Hạt sương lành lạnh rơi xuống, đọng trên ô cửa sổ. Tịnh Đông mệt mỏi thức dậy. Anh cầm chiếc điện thoại hồi lâu, khi nắng sáng ngập tràn cả căn phòng. Tịnh Đông mang đàn xuống phố.
- Này cậu!
Kỷ Văn đứng đợi dưới tầng trệt, trông dáng vẻ anh ta hẳn chờ đợi khá lâu. Tịnh Đông ngạc nhiên vô cùng, anh lại gần hỏi chuyện.
- Anh cần gì sao? - Tịnh Đông lịch sự nói. Kỷ Văn dường như tâm thế không mấy vui vẻ. Có thể cả đêm anh ta chẳng ngủ được.
- Cậu đang làm phiền vợ tôi!
Thái độ Kỷ Văn rõ ràng đe dọa Tịnh Đông. Anh ta trông cao to hơn, vạm vỡ hơn. Tịnh Đông khẽ cười, anh nói vừa đủ nghe:
- Là anh làm cô ấy bị tổn thương. Giờ anh có tư cách nói điều đó sao?
Bốp!!!
Tịnh Đông bất ngờ bởi cú nện của Kỷ Văn. Anh mất thăng bằng, té nhào ra đất, một chút máu chảy qua khóe miệng. Tịnh Đông lồm cồm ngồi dậy, Kỷ Văn chau mày cố kìm chế sự tức giận.
- Đó là chuyện của chúng tôi, cậu xen vào làm gì?
Tịnh Đông lau vệt máu quanh miệng, anh bình tĩnh nhìn kẻ đang buồn bực kia. Hạnh phúc mong manh không gìn giữ, giờ trách ai đây?
- Anh đến chỉ nói vậy thôi sao?
Nghe Tịnh Đông nói, Kỷ Văn bỗng ngây người. Bản thân anh ta tự ý thức rằng mình không còn liên quan gì với vợ cũ cả. Nhưng...sự ân hận khiến Kỷ Văn muốn làm kẻ ích kỉ.
- Cậu sẽ thất bại thôi. Bỏ cuộc đi!
Kỷ Văn buông lời, Tịnh Đông thở dài, anh xốc chiếc túi đeo ghi ta lại. Câu chuyện có lẽ dừng nơi đây. Dẫu sao, hai người đàn ông kia đều hiểu rõ trái tim cô gái ấy.
Một chút hững hờ.
Một chút bối rối.
Có khi, cơn mưa dịu ngọt tưới mát tâm hồn non trẻ nữ họa sĩ.
Bằng những gì có thể, cô đang cố phác họa cái tinh túy nhất trong tác phẩm mà mình sắp vẽ.
Hạt mưa buồn tẻ lất phất rơi. Trên mỗi giọt pha lê trong trẻo, ấp ủ biết bao khát vọng thanh xuân rực rỡ. Năm tháng trôi mau, ký ức tình yêu nhạt nhòa theo ánh tà dương tắt lịm.
Một chút âm điệu ghi ta cho lòng dạt dào cảm xúc. Hạnh Tương mang cả tâm tình xuống công viên gần nhà. Cô nhớ tiếng đàn cậu bé năm nào gợi mở giấc mơ kì diệu.
Bao năm rồi, cậu ấy có còn để tiếng đàn đến thế giới không? Hay mãi sống trong hoài niệm xưa cũ mà cô vừa chợt nhớ.
Bãi cỏ xanh mơn mởn, thứ không khí se lạnh len lỏi tâm hồn lạc lõng cô đơn. Bản nhạc quen thuộc cất lên, cô nhớ như in, chẳng thể nào quên. Khúc nhạc ấy, chính nó thổn thức cả con người giá lạnh của cô.
Thế rồi, cô nhìn thấy anh.
Tịnh Đông lướt những ngón đàn điêu luyện trên sợi dây đồng. Đột nhiên cô cảm giác bản nhạc đó chỉ dành tặng cho riêng mình. Kí ức xưa cứ ùa về trong tiềm thức. Cô nhắm mắt cảm nhận sự da diết, miên man từ khúc nhạc đem lại.
Đồng hồ điểm mười hai giờ trưa, Tịnh Đông dừng lại. Anh nhẹ nhàng đến bên cô. Hạnh Tương thấy rất lạ. Tịnh Đông có một thần thái mà cô không thể diễn tả được.
- Tương Tương, cảm ơn cô đã nghe tôi đàn!
Anh tự dưng khách sáo hẳn, Hạnh Tương suy nghĩ giây lát. Cô định hỏi nhưng lại chần chờ.
Khoảnh khắc bé nhỏ ấy, anh bỗng vòng tay ôm lấy cô. Hạnh Tương bối rối cực độ. Cô không ngờ anh lại làm thế.
Những phản ứng tự nhiên trỗi dậy, cô cố thoát thỏi cái ôm ấm áp đó. Tịnh Đông càng xiết mạnh hơn, một cách lạ lùng len lỏi sâu tận trái tim. Cô bỗng nghẹn lòng khi nhìn thấy tình yêu ai đó dành cho mình.
- Xin lỗi...
Anh khẽ thì thầm rồi nới lỏng tay. Hạnh Tương mặt đỏ ửng. Cô chẳng thể giận như mọi hôm. Dáng vẻ anh hiền lành thế, nhân hậu thế. Sao cô nỡ khiến anh thất vọng.
- Sẽ hơi lâu để chúng ta gặp nhau nhưng...nếu nhớ, Tương Tương cứ gọi nhé!
Hạnh Tương ngơ ngác, cô chả biết anh nói gì nữa. Gã hâm hâm lại bày trò gì nữa?
- Tôi về đây!
Cô ngán ngẩm quay đầu, anh chỉ kịp giữ lấy bàn tay mềm mại ấy. Thứ xót xa dịu ngọt bào mòn trái tim, Tịnh Đông kéo mạnh bờ vai người con gái đó. Bao nỗi tâm tư chất chứa ôm trọn đáy lòng...
Ánh mắt sửng sốt trước chàng trai tự tiện này. Cô ngỡ ngàng bởi nụ hôn bất ngờ xảy ra. Làn môi mềm mại lướt qua cánh anh đào dịu ngọt. Nó cho cô biết rằng anh yêu cô nhiều thế nào.
- Cậu...
Hạnh Tương chau mày, cô đang kiềm chế cơn giận. Có lẽ thế! Anh biết và anh lùi về sau khoảng cách an toàn, vừa đủ để cô bình tâm lại.
- Tương Tương, hãy nhớ về tôi nhé!
Tịnh Đông mỉm cười, anh lặng lẽ rời đi. Cô một mình đứng đấy, ngẩn ngơ nhìn bóng anh mất hút sau hàng cây trước mặt.
Bên kia đường, chiếc lá vàng rơi rụng. Đám cỏ xanh nặng trĩu, bước chân Kỷ Văn tựa pho tượng đá. Lòng dạ nát tan, tự trách số mệnh trêu đùa. Anh ta cứ thế trông cô gái anh ta từng yêu hướng mắt dõi theo chàng trai khác.
Nếu biết hối tiếc là đau khổ, sao cứ phạm phải sai lầm?
Nếu biết tình yêu quá mỏng manh, sao cứ hững hờ xem nhẹ?
Đã yêu, mãi yêu cũng thế thôi. Có ai mong chờ bản nhạc trong tim quay trở lại. Là nơi bình minh lấp lánh mái đầu, trên những vầng thơ lai láng vấn vương. Nỗi nhớ kia cứ chìm theo cát bụi thời gian, bay bổng chốn lưng trời, thả mình vào biển bạc.
- Hạnh Tương...
Kỷ Văn mấp mái đôi môi, tất lòng se thắt. Cơn gió lạnh lùng lướt qua kẻ thất bại này. Anh ta mang dáng vẻ tổn thương đầy ám ảnh.
Tình yêu còn đọng lại nơi cô?