Ngày xuân tuyết tan, cây ở Phiêu Tuyết sơn trang cũng nhú mầm xanh non, tăng thêm vài phần xuân ý. Cổ Mộng Tiên cùng hạ nhân trong trang chơi cầu gỗ; Bạch Như Sương ngồi trong đình, ưu nhàn uống trà.
Vốn Cổ Mộng Tiên đã được chữa khỏi độc, nhưng thể chất quá mức hư hàn, có vận động thế nào cũng không chảy mồ hôi, Bạch Như Sương muốn hắn mỗi ngày chơi cầu hai canh giờ, cho đến khi nào chảy mồ hôi mới thôi.
Thế nhưng Cổ Mộng Tiên nhanh mệt, không được một canh giờ đã mệt tới trắng bệch cả mặt. Vào đình, Bạch Như Sương đưa cho hắn một chén trà, hắn mỉm cười nhận lấy, cổ họng khát khô, uống một hơi cạn sạch, nhưng trên trán vẫn không thấy dấu vết mồ hôi.
“Có chảy mồ hôi không?” Bạch Như Sương hỏi.
Cổ Mộng Tiên sờ trán, chỉ cảm thấy cơ thể hơi nóng, nhưng không thấy đổ mồ hôi. Cổ Mộng Tiên lắc đầu trả lời
“Không thấy, hình như không ra mồ hôi.”
Bạch Như Sương trầm ngâm một hồi. Độc của Cổ Mộng Tiên đích xác đã được giải, thế nhưng dù sao thời gian hắn trúng độc cũng dài, mặc dù giải được độc, nhưng chưa hoàn toàn thanh trừ hết dư độc trong cơ thể, vậy nên thể lực không tốt, sắc mặt luôn hơi tái. Vốn muốn hắn tự động đổ mồ hôi, thanh trừ độc tố, nhưng mồ hôi lại không ra.
“Đệ chưa tới mười tám, đã phá sự thuần khiết của thân thể…”
Trà trong miệng Cổ Mộng Tiên thiếu chút nữa phun ra. Hắn trợn to mắt nhìn Bạch Như Sương, ánh mắt Bạch Như Sương cũng rất nghiêm túc.
“Âm dương điều hòa, là chỉ tất cả các khí quan trong cơ thể, tới thời kỳ trưởng thành, thì làm chuyện của kỳ trưởng thành, như vậy cũng không có gì phải ngại, còn có thể dưỡng sinh. Nếu cây giống nho nhỏ còn chưa nở hoa, liền đã nếm thử trái cấm, vậy dễ gây tổn hại cho cơ thể. Thân thể của đệ trước đây nhất định là cũng không khỏe mạnh lắm, chỉ là chưa xuất hiện triệu chứng đó thôi.”
Cổ Mộng Tiên đỏ mặt gật đầu, ngón tay xấu hổ di vòng tròn trên bàn. Hắn chưa tới mười tám tuổi đã cùng nữ tử nào đó làm chuyện kia? Sao một chút ấn tượng cũng không có.
“Gần đây trời ấm hoa đẹp, đệ đi bộ xuống dưới chân núi chơi đi, mệt thì ngồi xe lên núi, không mệt thì lại đi bộ lên. Lưỡng túc lao động, có ích cho huyết mạch lưu thông, kéo dài tuổi thọ.”
“Đệ đi một mình sao? Như Sương ca ca muốn ở lại trang?”
“Ta là người có võ công, đi cùng nhưng chân không mỏi không tê thì chỉ uổng công mà thôi. Đó là phương thuốc kê cho người không biết võ công như đệ, coi như là xuống núi du ngoạn, chơi mệt thì về.” Bạch Như Sương cuối cùng còn bổ sung mấy câu
“Nếu trời ban thưởng lương duyên, gặp được cô nương vừa ý, thì cứ nói với ta, ta sẽ giúp đệ cầu hôn.”
Cổ Mộng Tiên vẫn còn là thiếu niên thanh xuân, da mặt lại mỏng, gò má hồng lên nói “Như Sương ca ca toàn nói những chuyện không đứng đắn.”
Hai người còn ồn ào một hồi, hôm sau Cổ Mộng Tiên đi bộ xuống núi, chỉ là lần này còn chưa tới chân núi, cả người hắn đã mềm nhũn, còn phải nhờ người dìu lên.
Đi tròn bảy ngày, thể lực của hắn mới tốt ra, nhưng trán vẫn chưa chảy mồ hôi. Đi nửa tháng, mới có thể đi tới khu phố náo nhiệt dưới chân núi, những cũng đã thở hồng hộc, ngồi ở một tảng đá lớn bên cạnh cửa hàng, chỉ lo thở dốc.
Hóa ra thể lực của mình lại kém tới như vậy!
Hắn miệng khô lưỡi khô, trong túi áo có chút bạc vụn, cầm những bạc vụn này, hắn đi vào trà lâu uống trà giải khát. Trà lâu vị trí tốt, nhìn ra ngoài đúng ngay hạnh hoa mỹ lệ hôm đó. Hắn nhìn tới xuất thần, chén trà trong tay thơm ngát, gió nhẹ thư thái, mỹ cảnh trước mắt, tất cả đều đẹp quá, quá đẹp, đẹp tới mức khiến hắn mục huyễn thần mê.
Dường như, đã từng có ai đó ngồi đối diện hắn, cùng với hắn thưởng thức mỹ cảnh hoa rơi, bên mũi còn có thể ngửi thấy mùi thuần tửu mang theo liệt hương, khiến thân thể hắn đều bị hương tửu đó huân tới say mê. Đối phương cầm rượu lên, làm bộ như vui đùa để hắn nếm một ngụm, hắn đỏ mặt nhè ra, vị rượu thoang thoảng hóa thành ngọt ngào nồng đậm trên lưỡi, đơn giản là vì có người đó làm bạn.
Hắn cả kinh chợt tỉnh. Kỳ quái, hắn không uống rượu, sao lại nghĩ cảnh đẹp như vậy, sẽ có người cùng hắn thưởng thức rượu nhỉ?
Nếu hắn không thích uống, vậy người uống rượu là ai?
Là Bạch Như Sương sao? Thế nhưng hắn nhớ rõ Bạch Như Sương cũng không thích uống rượu, chỉ uống trà mùa xuân mới thu hoạch, vậy cái người uống rượu đó là ai?
Trong lòng thấy một trận tỉnh tỉnh mê mê, sau đó Cổ Mộng Tiên xoay đầu, thấy mỹ nhân đẹp nhất, đáng yêu nhất hắn từng gặp trong đời đi vào quán trà. Hắn thấy như ngừng thở, nhưng tim không ngừng náo động. Nàng mặc váy màu hoa hạnh, màu sắc non nớt, da thịt nàng trắng nõn so với y sức còn chọc người trìu mến hơn.
Cổ Mộng Tiên tựa như mất hồn, ngơ ngẩn đi tới bàn nàng, giới thiệu bản thân. Cô nương họ Chung, cũng mắc cỡ đỏ mặt nhìn khuôn mặt nhã lệ tuấn dật không gì sánh được của hắn. Hôm đó không biết bọn họ đã nói chuyện gì, đại khái là nói rất lâu, rất lâu, nói tới lúc Chung cô nương phải về nhà, hai người mới chia tay.
Hắn thần trí mê muội, mấy ngày tiếp theo đều vội vàng xuống núi, chỉ vì muốn nói một câu với Chung cô nương. Thời gian hai người ở chung thực sự quá ngắn, Cổ Mộng Tiên hận không thể mỗi ngày đều ở cạnh Chung cô nương. Rốt cuộc hắn mở miệng nói chuyện này với Bạch Như Sương, Bạch Như Sương không hề kinh ngạc.
Độc dơi trên người Cổ Mộng Tiên vốn kỳ lạ, lúc trị hết, còn lưu lại di chứng khó chữa. Bởi vì liên quan tới âm độc của dơi, kích thích tố động tình trong cơ thể hắn trở nên nhiều hơn, vậy nên cũng dễ dàng vừa gặp đã yêu, bởi vậy Bạch Như Sương cũng không thấy lạ, chỉ thản nhiên nói
“Đây là chuyện tốt a, tuổi của đệ vốn không còn nhỏ, cũng nên thành thân rồi.”
Cổ Mộng Tiên coi Bạch Như Sương như huynh trưởng, hắn nói “Thế nhưng Như Sương ca ca còn chưa lấy vợ, làm sao có đạo lý đệ đệ lại lấy trước.”
“Đệ với ta tuy khác họ, thế nhưng tình cảm như huynh đệ ruột thịt. Nếu đệ có người yêu dấu trước, thì đó là chuyện tốt, ta thấy rất vui; về phần việc hôn nhân của ta, nếu là vội vã thành thân, chọn một người mình không yêu, có lẽ cũng chỉ là dằn vặt bản thân mà thôi, ta nghĩ phải chậm rãi tìm một người mình cực kỳ yêu thương.”
Bạch Như Sương dỗ dành Cổ Mộng Tiên. Y giúp Cổ Mộng Tiên dò hỏi về Chung gia, lại mang theo lễ vật tới Chung gia vô số lần, cuối cùng thay Cổ Mộng Tiên đính ước việc hôn nhân này. Chỉ là mẫu thân của Chung cô nương mới qua đời, quy củ của gia hương nhà họ là tang mẫu thì phải sau một năm mới có thể thành thân. Bởi vậy chờ một năm nữa, Cổ Mộng Tiên mới có thể rước Chung cô nương xinh đẹp về nhà.
Cổ Mộng Tiên cùng Chung cô nương kỳ thực đã là vị hôn phu thê, đến người của Chung gia cũng coi hắn là cô gia tương lai. Cổ Mộng Tiên chưa từng nghĩ tới mình khỏi bệnh xong, lại còn có vận may tới liên tiếp, hắn thực sự nghĩ lúc này là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời hắn.
Mà lúc này cũng là thời khắc thống khổ nhất trong đời Cảnh Dịch Âm!
Tâm thần kích động tới mức hoàn toàn vô pháp ức chế huyết mạch cuồng loạn trong cơ thể, Cảnh Dịch Âm lên Phiêu Tuyết sơn trang. Bạch Như Sương bảo Cổ Mộng Tiên, người hoàn toàn không biết gì, đi chỗ khác, rồi tiếp đãi y tại đình trong vườn, vừa thấy sắc mắt y, liền nói mát châm chọc, căn bản là coi sự lo lắng thống khổ của y như trò cười.
“Người tập võ, khí huyết bốc lên cũng không phải là chuyện tốt đâu nha.”
Bất chấp sự châm chọc của Bạch Như Sương, Cảnh Dịch Âm căn bản không thể khống chế sự cuồng loạn trong cơ thể. Mộng Tiên của y lại muốn cùng nữ tử khác thành thân! Y sao có thể không kích động đây?
“Ta hoàn toàn nghe theo điều kiện của ngươi, ta không gặp Mộng Tiên, chưa cùng hắn nói chuyện, vì sao ngươi còn muốn dằn vặt ta như thế?” Cảnh Dịch Âm chất vấn. Mấy ngày nay y chỉ dám nhìn Mộng Tiên từ xa xa, cự ly như vậy, chỉ có thể thấy thân ảnh mờ mờ của hắn, đến một nụ cười một cái nhíu mày của hắn cũng chỉ là hồi tưởng trong mộng, trong ký ức, vì sao Bạch Như Sương còn chưa vừa lòng, còn muốn lăng trì y như vậy?
“Ta dằn vặt ngươi?” Bạch Như Sương cười nhạt. Với sự thông minh tài trí của Bạch Như Sương, sớm đã biết y vì cái gì mà tới “Ta nghĩ ngươi lầm rồi, Cổ Mộng Tiên muốn thành thân, là chuyện tự hắn quyết định, liên quan gì tới ta? Ngươi cho là ta ép hắn thành thân sao? Ta cho dù vô nhân tính tới mức nào, nhưng chuyện kiểu như bức hôn, ta không thèm làm.”
“Người Mộng Tiên yêu chính là ta, hắn sao có thể đi thành thân với nữ tử khác?”
“Ngươi luôn miệng nói Mộng Tiên yêu ngươi, hay chỉ là hắn mới vào đời, bị người từng trải như ngươi dụ dỗ, ngươi đối hắn toàn tâm toàn ý ôn nhu chăm sóc, hắn mới lầm đường lạc lối, nói mình yêu một nam tử là ngươi. Có lẽ hắn vốn thích nữ tử, là do ngươi không để hắn có cơ hội cùng nữ tử phát triển quan hệ.” Bạch Như Sương mang theo tiếu ý, ngôn ngữ cũng đầy vẻ gây sự, nhưng lại không hề đề cập tới di chứng của âm độc.
Cảnh Dịch Âm không nói gì nữa. Sau khi phụ mẫu của Cổ Mộng Tiên về trời, bước vào đời, hắn mỹ sắc xuất chúng, cá tính ngây thơ, tuy rằng thi thoảng cũng làm mình làm mẩy, thế nhưng nụ cười hồn nhiên lãng mạn, khiến bản thân từng trải giang hồ không khỏi dọc đường bảo hộ hắn. Hai người vốn xưng hô huynh đệ mà thôi, nhưng tới cuối cùng lại biến thành tình cảm lưu luyến không thể vãn hồi.
Vào một đêm trăng sáng bàng bạc, y ôm Mộng Tiên còn đẹp hơn cả ánh trăng, từ đó về sau Mộng Tiên chính là thê tử của y, còn y là tướng công của Mộng Tiên, y chưa từng hoài nghi về quan hệ giữa hai người. Y chỉ biết Mộng Tiên e lệ nhút nhát chỉ có một mình y, mà y từ đó về sau, cũng chỉ yêu một mình Mộng Tiên.
“Ta… ta không tin, Mộng Tiên là thê tử của ta, ta chỉ biết là người hắn yêu chỉ có mình ta.”
Có điều Bạch Như Sương nói mấy câu liền đập tan mộng đẹp của y.
“Những thứ đó bất quá là ngươi tự cho là đúng thôi, ngươi cho rằng hắn còn nhớ rõ mấy chuyện cũ buồn chán giữa hai người sao? Đối với Cổ Mộng Tiên hiện giờ mà nói, chỉ có Chung tiểu thư mới là người hắn yêu thật lòng, để ta đưa ngươi đi xem bằng chứng.”
Bạch Như Sương sai người đi mời Chung tiểu thư lên sơn trang chơi, Cổ Mộng Tiên thay áo mới, trên mặt mang theo hỉ sắc luyến ái, vừa thấy Chung tiểu thư liền như gặp được người độc nhất vô nhị trên thế gian.
Tất cả bất mãn, căm hận và phẫn nộ, chuyển biến thành bi ai và thống khổ cực lớn, Cảnh Dịch Âm vốn muốn lao ra, dựa vào thân thủ của y thì tách rời hai người kia là chuyện dễ dàng, nhưng trong ánh mắt tràn ngập ái luyến của Cổ Mộng Tiên đã không còn hình bóng y nữa.
Hắn đang rất hạnh phúc, hạnh phúc tới mức trong mắt chỉ có Chung tiểu thư, không còn ai khác, cũng như trước đây, trong mắt hắn chỉ có y.
“Ngươi có thể nói tất cả ra, chỉ có điều như vậy sẽ làm Cổ Mộng Tiên càng thêm hoang mang mà thôi. Ngươi muốn hắn tin rằng hắn từng cùng nam nhân ôm ấp, thậm chí tự xưng là nương tử của ngươi sao?”
Bạch Như Sương mỗi câu mỗi chữ đều như kim châm. Ngày hôm nay Cảnh Dịch Âm rốt cuộc phải thừa nhận một sự thực lúc trước y không dám thừa nhận. Kỳ thực Mộng Tiên của y đã chết, Mộng Tiên còn sống bây giờ đã không phải là thê tử của y nữa, mà là một nam tử khác hoàn toàn xa lạ.
“Mộng Tiên của ta đã chết, hắn không phải là Mộng Tiên của ta…” Cho dù không muốn, bi ai cùng thống khổ tới cỡ nào, Cảnh Dịch Âm nhận thức sự thật xong, cắn rắng nói ra những lời này, tâm thần cũng theo đó trở nên kích động, không thể khống chế khí mạch trong cơ thể thêm nữa, nôn ra vài ngụm máu tơ.
Tiểu Tứ lệ rơi đầy mặt. Có lẽ hắn sai rồi, hắn không nên kiến nghị Cảnh Dịch Âm dùng danh nghĩa Phó Tây Lâu để cứu Cổ Mộng Tiên, tuy rằng sớm biết chủ tử sẽ có thủ đoạn tàn khốc, nhưng hắn không ngờ kết cục sẽ tới mức này. Nhìn xem hắn đã hại hai người họ tới tình cảnh gì.
Cảnh Dịch Âm tuyệt vọng, quay đầu lại nhìn tình nhân mình từng yêu thương một lần nữa, gương mặt mỉm cười của hắn đã không còn thuộc về mình, ái ý trong mắt hắn cũng không còn hiển hiện vì mình nữa, tất cả những thứ từng thuộc về mình, đều chỉ có thể tìm tòi trong ký ức xa xôi.
Cảnh Dịch Âm không nói thêm câu nào, ngay lập tức rời khỏi Phiêu Tuyết sơn trang, rời khỏi Cổ Mộng Tiên, như thể đời y chưa từng có người tình mà y đã yêu tới tận xương tủy, cõng hắn đi cầu vô số danh y, vì hắn mà nhận hết dằn vặt kia nữa.
Tất cả ngày xưa chỉ còn là một mộng ảo hư vô đau triệt nội tâm, mà nay tỉnh mộng rồi, y cùng với Cổ Mộng Tiên cũng nên đối mặt với hai đường đời riêng biệt.
***
Xuân qua hạ tới, hạ đi thu về, đã qua tròn nửa năm. Bầu trời vẫn một vẻ quang đãng vạn dặm không mây, ánh mặt trời ngày thu chiếu vào người ấm áp dạt dào, nhất là trong rừng cây tại Phiêu Tuyết sơn trang, ấm mà không nóng, gió thổi mát rượi. Cổ Mộng Tiên ngồi trong đình ngủ gật, hiếm khi được hưởng thụ thời gian đẹp đẽ của ngày thu.
Tiểu Tứ rót một chén trà hoa cúc ngọt cho hắn, hắn cùng Tiểu Tứ nói chuyện phiếm.
“Ngươi đã theo Như Sương ca ca mấy năm rồi?”
“Từ khi còn bé đã theo rồi.”
“Cá tính của Như Sương ca ca vốn lãnh đạm thế sao?” Cổ Mộng Tiên hiếu kỳ hỏi.
“Không, chủ tử trước đây là một người rất xinh đẹp hoạt bát. Hắn ở trong cung lớn lên vô âu vô lo, tất cả mọi người đều rất thích hắn, sau đó một hôm xuất hiện một nam nhân, chủ tử cứu hắn, rồi tất cả thay đổi.”
“Trong cung? Như Sương ca ca trước đây không ở Phiêu Tuyết sơn trang sao? Còn nữa, cái gì thay đổi?” Cổ Mộng Tiên lại hỏi.
“Không phải, mấy năm trước chủ tử mới xây dựng Phiêu Tuyết sơn trang, lúc trước ở một nơi khác.”
Tiểu Tứ thu dọn đồ, sau khi trả lời hai ba câu, cũng không dám nói tiếp, đến tên của nam nhân kia cũng không dám nhắc tới. Cổ Mộng Tiên có truy hỏi thế nào, Tiểu Tứ cũng không hé răng, Cổ Mộng Tiên đành phải thôi.
Bất quá Tiểu Tứ nhanh nhẹn, tóc Cổ Mộng Tiên bị gió thổi rối, Tiểu Tứ đang thay hắn buộc lại. Cổ Mộng Tiên chỉ là nhất thời hứng lên hỏi chuyện Bạch Như Sương, hiện tại hết hứng, lại bắt đầu phiền não chuyện tóc tai. Hắn ảo não oán giận với Tiểu Tứ
“Ngươi xem tóc ta này, mềm mềm mảnh mảnh, giống như là nữ nhân vậy. Lần trước Hỉ Nhi còn giận tóc ta đẹp hơn tóc nàng, ta cũng đâu phải là cố ý, nó như vậy, sao có thể trách ta.”
Hỉ Nhi chính là khuê danh của Chung tiểu thư. Bọn họ đứng cạnh nhau quả thật nhìn như thiên tiên bích nhân, chỉ là vẻ đẹp của Cổ Mộng Tiên quá mức mộng huyễn điềm mỹ, có lúc đến Chung Hỉ Nhi cũng thấy không vui, nói vẻ ngoài của hắn so với nữ hài còn đẹp hơn, tư sắc của nàng so ra không bằng hắn, thành ra phát sinh một vài vụ khắc khẩu vô vị.
Tiểu Tứ nhanh nhẹn buộc tóc lại, nhưng nhớ tới cũng tại đình này nửa năm trước, Cảnh Dịch Âm tan nát cõi lòng bỏ đi, không trở lại nữa, rồi thời gian trôi qua, Cổ Mộng Tiên vĩnh viễn sẽ không biết.
“Mộng Tiên thiếu gia, ngươi xác định… xác định Hỉ Nhi cô nương chính là người ngươi muốn sao?” Hắn ấp a ấp úng hỏi. Dù là Cổ Mộng Tiên cái gì cũng đã quên lẽ nào ngay cả một con đường để vãn hồi cũng không có ư?
Cổ Mộng Tiên nổi giận, cho rằng là Tiểu Tứ ám chỉ tướng mạo điềm mỹ của hắn.
“Đến ngươi cũng nghĩ ta giống nữ nhân, cho nên mới hỏi ta như vậy chứ gì?” Tiểu Tứ vội vàng xua tay, để tránh hắn hiểu lầm mà chọc tức thân thể.
“Không phải, không phải mà, là nói hôn sự của hai người còn nửa năm nữa thôi, Tiểu Tứ xin chúc mừng.”
“Nói thế mới được chứ. Ta muốn hạ sơn đi tìm Hỉ Nhi, tóc này vừa nhìn đã thấy phiền, thật muốn cắt luôn đi cho xong.”
Cổ Mộng Tiên vừa thì thào oán giận vừa xuống núi. Hắn đón Hỉ Nhi đi xem hội chùa bên cạnh thành, hội chùa có nhiều người tạp nham, hai người họ lại xinh đẹp yếu đuối, bị một đám háo sắc chặn đường.
Nói thế nào thì hắn cũng là một đại nam nhân, liền đem Chung Hỉ Nhi đã sợ run ra hộ ở sau người, đánh bạo quát
“Đám ác nhân các ngươi! Ban ngày ban mặt cũng dám đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, rốt cuộc có vương pháp hay không?”
“Xem cái miệng đỏ tươi kìa, mắng người thanh âm cũng ngọt như thế, làm người ta ngứa ngáy, không biết tới lúc lên giường sẽ kêu ra những tiếng gọi ca ca ngọt ngào tới mức nào nhỉ.”
Người đi đầu vừa nói xong, tất cả tiều đệ đều cười ầm lên. Cổ Mộng Tiên đỏ mặt, bọn họ cũng không phải đang đùa giỡn Chung Hỉ Nhi, mà đúng là đùa giỡn đại nam nhân mình đây.
Hắn cũng biết tư sắc của mình còn hơn cả Chung Hỉ Nhi, chỉ là không ngờ, những nam nhân vô sỉ này, ngay cả hắn thân là nam cũng muốn đùa giỡn.
Hắn che chở Hỉ Nhi đi ra, nhưng đám người kia lại động tay động chân lôi kéo vạt áo của hắn, chọc hắn tức giận. Hắn cho nam nhân sờ eo hắn một cái tát, nam nhân đó giận đến đỏ vằn cả mắt, chửi càng thêm khó nghe.
“Cái tên ẻo lả này đúng là cái kiểu vẻ mặt *** đãng muốn nam nhân cưỡi lên, còn giả vờ đứng đắn cái quái gì! Đợi lát nữa cho ngươi biết thế nào mới gọi là nam nhân chân chính!”
“Ca ca ta là Bạch Như Sương chủ tử của Phiêu Tuyết sơn trang, ngươi thử chạm vào một cọng lông của ta mà xem, huynh ấy sẽ làm thịt các ngươi.”
Cổ Mộng Tiên bị bức nóng nảy, đến ba chữ Bạch Như Sương cũng lôi ra. Người gần đó, ai ai cũng biết Phiêu Tuyết sơn trang có một chủ tử không dễ chọc, tự nhiên không dám đụng vào.
Chỉ tiếc đám người này tới đây du ngoạn, chỉ là lưu manh tha phương, cũng không biết Bạch Như Sương là nhân vật nào, còn nói năng bẩn thỉu:
“Vậy rất tốt, xem dung mạo này, ca ca nhất định cũng không kém, huynh đệ cùng nhau tới cho lão tử sung sướng.”
“Hạ lưu!” Hắn mắng.
Hắn muốn Chung Hỉ Nhi nhân lúc đó mau đi, Chung Hỉ Nhi do dự một chút, hắn thấp giọng nói
“Ta là nam nhân, bọn họ có thể làm được chuyện xấu gì? Muội là nữ tử, sự thuần khiết rất quan trọng, mau đi đi.”
Chung Hỉ Nhi gật đầu, nao núng chen vào đoàn người chạy trốn. Đám nam nhân ngược lại lôi kéo Cổ Mộng Tiên, càng lúc càng đi sâu vào ngõ nhỏ không người, kéo tới mức Cổ Mộng Tiên rơi cả mũ, y sam cũng rách, mái tóc lay động dưới ánh mặt trời.
Mái tóc rối tung, hắn xinh đẹp tuyệt trần tới mức khiến những nam tử này càng hừng hực sắc dục, mồm miệng cũng không thiếu lời gì.
“Nam nhân này còn đẹp hơn cả nữ nhân, thật khiến người ta không chịu nổi!”
Có tiểu đệ đã sờ vào đũng quần mình. Cổ Mộng Tiên không có võ công, khí lực lại không bằng người, bị nhiều người như vậy vây bắt hắn càng không chạy được, cái giày cuối cùng cũng rớt, đầu bù tóc rối bị đẩy ngã trên mặt đất.
Nam tử đi đầu đã nới lỏng vạt ào, cười *** đãng nói
“Ngoan để các ca ca tới yêu thương ngươi một hồi, để ngươi biết tay không phải dùng để đánh người, miệng cũng không phải dùng để mắng chửi người, mà là có công dụng rất tốt…”
“Vô sỉ, hạ lưu, ghê tởm!”
Cổ Mộng Tiên không chịu thua, còn không ngừng chửi rủa, níu kéo quần áo của mình không cho đối phương kéo ra. Trong lúc dây dưa, vải càng lúc càng ít, nước mắt hắn đã ngân ngấn, nhưng không muốn để nó rơi xuống, cho những nam nhân kia có cơ hội cười nhạo.
“Ha ha ha!” Nam nhân đi đầu cười lớn, tiếng cười đầy đắc ý. Mỹ nhân nhu nhược mồm miệng điêu ngoa này, chẳng phải cũng rơi vào tay hắn? Chờ chút nữa hắn sẽ chỉnh cho tên này không mắng được ai nữa!
“Ha ha ha!” Cuối hẻm truyền tới tiếng nam nhân cười lớn, thế nhưng tiếng cười vừa khàn khàn vừa khó nghe, khiến người nghe run rẩy một trận, giống như ác quỷ gào khóc.
“Là ai?” Nam nhân đi đầu rống to hơn. Dám đến gây trở ngại chuyện tốt của hắn, rõ ràng là tìm tới cái chết.
“Là ai?” Giọng khó nghe đó cũng rống theo.
Tiếng rống của người kia như lệ quỷ kêu thét, có tiểu đệ đã xanh mặt. Thường ngày nghe kể chuyện kỳ quái chốn thôn quê, lúc này hiện lên trong đầu. Trong truyện có quỷ quái ăn thịt người và yêu ma ham mê huyết nhục, những quỷ quái yêu ma này đều là sát tinh ăn thịt mà con người không được chọc vào.
Đến Cổ Mộng Tiên cũng thấy kẻ đang nói chuyện như quỷ hồn nơi địa ngục, nếu không phải ác quỷ, sao có loại thanh âm bi thảm tới mức khiến người nghe thấy sợ hãi này? Hắn sợ đến mức nổi da gà, chỉ cám thấy rợn tóc gáy, lạnh sống lưng.