Một Con Bạch Cốt Tinh

Chương 2:




Tới cổng Nghi Thành, ngựa xe trên đường như nước, áo gấm như thoi đưa, cực độ phồn hoa. Ta đứng ở đầu phố, vô cùng thèm thuồng mà nhìn vào dòng người đi qua đi lại, hai mắt sáng lên.
Sau đó ta chợt bị một lực mạnh mẽ lôi đi, kéo vào tửu lâu bên đường, rồi bị nhét vào một góc tường tối tăm. Ta ngước mắt lên, đối diện với vẻ mặt giống như có thê tử hồng hạnh vượt tường của tửu quỷ, cố gắng trợn to mắt ra tỏ vẻ không hiểu gì nhìn hắn.
“Cô có ta làm lương thực là đủ rồi.”
Ta vô cùng kinh hãi, không ngờ gã lại phát hiện ra! Sau đó đành liếm liếm môi, mặt dày hỏi, “Vậy bây giờ đã có thể ăn chưa?”
Tửu quỷ nghẹn họng trợn mắt nhìn ta một lúc lâu sau đó chán nản ngồi xuống, tức giận đáp, “Mấy ngày nữa mới được ăn.”
Thẩm Thanh vẫn luôn duy trì khuôn miệng chữ O, dường như nghe thấy chuyện gì không nên nghe, hắn nhìn chúng ta giống như thể chúng ta nói là chuyện gió chuyện mây chuyện thời tiết vậy, chỉ lắc đầu một cái tự nhủ mình nghe lầm.
Tiểu nhị tay chân lanh lẹ bưng mấy đĩa đồ ăn với rượu lên, ta nhìn hai chữ “Hùng hoàng” dán bên trên bình chần chờ một chút hỏi, “Uống vào có hiện hình không?”
(uống rượu hùng hoàng để trừ gian tà)
“Ngươi…chắc là không đâu.” Thẩm Thanh do dự đáp.
Ta khinh bỉ nhìn hắn, một tên tiểu đạo sĩ tự học thì biết cái quái gì: “Tiểu Bạch nói sẽ.”
Tửu quỷ trầm ngâm một lát rồi cầm bình rượu lên, “Bỏ đi, dù sao cô cũng không muốn uống, uống vào biết đâu lại nổi cơn điên.”
Lời gã nói ra cũng chẳng phải lời tốt lành gì.
Sau đó tửu quỷ lại nói với ta mấy lời mà ta nghe chẳng hiểu chút nào, ví như trở thành người thì tốt hơn, mà rõ ràng ta là bạch cốt tinh, tại sao…phải biến thành “lương thực”? đói bụng có thể ăn không?
Thẩm phủ ở cuối phường Xuân Huy, Thẩm Thanh quen ngõ quen cửa chỉ dẫn, mới chỉ một lát đã đi tới một tòa nhà giàu sang phú quý.
Bên trên cánh cửa lớn sơn son có đính một tấm biển bằng gỗ lim màu đen chữ vàng, ta nhìn hai chữ “Thẩm phủ” mạnh mẽ phóng khoáng, trong lòng chợt sinh ra cảm giác rất kỳ lạ. Trước mắt chợt bị nhuộm hết bởi màu đỏ hoan hỉ, một cô gái đầu đội mũ phượng bên ngoài trùm khăn được nhà hoàn đỡ ra, lúc định bước vào kiệu chợt một con gió khẽ phất qua, hất lên một góc khăn, lộ ra gò má xinh đẹp, khóe miệng là nụ cười mỉm đầy vẻ hài lòng.
~
“Con thật sự muốn gả cho đứa ngốc đó sao?” Bên tai chợt vang lên một giọng nói nặng nề, hình ảnh trước mắt chuyển thành một cô gái quỳ gối trước người một phụ nhân. Giọng nói kia xuất phát từ chính người phụ nhân đó.
“Mẫu thân, nếu không nhờ Tử Xuyên ngày đó cứu con, con đã sớm không còn trên cõi đời này. Mặc dù Tử Xuyên…có điểm thiếu sót nhưng lòng dạ lương thiện, tính cách đơn thuần, đối với con lại càng tốt hơn, cầu xin mẫu thân đồng ý mối hôn sự này!”
“Nhưng cái gì nó cũng không hiểu, sau này chỉ sợ con sẽ không được hạnh phúc!”
“Có thể ở bên cạnh chàng đã là may mắn suốt cuộc đời này của Thẩm Uyển.”
“Aizzz…Con cũng ngốc nghếch chẳng kém gì nó! Thôi thôi, tùy con thôi, chỉ sợ tương lai lại hối hận.”
“Sẽ không có ngày đó, Tử Xuyên, chàng nhất định sẽ không phụ con.”
Tử Xuyên…là ai? Lồng ngực chợt trào lên đau đớn, dường như có một con dao cùn cứ bào mòn vết thương trên ngực khiến vết thương càng bào càng mở rộng cho đến khi máu thịt lẫn lộn, đau đớn vô cùng…Không nhịn được cúi đầu nhìn xuống, trước mắt tối sầm, hoàn toàn rơi vào trong bóng tối.
Trong thoáng chốc chợt cảm thấy có người ở bên tai ta khẽ gọi “Tiểu Uyển”, giọng nói kia mang theo bảy phần quyến luyến ba phần ưu thương, khiến cho đau đớn trong ngực lặng lại, để cho ta thiếp đi.
Nước, vẫn còn chưa dâng tới đỉnh đầu, nhìn lên bầu trời đen vô tận rồi dần dần chìm xuống. Cơ thể nhỏ bé không ngừng giãy dụa, càng giãy dụa lại càng chìm xuống. Hình ảnh trong phút chốc bị phóng đại lên, có vật gì đó không ra hình dạng màu xám trắng cứ đung đưa quanh cơ thể, phát ra tiếng cười ghê rợn, khiến lòng ta sợ hãi.
Cơn lãnh lẽo thấu xương ùn ùn kéo tới, cổ họng giống như bị bóp chặt, cảm giác không thể hít thở càng ngày càng mãnh liệt, ý thức cứ từng chút từng chút một tan biến, không…không được ngủ…
“Cứu…với”.
“Bùm” có tiếng vật gì rơi xuống nước, đúng trong khoảnh khắc ta không thể nào chịu đựng được nữa, có một bóng dáng chợt tới gần, bóng dáng ấy rất nhỏ, bóng dáng ấy ôm lấy ta. Trước khi lâm vào trong hôn mê, dường như ta thấy trên người hắn tỏa ra một quầng sáng trắng nhưng cố thế nào cũng không thấy rõ mặt hắn, chỉ nghe thấy tiếng trẻ con non nớt: “Tiểu Uyển, đừng sợ, có ta đây rồi.”
Bỗng cảm thấy vô cùng an lòng.
Hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, ta ngồi vụt dậy từ trên giường, nhìn chằm chằm màn giường, một lúc lâu sau mới nhận ra rằng mình vừa nằm mơ, mà không hiểu sao cả người cứ tê dại, ta bất chợt giật mình, chạy vội ra mở cửa, không cẩn thận va phải một người.
Thẩm Thanh xoa ngực oán trách ta: “Ngươi có đi đầu thai đâu mà chạy vội như vậy làm gì!”
“Thẩm phủ không sạch sẽ, ta muốn trở về núi Yến Lạc.”
Thẩm Thanh trợn trừng mắt, chỉ vào ta nói, “Thẩm phủ có quỷ không ta không dám chắc nhưng ngươi là một con bạch cốt tinh, sợ quỷ cái gì! Không phải đều là chị em tốt sao!”
Có ngươi mới là anh em tốt ấy! Ta xoa bóp bả vai tê dại, tức giận quát, “Có quỷ áp giường.”
Thẩm Thanh chợt sững sờ, nhớ tới người vừa rồi thấy hắn đi ra còn lên tiếng chào, hít sâu một hơi, chật vật xoay người, ném ra một câu rồi chạy trối chết, “Ta chỉ tới để gọi ngươi rời giường, ta cái gì cũng không muốn biết!”
Ta vô cùng im lặng, gần mực thì đen, kể từ sau khi bái sư thiếu niên này ít khi nào được bình thường, cũng không biết có phải là tại cuộc sống một tiên một yêu hòa hợp quá gây chấn động lớn tới hắn không … aizzz … thực đáng thương mà…
“Dậy rồi?” Bên cạnh không biết từ lúc nào đã nhiều thêm một người, bất chợt lên tiếng làm ta giật cả mình. Tửu quỷ nhấp một ngụm rượu, nhìn về phía ta đề nghị, “Hai ngày này diễn ra lễ hội hoa đăng, đến tối sẽ rất náo nhiệt, có muốn đi xem không?”
Trong đầu chợt hiện ra cảnh đèn hoa đăng trôi đầy trên sông, sau đó là nơi đáy nước tối tăm vô tận, ta không khỏi rùng mình một cái, ngước mắt nhìn về phía hắn cẩn thận chứng thực, “Nơi này không có quỷ thật sao?”
“Cô sợ quỷ à?” Hắn thoáng kinh ngạc hỏi ngược lại, dường như rất khó tin.
Ta cười khan hai tiếng sau khoát tay áo nói, “Làm sao có thể, chỉ tùy tiện hỏi một chút, Thẩm Thanh có nhờ bắt cho hắn hai con luyện tay ấy mà, ha ha…”
“Nghi Thành không hề có yêu ma quỷ quái, cô… mà thôi.” Câu kế tiếp hắn không nói thành lời, giơ bình rượu nhỏ lên, nở nụ cười khó hiểu rồi đi ra ngoài.
Đến tối, trên sông và hai bên bờ sông ngập tràn vô số hoa đăng, đèn đuốc sáng trưng, ngọn lửa trong đèn lồng xuyên thấu qua lớp giấy màu tạo nên những màu sắc khác nhau, mê hoặc ánh mắt người xem.
Trên tay chợt được đặt một túi hải đường cao lên, nói là sợ ta đói bụng. Ta đói bụng thật mà gã có cho ta ăn đâu, lấy cái này ra cốt chỉ để xoa dịu thôi ấy mà.
Dọc theo đường đi, xem chỗ này một chút ngó chỗ kia một tẹo, vậy mà lại gợi lên hứng thú, không biết từ lúc nào đã đi ra xa, tới khi phục hồi lại tinh thần mới phát hiện ra đã hoàn toàn không thấy bóng dáng của hai người kia nữa, ta thoáng sửng sốt sau đó lại cảm thấy mừng rỡ, vậy là ta có thể đi tìm Tiểu Bạch rồi!
“Này!” Một giọng nói nhỏ bé yếu ớt truyền vào trong tai ta, ta nhìn quanh một vòng, đang định đi về phía trước chợt nghe thấy giọng nói kia lại cất lên, “Này, con bạch cốt tinh ngu ngốc ở đằng kia.”
Quả là một câu nói có sức công phá cực kì lớn! Ta theo giọng nói mà tìm tới nơi phát ra, thấy dưới cầu đá có ánh sáng trắng lập lòe, thấp thoáng xung quanh một cái đèn hoa đăng, cũng không thèm thay đổi sắc mặt.
Có lẽ là vì ảnh hưởng quá sâu của cảnh trong mộng, đối với con sông Vong Xuyên này trong lòng ta vẫn luôn tồn tại nỗi sợ hãi nhưng không thể nào ngăn nổi tò mò trong lòng, đi tới trụ cầu cách bờ sông không xa, nhỏ giọng hỏi, “Hà yêu?”(hà = sông)
“Trong Nghi Thành không có yêu quái, vì có kết giới bao bọc, bất kỳ loại yêu ma quỷ quái nào cũng không thể tới gần được, ngươi vào trong bằng cách nào?”
“Có một tiên nhân đưa ta vào.”
“À, thì ra là đi cửa sau.” Giọng nói kia rất trơ tráo chọc ghẹo ta.
“Không thể nào nói chuyện một cách vui vẻ, ta đi đây.”
“Ấy ấy ấy, quay lại đi, ta là một tảng đá dưới đáy sông may nhờ có nhân duyên hiếm có mà ngưng tụ thành linh”, giọng nói nhỏ bé yếu ớt vội vàng nói. “Chuyện trên trời dưới đất này không có chuyện nào là ta không biết, ngươi muốn biết chuyện gì ta cũng có thể nói cho ngươi biết, nói chuyện với ta có được không?”
“Vậy ngươi có biết Tiểu Bạch ở đâu không?”
“Tiểu Bạch là cái gì? Có thể ăn sao?”
Ta lắc đầu một cái, lại làm bộ phải đi, giọng nói kia chợt biến mất, đột nhiên biến mất khiến ta thoáng kinh ngạc, theo bản năng xoay người lại thấy ánh sáng lập lòe kia ngưng tụ thành một bóng người đi tới trước mặt ta, nhìn ta chăm chú một lúc lâu.
“Hình như ta đã gặp ngươi ở đâu rồi.” Nàng nhìn thấy dáng vẻ “còn lâu mới tin” của ta thì vội vàng giải thích, “Thật đấy mà, ngươi để ta nhớ lại đã.”
Ta nhìn những cây đèn hoa đăng trôi theo dòng nước sông Vong Xuyên càng trôi càng xa, dưới bóng đêm mặt sông mênh mông, tựa như giấc mộng. Chợt hỏi, “Ở dưới sông có phải đã từng có quỷ náo loạn không?”
Thạch Linh nghe vậy thì sửng sốt, gật đầu một cái, sau đó bắt đầu mở máy nói, “Rất lâu trước đây nơi này vì có yêu ma làm loạn mà xảy ra một trận đại hồng thủy, sinh linh đồ thán, trong lòng sông Vong Xuyên tích tụ rất nhiều oán linh, quỷ ma quấy phá, ai không cẩn thận rơi xuống dưới nước thì sẽ bị kéo xuống làm người chết thay. Ta nhớ có một hôm cũng chính vào lễ hội hoa đăng này, Thẩm tiểu thư tuổi còn nhỏ cùng đi chơi với Từ thiếu gia, không cẩn thận bị rơi xuống sông Vong Xuyên, khi Từ thiếu gia nhảy xuống nước cứu người chợt trên trán phát ra một luồng sáng trắng chói mắt, sau đó cả con sông Vong Xuyên liền tĩnh lặng lại, rồi có một món đồ rơi xuống nện trúng vào gáy ta, nhưng ta làm thế nào cũng không lấy được. Sau này thì bất luận là yêu ma quỷ quái gì cũng không còn xuất hiện ở Nghi Thành nữa.”
“Thấm thoắt qua 7,8 năm sau, Thẩm tiểu thư tới tuổi cập kê, lại quyết không phải Từ thiếu gia vớt nàng từ dưới sông lên rồi bị nóng sốt thành kẻ ngu thì không lấy chồng, bỏ qua rất nhiều thanh niên tuấn tú tài giỏi đến hỏi nàng. Chờ tới khi ta rốt cuộc cũng có thể lấy vật kia xuống thì có một lão đạo tới, đoạt mất khối đá màu sắc rực rỡ kia đi mất, còn mang cả vị Từ thiếu gia đó đi theo, nghe nói khi đó Thẩm tiểu thư đã có…”
“Từ … Tử Xuyên?” Chợt thốt lên một cái tên vô cùng quen thuộc, tựa như đã từng gọi rất nhiều lần, sẽ có một người đáp lời, khuôn mặt tràn đầy ý cười, nhưng vẻ mặt hắn lại chìm trong mơ hồ.
“Đúng đúng đúng, chính là tên này! Ơ? Làm sao mà ngươi biết Từ thiếu gia?” Thạch linh chợt kêu lên, kinh ngạc nhìn ta, hai mắt trợn tròn, “Ngươi ngươi ngươi là…”
Không chờ nàng dứt lời ta đã xoay người rời đi, đầu đau tới mức muốn nứt ra, ta cảm thấy đúng là mình đã bị quỷ dính thân, ngay cả bạch cốt tinh mà cũng bị quỷ dính thân à. Ta muốn trở về Thẩm phủ nhưng làm thế nào cũng không đi đúng đường được…
Không biết đã đi bao lâu, một tòa phế tích đập vào mắt, hoang tàn khắp mọi nơi, cỏ dại mọc đầy. Giống như đang bị dẫn đi, cả người không thể tự chủ được cứ thế tiến về phía trước, vùi lấp trong đống gạch đá lộ ra một nửa tấm biển, dường như có thể thấy được một chữ “Từ”.
Ta ôm đầu đau đớn, ngồi xổm xuống, không hiểu sao mà ngất đi. Một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt chính là tòa nhà rộng lớn, tấm biển Từ phủ gắn ngay ngắn trên đại môn.
Cửa lớn mở rộng, ta không tự chủ được bước vào, mái nhà cong cong treo một hàng đèn lồng dán chữ Hỉ, trên mặt những người xung quanh đều là vẻ vui mừng. Sắc trời còn tờ mờ, có nha hoàn đứng trước cửa phòng tân hôn, nhỏ giọng gọi tiểu thư. Một lát sau chợt nghe thấy bên trong truyền ra giọng nói lộ vẻ hốt hoảng.
Ngay sau đó có người mở cửa ra, nha hoàn kia tinh quái cười trêu ghẹo: “Từ lão phu nhân nói nếu như hai người không dậy được thì lễ kính trà này miễn cũng không sao.”
Hai má cô gái kia ửng đỏ, giận dữ liếc nha hoàn rồi giải thích, “Tử Xuyên đang búi tóc cho ta, ngươi muốn thế nào, vẫn là một cô nương đấy, phải biết thẹn thùng chứ.”
Tiểu nha hoàn vờ như không nghe thấy gì, vẫn cố chọc ghẹo: “Cô gia cố gắng như vậy, nhất định Từ gia sẽ nhanh có tôn tử.”
“Ta vẫn luôn rất cố gắng mà.” Nam tử dáng người cao to chẳng biết đã đi tới bên cửa từ lúc nào, ôm lấy cô gái đang ngượng ngùng vào lòng, vô cùng thành khẩn nói, “Vì Từ gia.”
Tiểu nha hoàn thấy cô gia đi ra ngoài, mặt đỏ bừng chạy đi.
“Nhưng mà sinh con trai là gì?” Trên mặt nam tử lộ ra sự ngây thơ của trẻ con hỏi.
Tai cô gái kia đỏ lên, không dám nhìn vào mắt hắn.
Xuân tới, cây đào trong viện hé ra những nụ hoa đẹp đẽ, trên cái bàn vuông dưới cây đào trải một tờ giấy Tuyên Thành, cô gái yểu điệu nhìn về bóng dáng ngủ gật dưới tán cây mà vẽ tranh. Mấy ngày qua nàng đã dạy hắn vẽ tranh, hoa đang chớm nở, một đôi bướm xinh, trên giấy có bóng người thành đôi.
Hạ đến, cánh hoa giăng đầy không gian, tiếng ve kêu không dứt, giờ nghỉ trưa, hắn kéo tay áo lên mặc cho muỗi đốt, chỉ vì để người nằm trên ghế ngủ ngon.
Thu về, trăm loại quả chín, hái một mẻ trái cây chín mọng xuống nấu rượu, chôn một bình xuống dưới tán cây, đợi năm sau mùi rượu lan ra bốn phía.
Sương giáng xuống, tuyết phủ đầy, nàng không chịu nổi cái rét mùa đông, không xem được cảnh tuyết rơi, hắn đứng ở ngoài sân chờ tuyết rơi xuống tay rồi vội vã chạy vào trong phòng, chỉ cho nàng xem người tuyết ngoài sân.
Bốn mùa giao chuyển, tựa như một bức tranh vẽ, cầm sắt hài hòa, đích thực là ân ái quyến luyến. Cho đến khi một lão ông tiên phong đạo cốt xuất hiện trước cửa Tử phủ, kiên quyết nếu không để Từ thiếu gia đi cùng ông ta thì đại nạn sẽ giáng xuống thế gian.
Mọi người chỉ cho đó là lời nói điên rồ, cũng không cho là đúng. Cho tới khi lão đạo lấy một món đồ từ trong ngực ra đặt vào lòng bàn tay. Từ thiếu gia như mất hồn bước từng bước về phía ông ta.
Sau lưng hắn, cô gái đã to bụng được nha hoàn đỡ đuổi theo, khổ sở cầu xin hắn đừng đi. Ta nhìn hắn cách ta càng ngày càng gần rồi lại đi càng ngày càng xa ta, trong mắt chỉ có tinh thạch trong tay lão ông, không hề quay đầu nhìn lại người hắn từng yêu.
Cũng vào giờ khắc này, rốt cuộc ta cũng thấy rõ mặt hắn, hoàn toàn trùng khớp với kẻ đã từng cùng ta ở núi Yến Lạc, rõ ràng là quen thuộc tới thế nhưng giờ khắc này lại trở nên quá xa lạ.
Bất chợt sờ lên má mình, khó trách…vẫn luôn cảm thấy cô gái kia trông rất quen.
Tiểu Bạch nói đúng, sống không tim không phổi mới tốt, chỉ có điều không biết vì sao lại ngớ ngẩn chết đi, trở thành trò cười núi Yến Lạc, quả là quá bi thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.