Một Đêm Mê Loạn: Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây

Chương 218: Thế Nhưng Lại Chua Xót 5




“Tương đối mà thôi, về lĩnh vực này có học sơ qua trên giấy.”
A Trung gãi gãi đầu tiếp tục nhìn về phía trước.
Ngũ Y Y vẫn đang thưởng thức bộ trang phục kia
Đột nhiên hai mắt cô trừng lớn.
Cô vừa nhìn thấy cái gì?
Bên trong cửa hàng trang phục, đó không phải là chú Hoắc sao?
Chú Hoắc đep trai tuấn tú đi đến đâu cũng chói mắt đến đó. Cơ thể kia, phần khí chất kia, chỉ cần một cái liếc mắt cũng làm cho người khác nhận ra.
“Đúng là chú Hoắc rồi!”
Ngũ Y Y nhịn không được thốt ra tiếng.
A Trung giật mình, nhanh chóng quay lại nhìn, khi hắn nhìn trước cửa hàng đã thấy Hoắc Phi Đoạt đang đứng sau lưng Phúc Hi, cũng không nhịn được hung hăng hít một hơi.
Sửng sốt vài giây, sau đó A Trung tự đánh đầu mình một cái.
“Chú A Trung! Chú làm gì tự đánh đầu mình vậy?”
“Tôi đáng chết! Tôi thật là đáng chết mà!” Quả đấm của A Trung đều run run.
Hắn đáng trách! Hắn thật là đáng trách!
Hắn vốn định đưa Ngũ Y Y trở về trường học không cần đi qua đường này, vì thuận đường đi đến cửa hàng lấy đồng hồ của hắn, mới đi vòng tới con đường này.
Kết quả……lại đụng phải Hoắc lão đại.
Đây là hắn đáng trách.
Ngũ Y Y vẫn nhìn chằm chằm vào trước cửa hàng trang phục.
Thì ra Hoắc Phi Đoạt nói có việc quan trọng, là cùng với cô gái như công chúa này đến đây thử quần áo.
Cô gái kia thật xinh đẹp như công chúa, nhất là mặc đầm công chúa màu trắng kia vào lại càng giống một cô công chúa nhỏ xinh đẹp mê người.
Chú Hoắc đi vội vàng như vậy, đều không tới gặp mặt cô, nói tạm biệt với cô…. Thì ra là vì cô gái như công chúa này.
Ngũ Y Y đau khổ chớp chớp mắt vài cái.
Cô không muốn nhìn đến bóng dáng của một đôi đó trước của hàng thời trang, nhưng mà vẫn không nhịn được lại tiếp tục nhìn.
Phúc Hi nghiêng đầu nhìn vào gương, có vẻ như rất hài lòng vớ bộ trang phục trên người, cô xoay người, ôm lấy cánh tay Hoắc Phi Đoạt, đem khôn mặt nhỏ nhắn tựa vào, một bộ dáng giống như con chim nhỏ đang nép vào người hắn.
Ngũ Y Y nhìn đến đây, cố kìm nén cắn cắn môi.
Vì sao….khi cô nhìn đến một màn này, trong lòng cô lại khó chịu như vậy?
Đèn tín hiệu đổi màu xanh, xe hơi chậm rãi chuyển động.
Ngũ Y Y vẫn quay mặt lại nhìn về phía trước cửa hàng kia.
Rốt cuộc cũng không thì thấy cái gì, cô mới cúi đầu xuống, thở dài một hơi.
Thật ra đây mới là hiện tại thật sự.
Hoắc Phi Đoạt, một người giàu có số một cao cao tại thượng, lẽ ra không nên xuất hiện cùng với mình.
Hoắc Phi Đoạt giống như một ngôi sao trên bầu trời xa xôi, bất kể như thế nào cô cũng không với tới.
Hoắc Phi Đoạt không phải là món ăn dành cho Ngũ Y Y cô.
Ai da, mình đang suy nghĩ cái gì vậy nhỉ, mình thật đúng là buồn cười mà!
Mình không có bệnh chứ?
Ngũ Y Y lắc lắc đầu, cố gắng điều chỉnh lại tâm tình.
Ngũ Y Y mỉm cười nói với A Trung: “Vị hôn thê của chú Hoắc thật xinh đẹp.”
Ngũ Y Y giật mình: “Cô đang nói tiểu thư Phúc Hi sao?”
“Cô ấy gọi là Phúc Hi?”
“Đúng vậy, cô ấy là Âu Dương Phúc Hi, là con gái một của sư phụ Lão đại chúng tôi.”
A Trung nhìn từ kính chiếu hậu thấy Ngũ Y Y đang cười tươi, hắn nhịn không được chua xót thay Hoắc Phi Đoạt. Lão đại, người như Ngũ Y Y căn bản không phải là con chim bên cạnh người….
A Trung đưa Ngũ Y Y đến trường học, Ngũ Y Y quay lại vẫy tay cảm ơn rối rít: “Chú A Trung! Cảm ơn chú! Trên đường nhớ chú ý an toàn…..Bái bai”
A Trung bị cảm xúc của Ngũ Y Y lôi kéo, hắn cũng vẫy tay về phía Ngũ Y Y.
Chờ khi cô xoay người, tràn đầy sức sống chạy về phía trước, lúc này hắn mới mình lại tay của mình, sau đó bỏ tay xuống rồi chớp chớp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.