tình đều giống nhau, thẳng thắn hóm hỉnh, chỉ có một buổi chiều, Tần Hoan đã hiểu khá đầu đủ về tình hình của A Mai.
A Mai vẫn đang học thạc sỹ, kém cô ba tuổi.
Nhưng A Mai nói khẽ với cô: “Nhà em dạo này cứ bắt em phải cưới, khiến em tức chết mất. Lúc nãy khi ăn cơm, có anh chàng không biết chị có để ý không, là cái cậu đeo kính đen ý, vừa gầy vừa cao. Lần này chồng dì cố tình dẫn theo, định giới thiệu để em làm quen.”
Tần Hoan không có ấn tượng lắm với người đàn ông đeo kính, chỉ hơi nhớ khi ngồi ăn mọi người nói cậu ta là Hải Quy, đang làm việc ở cơ quan nào đó.
Cô không khỏi cười hỏi: “Thế cảm giác của em thế nào?”
“Cảm giác gì cơ chứ!” A Mai chun chun mũi kiểu trẻ con, “Em ghét nhất cưới xin, đến cảm hứng nhìn anh ta cũng không có. Nhưng nhà em lại cứ cuống lên muốn em lấy chồng, cứ như em chẳng có ai thèm không bằng.”
Hai người đang nói thì Trịnh phu nhân đã gọi: “Mọi người thay đồ đi ngâm nước nóng thôi, vừa ngâm vừa nói chuyện.”
Ngâm người trong bể nước nóng, Trịnh phu nhân dựa vào thành bể vẫy tay gọi Tần Hoan, khi cô tới gần mới cười hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Tần Hoan bảo: “Rất thích, cháu đã lâu không cảm nhận không khí tuyệt vời như thế này.”
“Cháu thích là được. Thực ra cô còn biết vài chỗ chơi nữa, đợi khi nào cháu và Cố Phi Trần hưởng tuần trăng mật, cô có thể giới thiệu để bọn cháu tham khảo. Còn thích hơn cả trăm lần mấy cái điểm thăm quan chật ních người.”
Nhắc đến kết hôn, Tần Hoan không khỏi cười thầm, đang không biết phải tiếp lời thế nào, vừa đúng lúc A Mai thay xong đồ bơi bước tới, mồm mép liến thoắng, coi như đã cứu Tần Hoan khỏi chủ đề khó nói này.
Sau bữa cơm tối, lại là đánh bài.
Tần Hoan thấy vô vị, liền ngồi xem bên cạnh. Lúc này mới biết thì ra bọn họ chơi rất to, đến cả ông chủ trang trại cũng ra góp một chân, tiền ra tiền vào ào ào như nước.
Đến đêm đám bài bạc cũng tan, cô không khỏi cảm thán một câu: “Thì ra cuộc sống của anh lại sa đọa như vậy.”
Cô và Cố Phi Trần đương nhiên ở cùng một phòng, là phòng theo phong cách nhà sàn nguyên thủy, đơn lẻ một mình, không lo tai vách mạch rừng, nói gì cũng không sợ người ta nghe được.
Cố Phi Trần cười khẽ: “Chỉ là ngẫu nhiên thôi. Thường ngày em đâu có thấy anh như vậy?”
Cô vẫn không chịu bỏ qua: “Em nghe nói kiểu chơi như thế này, thắng một ván là phát tiền khắp nơi.”
“Phát cho ai?”
“Cho các em phục vụ.”
Cố Phi Trần mủm mỉm cười, khẽ nhếch lông mày lên hỏi: “Phục vụ ở đâu ra?”
“Chỉ là hôm nay không có thôi.” Cô giơ ngón tay, khẽ gõ lên ngực anh, “Trong trường hợp khác, có hay không?”
“Không có.” anh nhìn cô chăm chú rồi hỏi: “Những cái này em nghe ai nói?”
“Em xem trong sách.”
Cô căn môi, thừa nhận một cách miễn cưỡng: “Tiểu thuyết ngôn tình.”
Quả nhiên, Cố Phi Trần nghe xong bật cười thành tiếng. Thực ra khi anh cười trông rất dễ thương, khóe miệng nhếch lên, mặt mũi tươi tỉnh, đôi mắt sâu khẽ nheo lại, ánh mắt sắc như dao cũng mềm mại hơn rất nhiều. Anh nắm tay cô, miệng vẫn như đang cười, cố tình trêu cô: “Không ngờ em cũng xem những loại sách này. Đều là lừa người ta thôi.”
“Biết đâu lại là anh đang lừa rối em.” Cô cũng thấy ngượng ngùng, lặng lặng rút tay ra, quay người đi vào nhà tắm, không trả lời anh nữa.
Vệ sinh buổi tối xong, cô mới chợt nhớ ra điều gì: “Anh rất thân với nhà họ Trịnh phải không?
“Cũng gần như thế.” Cố Phi Trần đang dựa vào đầu giường xem tin tức buổi tối, ngẩng đầu lên hỏi lại: “Sao vậy?”
“Em thấy cô Trịnh có vẻ rất quý anh.”
“Ừm, cô ấy vốn định giới thiệu cháu gái cho anh.”
Anh trả lời rất thoải mái, nhưng lại khiến cô giật mình: “A Mai?”
“Ừm. Anh không nhớ rõ cô gái đó tên là gì, trước kia cũng chưa từng gặp mặt.”
“Tại sao?”
“Cái gì mà tại sao?”
“Tại sao chưa gặp mặt người ta?” Cô bỗng cảm thấy tò mò.
Quả nhiên. Cố Phi Trần thay đổi tư thế ngồi, không buồn xem tin tức, quay người sang nhìn cô chăm chú, nửa đùa nửa thật hỏi: “Chẳng lẽ em ghen?”
Cô mấp máy môi, mãi lâu sau mới nghĩ ra.
Cô xị mặt xuống, nhướn mày lên hỏi: “Em có cần phải ghen không?”
Cố Phi Trần lại vẫn vẻ mặt như vậy, cười tươi nói: “Phải hỏi em mới đúng chứ.”
Thật tức chết. Cô không biết anh lấy đâu ra cái vẻ tự tin đó, dựa vào cái gì mà cho rằng cô sẽ ghen với một đưa trẻ ranh như vậy?
Ngày hôm sau gặp A Mai, cô chủ động chào hỏi.
“Chị Tần Hoan.” A Mai cười vui vẻ níu tay cô.
Cô quay lại nhìn ra phía xa, biết Cố Phi Trần đang ở đó. Quả nhiên, ánh mắt hai người chạm vào nhau, như để chứng minh điều gì đó, cô nhướn mày hướng về phía anh, rồi thân mật bước đi cùng A Mai.
Bởi tối mới xuống núi, nên cả ngày chẳng có việc gì làm. Mấy người đàn ông tụ lại đánh bài, bàn chuyện đại sự, từ chính trị tới tiền tệ, chuyện gì cũng khô khan như nhau.
A Mai kéo Tần Hoan đi ngó nghiêng khắp nơi, mới phát hiện trang trại này nằm trên diện tích cực kỳ rộng, chỉ riêng suối nước nóng đã có hơn chục cái. Ở phía cuối trang trại, còn có một nông trại nhỏ, nuôi gà nuôi vịt.
Hai người sinh ra và lớn lên ở thành phố, chưa từng nhìn thấy gà đẻ trứng. Lúc này đều không khỏi tò mò, A Mai đi bộ cũng đã thấm mệt, bèn tìm một bậc thềm ngồi xuống, đấm đấm bắp chân nói: “Nghỉ một lát thôi.”
Phía trước là hồ nước, bên hồ bắc mấy cái cầu vịt. Lúc này là buổi chiều, ngan vịt túa ra cả đàn, đùa nghịch nước, mấy chú vịt con vỗ vỗ cánh, lướt là là qua mặt nước, nhìn từ xa, chỉ thấy những chiếc bóng xám một màu.
A Mai hỏi: “Chị Tần Hoan, nghe nói chị sắp kết hôn?”
Tần Hoan đang cầm điện thoại xem thời gian, lúc này không khỏi ngây ra, rồi ậm ừ trả lời.
“Em tò mò là, trước khi kết hôn có cần đính hôn không?”
“Không nhất thiết, tùy vào cá nhân từng người.” Tần Hoan trả lời khẽ.
“Thế anh chị?” đôi mắt A Mai long lanh dưới ánh mặt trời, “Chị và Cố Phi Trần bao giờ đính hôn?”
Bốn năm trước.
Tần Hoan thầm nghĩ trong bụng.
E rằng cũng chẳng có mấy người như bọn họ, đính hôn từ bốn năm trước, cho đến mãi bốn năm sau, vẫn mang danh vợ chồng chưa cưới.
Đó là lúc Cố Hoài Sơn còn sống.
Cô dùng dao cắt đứt mạch máu trên tay, làm kinh động đến người đứng đầu trong gia đình họ Cố, lúc đó đang dưỡng bệnh ở nước ngoài. Thực ra vết cứa đó không sâu, bởi cô rốt cuộc vẫn là đứa trẻ nhát gan, sợ chết, cũng không dám chết. Cô sợ đau như vậy, những cơn đau sinh lý thường kỳ còn khiến cô không chịu nổi, huống hồ là cứa một vết dao trên người?
Nên vết dao đó không lấy đi tính mạng của cô. Nhưng cô vẫn cảm thấy, kể từ giây phút đó, cô như đã chết rồi.
Máu chảy khắp sàn, nghĩ lại vẫn còn khiếp sợ. Cô Triệu phát hiện kịp thời, vội đưa cô vào viện cấp cứu, rồi Cố Phi Trần cũng đến. Cô rõ ràng nhìn thấy anh, nhưng đã không còn chút sức lực nào để nói với anh. Thực ra cô muốn anh đi, nhưng cô không còn cả sức để mấp máy môi.
Đã kết thúc như thế.
Cô thậm chí còn cảm thấy cuộc đời mình thực ra đã kết thúc
Anh có thể không yêu cô, có thể không cần cô, nhưng anh làm sao có thể tự mình đẩy cô vào vòng tay người khác? Anh làm sao có thể đẩy cô đến với người khác, chỉ vì những thứ đó?
Người đàn ông này sắt đá như vậy sao?
Cô thật sự muốn phanh lồng ngực anh ta ra để nhìn xem nhưng cuối cùng, cô lại chỉ cứa được mạch máu của chính mình.
Giờ nghĩ lại, khi ấy đúng là ngốc nghếch. Vừa ngốc vừa ngây thơ. Nếu anh thực sự không còn yêu cô, vậy thì việc cô sống hay chết có ý nghĩa gì?
Huống hồ, xảy ra trận chiến lớn như vậy, đã làm kinh động đến ba nuôi. Ông vẫn còn đang bệnh, mà phải vội mua vé máy bay về nước. Sau khi nhìn thấy cô, câu đầu tiên ông thốt ra là: “Tìm luật sư, ba phải thay đổi di chúc.”
Thực ra thời gian đó cô sống u u mê mê, chẳng hề quan tâm tới thế giới bên ngoài, tâm trạng luôn mơ hồ, nên trước sau cũng chẳng hề rõ bản di chúc đó có sửa hay chưa. Chỉ đến khi cô khỏi hẳn, Cố Hoài Sơn mới tuyên bố: “Cố Phi Trần và Tần Hoan đính hôn, ngày mai mọi người bắt tay vào chuẩn bị.”
Ông chỉ nói một lời, nhà họ Cố không ai dám phản đối.
Cô nhớ lúc đó Cố Phi Trần cũng có mặt, anh chỉ cụp mắt xuống nói khẽ: “Con biết rồi.”
Cô còn ngờ rằng mình đang nằm mơ.
Nếu không làm sao anh lại chịu chấp nhận?
Anh đã chấp nhận rồi. Đến cả một chữ “Không” cũng không có.
Cô cảm thấy hết sức nực cười, rõ ràng anh đã không còn yêu cô, thậm chí cả năm nay, những lần anh nói chuyện với cô chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhưng anh vẫn chịu đính hôn với cô.
Cô không cười nổi, chỉ nói một cách cứng nhắc: “Con không muốn.”
“Tần Hoan.” Ba nuôi gọi tên cô một cách trịnh trọng, “Việc này ba làm chủ, không ai được phép phản đối.”
Cô vẫn nói tiếp: “Con không muốn.”
“Đến ba nuôi nói con cũng không nghe sao?” giọng nói của ông toát ra vẻ mệt mỏi.
Cô ngẩng đầu lên, cho đến lúc này hình như mới nhận ra ba nuôi cô đã rất già, sắc mặt vàng vọt, giọng nói mệt mỏi, đến cả ánh mắt sắc sảo thường ngày cũng không còn...
Trong lòng cô bỗng vô cùng áy náy. Nếu không phải vì cô, làm sao ông phải bay cả ngàn cây số về đây?
Ông rõ ràng đang dưỡng bệnh ở nước ngoài, nay lại vì cô...
Cố Hoài Sơn thực sự bực tức, cảm giác không gượng được nữa, theo lời khuyên của bác sĩ gia đình, mãi mới chịu về phòng nghỉ ngơi.
Khi đi còn nhìn cô bảo: “Việc này quyết định như vậy đi, các con còn có ý kiến là không muốn ba sống trên đời này nữa.”
Cô không dám lên tiếng, chỉ ngồi ngây ra ở đó.
Ánh trời chiếu nhạt dần qua cửa sổ, dường như rất lâu sau, cô mới ý thức được rằng Cố Phi Trần cũng chưa đi. Bởi trên nền nhà vẫn còn bóng của anh, cứ kéo dài, từng chút tưng chút một, hướng về phía cô.
Cô ngẩng đầu lên với vẻ khó khăn, quả nhiên thấy anh vẫn đứng ở đó, trong tay cầm điếu thuốc, đã hút dở được một nửa. Đây hình như là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh hút thuốc dữ như vậy, đầu thuốc cháy cả một đoạn dài, anh cũng không buồn phẩy đi.
“... Làm thế nào?” cô cảm giác như đang hỏi chính mình. Nhưng âm thanh quá nhỏ, vo ve nhhư muỗi, đến cả bản thân cô cũng không nghe rõ.
Anh đứng trước cửa sổ không hề quay lại, cái dáng cao cao bị ngược sáng, như cách xa cô đến nghìn dặm.
Thực ra từ sau khi cô xuất viện, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh.
Cái bóng trên tường vẫn kéo dài dưới chân, cô không khỏi co lại phía sau, cơ thể như không còn sức lực, nhưng cuối cùng cũng vẫn chống lưng ghế đứng dậy.
Khi cô quay người đi lên gác, mới nghe thấy giọng anh cất lên: “Anh không muốn làm bố tức chết.”
Cô nắm chặt lấy tay vịn cầu thang, nhắm mắt lại, không biết sức lực bỗng từ đâu ra, khiến cô nhếch mép lên cười một tiếng.
Cô đã hiểu.
Mong muốn đẹp nhất của cô, giờ lại được thực hiện theo cách tồi tệ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.