Thật ra thì thời gian trôi qua quá lâu, rất nhiều thứ cũng dần dần đi vào quên lãng, chỉ có điều đáng mừng duy nhất là cuối cùng ta vẫn cảm thấy như mình đang sống ở thời thiếu nữ. Thỉnh thoảng gặp được tiều phu lên núi đốn củi, dáng dấp tuấn tú là lòng xuân lại rộ lên. Nhưng mà bọn họ thấy ta như thấy quỷ vậy, chạy trốn khắp nơi, đáng thương cho tấm chân tình thiếu nữ của ta.
Mặc dù không có vẻ đầy đặn như các cô gái khác nhưng lại thắng ở “cốt cảm”. (cốt = xương, chắc là chị í đang nói lái “xúc cảm” thành “cốt cảm”)
“Ngươi xem ngươi xem từng cái xương sườn cái nào cái nấy đều tăm tắp, trắng trẻo đẹp đẽ”…mỗi khi ta chân thành nói ra câu này, gã tửu quỷ đều có thể rơi từ mọi ngóc ngách trên cây hòe cổ thụ xuống, kèm theo tiếng cười rất to.
Sau đó gã lảo đảo lắc lư đứng dậy bên cạnh ta, khoảng cách kia gần tới mức ta có thể ngửi thấy xen lẫn mùi rượu nồng nặc là một mùi thơm lạ lùng, khiến cho ta rất muốn cắn một cái…
Lúc ta há mồm ra, bả vai chợt trĩu xuống, thì ra là gã đặt cằm mình lên trên bả vai “thon gầy” của ta. Một luồng nhiệt đọng lại trên cổ, rồi sóng nhiệt truyền xuống khắp xương cột sống, chỉ nghe gã trầm giọng nói, “Aizzz, mệt với con bạch cốt tinh nhà cô quá!”
Ta nên làm sao với gã bây giờ? Trong lòng ta quýnh quáng thầm hỏi một câu, bất chợt cảm thấy cái xương sường ở trên eo bị nắm lấy, lập tức môi ta nở nụ cười yếu ớt, ra vẻ thiếu nữ nhà khuê tú.
Phát hiện gã lưu luyến cái xương sườn ở vùng bụng của ta, ta đột nhiên nghĩ tới một khả năng, không khỏi đắc chí hỏi, “Có phải xương sườn của ta đẹp lắm đúng không?”
“Ừ, ninh canh xương sẽ rất ngon.”
Dọa ta sợ tới mức vọt ra xa một trượng.
Lúc nào thì người nọ xuất hiện ở bên cạnh ta ta đã không còn nhớ rõ nữa, hình như là trong một đêm sấm chớp, ta đang nằm trong quan tài cảm thán đã nhiều năm như vậy rồi mà cái quan tài này cũng không bị hỏng, chỉ có điều kiểu dáng thì có hơi cũ một chút, có nên lấy cũ đổi mới không đây?
Rồi chợt trên ván quan tài rầm một tiếng, hình như có vật gì rơi lên phía trên, sau đó một tia sét trực tiếp chém cái quan tài của ta thành hai nửa, một cục đen thùi lùi gì đó đè lên trên người ta, nóng hầm hầm, lại còn rất nặng nữa chứ!
Nhớ tới chuyện này, ta đứng cách đó không xa hỏi gã, “Ngày ngươi rơi xuống nói là “Tìm được rồi”, ngươi tìm được cái gì vậy? Ta luôn cảm thấy ngọn núi này có tiên khí, có phải là ngươi tìm thấy bảo vật gì không?”
Tửu quỷ kia quăng cho ta một ánh mắt xem thường, rồi tiếp tục trèo lên cây uống rượu.
Vỡ toác cái quan tài của ta ra rồi đương nhiên là phải đền lại.
Nếu không phải sau khi người này tắm rửa sạch sẽ trông dáng dấp tạm được ta đã sớm ăn gã rồi, không đền quan tài cho ta lại còn tùy tiện tìm một cái sơn động lừa ta, aizzz… bỏ đi, để dành làm lương thực dự trữ cũng được.
Chỉ có điều đầu óc của người này hình như không được tốt lắm, ai lại đi nói với một con bạch cốt tinh về cuộc sống về lý tưởng về tương lai cơ chứ?
Ta bảo với gã ta cảm thấy cuộc sống bây giờ của ta vô cùng tốt, lý tưởng của ta là ăn gã, tương lai là gã sẽ nằm trong bụng ta.
Sau đó gã không thèm để ý tới ta nữa.
Từ sau khi gã tới, ngày nào có sấm sét đánh, không có mưa mà vẫn đánh, ta sẽ sinh ra ảo giác nó sắp bổ xuống người ta. Ta ẩn náu ở trong động, mỗi lần sấm đánh mà không thấy tửu quỷ đâu, ta sẽ chợt sinh ra một loại cảm giác, tựa như ngày đó gã đột nhiên xuất hiện, rồi sẽ có một ngày gã đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Ở chung mấy ngày, ta vẫn luôn cảm thấy hình như có người luôn nhìn ta chằm chằm, nhưng tới khi ta quay đầu nhìn thì lại không thấy đâu nữa. Đối với việc quan tài của mình bị vỡ luôn khiến ta cảm thấy hơi lo lắng, Bạch cốt tinh luôn được coi là yêu quái vừa có sắc vừa có tài, khó tránh khỏi có một số người đem lòng hâm mộ không thể kiềm chế. Vạn nhất gã tửu quỷ kia bụng đói ăn quàng…hay là ta lén trộm quần trong của gã rồi mặc vào che đi “cơ thể” mình nhỉ???
Đang lúc ta định đem ý nghĩ biến thành hành động thì có một người xuất hiện chặt đứt kế hoạch của ta.
“Yêu nghiệt, còn không mau ngoan ngoan buông tay chịu trói!” Người thiếu niên mặc thanh sam dáng vẻ phóng khoáng cất lời đe dọa, trên hông hắn có giắt theo thứ gì đó vô cùng kỳ quái, chỉ có cái la bàn trên tay hắn là ta còn nhận được ra.
Dạng người kiểu như này cũng đã từng tới vài lần, ta rất có kinh nghiệm nằm xuống dưới đất, giả trang thành khung xương trắng của người chết khô ven đường. Tay giơ cao một tấm bảng hiệu, trên đó viết: “Người đã chết, chỉ cầu sống yên ổn.”
Đạo sĩ im lặng.
Suy nghĩ một lát rồi quyết định lật mặt sau của tấm bảng hiệu lên: Men theo đường núi phía trước chừng 500 thước rồi quẹo trái có một con bạch xà tinh đã tu luyện 500 năm, không cần cảm ơn!
Cuối cùng, đã tốt thì tốt cho trót còn ghi chú thêm một câu: “Chú ý an toàn!
Một bóng dáng màu đen hạ xuống, dáng người cao to chắn trước người ta, gò má người nọ nhiễm ánh sáng rực rỡ tựa như đang tự phát sáng khiến cả người gã thoạt nhìn trông tựa như vừa bước ra từ cõi mộng, gã hé mở đôi môi mỏng nói, “Nàng, không được.”
Đạo sĩ trẻ tuổi đơ lại, nhìn nam từ rơi từ trên cây xuống, pháp khí trên người dường như cũng mất đi linh lực, chỉ có tiếng chuông leng keng, ngỡ ngàng nói khẽ, “Ngài là tiên sao?”
Tửu quỷ mím môi không nói, ta quan sát gã hồi lâu, thầm nôn trong lòng: Người đã suy sụp tới vậy, ngay cả ván quan tài cũng phải nợ mà có thể là tiên sao? Nhất định là dựa vào mặt mũi đây mà. Aizzz, ta đối với thế đạo này đã cực kì tuyệt vọng.
“Tiên nhân, xin nhân con làm đồ đệ!” Người nọ chợt quỳ xuống, ôm quyền thành khẩn nói.
“Thẩm gia Giang Nam?” Tửu quỳ chần chờ trong chớp mắt, hỏi.
Tiểu đạo sĩ thoáng kinh ngạc, sau đó gật đầu đáp, “Tại hạ họ Thẩm, tên chỉ có một chữ Thanh, nhân sĩ Nghi Thành Giang Nam.”
Tửu quỷ liếc ta một cái, không hề trả lời.
Thẩm Thanh lại nói tiếp, “Con vẫn luôn muốn tìm một sư phụ thật lợi hại dạy con thuật pháp, trừ ma vệ đạo, những thứ trước đây đều do con tự học mà thành, cầu xin tiên nhân chỉ điểm!”
Ta cúi sát xuống quan sát hắn, vô cùng cảm thán nói, “Dáng vẻ như thế mà cũng dám ra ngoài bắt yêu, không bị yêu bắt lại đã là may mắn lắm rồi.”
Thẩm Thanh khẽ cười một tiếng, trông cực kì tuấn tú, mỉa mai đáp trả, “Ngươi chính là con đầu tiên.”
Ta im bặt, không ngờ ta lại xui xẻo tới như thế! Lại nhìn về phía hắn xem, cảm thấy vô cùng đáng ghét.
“Vì sao tiên nhân phải che chở con yêu quái kia?”
“Nhờ nàng ấy che chở mới tránh được một kiếp, huống hồ nàng cũng chưa bao giờ hại tới tính mạng người khác.”
“Nhưng rõ ràng tiều phu dưới chân núi nói trên núi có yêu quái làm loạn.” Thẩm Thanh không hiểu, phản bác lại.
Ta co rúm trong một góc, nhỏ nhẹ giải thích: “Ta cứ tưởng bọn họ thích chơi trò quan binh bắt cường đạo.”
Đạo sĩ bật cười.
Tửu quỷ xoay sang dò xét nhìn ta, mệt mỏi đáp lại: “Ngu ngốc như vậy, sao có thể làm việc ác nổi?”
Ta sẽ không thèm tranh cãi vô ích đâu, ngươi tới đây, ta đảm bảo sẽ không đánh chết ngươi đâu.
Cuối cùng tửu quỷ cũng chịu thu nhận tên đạo sĩ Thẩm Thanh kia. Tin tức này vừa tung ra, chúng yêu quái xung quanh đều chạy trốn hết, hại ta muốn tìm một con yêu quái để nói chuyện cũng không có…
Lúc ta đi tới dưới tàng cây hòe tìm bạch xà tinh, nàng ấy đang thu dọn hành lý, ta chợt nghĩ tới ngay cả con yêu quái cuối cùng cũng chạy mất, lỡ bọn họ muốn tìm một con yêu quái luyện tay, vậy kẻ gặp tai ương chẳng phải là ta hay sao? Yêu sinh thật quá đen tối rồi! (“yêu sinh” là nói lái với từ nhân sinh)
“Hay là ngươi đừng đi, ta sẽ không để cho bọn họ bắt ngươi đâu.”
Bàn tay thu dọn đồ đạc của nàng ấy chợt khựng lại, sau đó trợn mắt nhìn ta theo kiểu “Có quỷ mới tin ngươi”, động tác tay càng nhanh hơn.
Ta dạng chân ra chặn ngoài cửa động, cố níu kéo lần cuối, “Ngươi xem tửu quỷ kia tới đây lâu như vậy, không phải ta vẫn tốt đấy sao, còn tên đạo sĩ kia thì pháp khí của hắn cũng bị cất đi hết rồi, có gì phải sợ!”
Bạch xà tinh liếc ta một cái, vẻ mặt phỉ nhổ đáp “Ngươi cứ vô tâm tiếp đi.”
Ta cúi đầu nhìn xuống dưới ngực mình, mờ mịt nói, “Ta vốn không có tâm.” (tâm = tim)
Thấy nàng ấy định đi thật, trong lòng ta không tránh khỏi khó chịu “Ngươi mà đi thật thì chỉ còn lại mỗi mình ta thôi.”
Bạch xà tinh thở dài, hóa thành hình người quay người lại đi tới gần, nhìn chằm chằm vào ta bằng ánh mắt phức tạp rồi bảo, “Từ khi ta bắt đầu có trí nhớ, ngươi vẫn luôn là dáng vẻ này, thụ tinh bảo tuổi của ngươi còn nhiều hơn cả lão nhưng lại chưa bao giờ thấy ngươi hóa thành hình người, cũng chưa bao giờ thấy ngươi ra mắt đầu lĩnh chúng yêu quái ở ngọn núi này, yêu quái mà không ôm chút chí lớn nào như ngươi quả thực là hiếm thấy.”
Ta kinh ngạc nhìn nàng, bừng tỉnh hiểu ra, “Ý ngươi là…ta cũng có thể biến thành hình người sao?”
“… Đừng nói với ta là ngươi không biết?”
“Ai bảo ngươi không nói sớm.”
Ngu ngốc quá đi mất!
Bạch xà tinh cố gắng nhịn xúc động muốn gõ tan nàng ra, vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp, “Ngươi cũng nên để tâm một chút đi, vô duyên vô cớ gã tiên kia lại ở bên cạnh ngươi, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Hay là hắn muốn chờ ngươi được ngàn năm tuổi rồi luyện hóa ngươi, chưa biết chừng có thể khiến hắn tăng thêm rất nhiều tiên lực đấy!”
“!”
Thật là tâm tư hiểm ác quá đi mất! Ta đây sống 1000 năm cũng đâu có dễ dàng gì.
Bạch xà tinh lắc đầu một cái rồi mang theo bọc quần áo rời đi. Ta giật mình đứng khựng lại một chỗ, do dự không biết có nên chạy trốn đi không nhưng lại không biết phải đi đâu. Ta nghĩ tới nghĩ lui, hay là cứ hóa thành hình người trước đã.
Cố gắng nghĩ cách biến hóa thành hình người, một lúc lâu sau mới bước ra khỏi sơn động, men theo dòng suối, nhìn khung xương trắng phản chiếu ở dưới nước, chẳng có chút thay đổi nào.
Nhìn chăm chú hồi lâu, ta vô cùng say mê tự nói: “Dáng vẻ này trông cũng rất được mà!”
Dường như ngọn núi trở nên yên lặng hơn nhiều so với dĩ vãng, ta ngồi xếp bằng ngoài cửa động, ngẩng đầu lên nhìn cây cổ thụ, trên lá cây đã thấp thoáng vệt ố vàng.
“Muốn đi ra ngoài sao?” Tiếng nói mang theo vẻ lười nhác chợt vang lên bên tai mang theo cảm giác chuếnh choáng nhè nhẹ.
“Ta không biến hóa được.” Ta xê dịch sang một bên, cách gã một khoảng, ai bảo gã lại gần ta như vậy, ta sẽ không được tự nhiên.
Gã cười khẽ một tiếng, đáy mắt có vẻ dịu dàng yêu chiều, phất tay áo một cái, một đám sương mù ào tới phủ lên ta.
Cả người chợt cảm thấy ngưa ngứa, ta không nhịn được gãi gãi, lại sờ thấy … thịt? Đứng vụt dậy chạy tới bên dòng suối nhỏ thì giật mình ngỡ ngàng.
“Thế nào?” Giọng nói của tửu quỷ lộ vẻ khẩn trương, gã đứng cách sau ta một khoảng.
Ngỡ ngàng qua đi, sau đó là vui như mở cờ trong bụng, ta sờ mặt thẹn thùng đáp: “Quả nhiên khi ta còn sống cũng là xinh đẹp như hoa!”
Thẩm Thanh đề nghị đi Nghi Thành, hắn nói chỗ đó cảnh sắc mê người, cẩm tú phồn hoa. Tửu quỷ nhìn ta một lúc lâu cũng không lên tiếng, ta cầm tầm ván quan tài lên, đứng trước hai người đó khoát khoát tay nói tạm biệt: “Vậy ta đi tìm Tiểu Bạch đây, nhị vị, không hẹn ngày gặp lại!”
“Cô có biết Tiểu Bạch ở đâu không?” Tửu quỷ kéo cổ ta lại, làm bộ bấm bấm tay tính toán, “Ồ, đang ở Nghi Thành đấy, chúng ta thuận đường rồi.”
Ta cắn một góc ván quan tài mà trong lòng vạn phần rối rắm, vị tiên nhân này, cái gã bấm chắc là đang tạo dáng Lan Hoa chỉ phải không? Thật sự có thể bấm ra được Tiểu Bạch đang ở đâu thật sao?