Còn tỏa ra từng cỗ lạnh lùng ngạo mạn, tóm lại, chính là kiểu môi tuyệt mỹ, thực sự thì ăn vào có cảm giác rất tốt.
Nói tới đó . . .Cô thỉnh thoảng cố ý ồn ào với Hoắc lão đại, là có thể công khai ăn đậu hủ của Hoắc mỹ nam rồi?
Cạc cạc cạc. . . .Ý nghĩ này cực kì phóng đãng . . .
Vẻ mặt cổ quái của Ngũ Y Y khiến cho Hoắc Phi Đoạt không nhìn được, đôi mắt đẹp của hắn liếc ngang một cái, bất đắc dĩ nói, "Vẻ mặt đó của em là thế nào hả?"
"Hả? Tôi đâu có vẻ mặt gì, ha ha."
"Giống như là. . . Con cóc biết yêu."
Hoắc Phi Đoạt nói xong câu so sánh này, trong lòng cảm thấy tốt lên rất nhiều,hắn ngẩng đầu nhìn phong cảnh ở nơi xa, bàn tay to lớn nắm chặt tay Ngũ Y Y, môi nhếch lên tạo thành một đường cong.
Á? Hắn nói gì?
Hắn nói cô giống, giống cái gì?
Con cóc?
Lại còn biết yêu?
Dựa vào! Tiểu tử thối này làm người ta uất ức lại còn kiêu ngạo!
"Ai, ai giống con cóc hả? Anh so sánh cái gì thế? Tôi có chỗ nào giống con cóc hả? Quá kém! Cái đó có thể dùng để nói với một cô gái sao? Anh mới là con cóc! Anh là con cóc xấu nhất khắp người đều là mụn cơm!"
Ngũ Y Y như là con mèo nhỏ phát điên, nhắm mắt lại điên cuồng la hét.
Hoắc Phi Đoạt vẫn cười nhạt, "Thực ầm ĩ! Em vừa mới nói tôi là cái gì?'
Ngũ Y Y giật mình, lập tức hiểu được, nặn ra nụ tươi cười, "Ha ha, ngài nghe nhầm rồi, tôi cái gì cũng chưa nói, tôi đang nói chính mình."
Mình có bệnh sao, mình lại tự mắng bản thân?
Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, chăm chú nhìn Ngũ Y Y, "Thực sự không nói tôi cái gì sao?"
Ánh mắt của hắn, giống như đại dương sâu thẳm, Ngũ Y Y bị hắn nhìn khiến cả người sợ hãi.
Đương nhiên, còn có một chút rung động khó khống chế đối với mỹ nam.
Ngũ Y Y mạnh mẽ nuốt một ngụm nước miếng, cắn răng, "Thật sự không nói ngài cái gì. . . Ngài anh minh thần võ như vậy, võ thuật có một không hai, ngài có cái gì có thể cho người ta nói chứ, ha ha ha ha."
Ngũ Y Y âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Vậy mới nói, ở cùng một chỗ với Hoắc lão đại, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhất định phải cụp đuôi làm người.
Nếu không, cái đầu. . . Hu hu.
Hoắc Phi Đoạt chớp mắt, đột nhiên cưng chiều thì thầm, "Vật nhỏ!"
Tiếp theo, cúi người, kề sát lại, nhẹ nhàng lướt qua bên môi cô.
Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn nước lướt qua . truyện được lấy từ nguồn Doc Truyen . o ,r g
Ngũ Y Y chỉ cảm thấy một cỗ mùi thơm nhàn nhạt lướt qua, môi cảm thấy một loại xúc cảm mềm mại, tiếp theo, Hoắc Phi Đoạt đứng thẳng lên, tiếp tục bước đi.
Ngũ Y Y ngây ngẩn.
Đôi mắt, miệng đều kinh ngạc mở lớn.
Ong ong ong. . . trong đầu tràn đầy tiếng kêu gào.
Cô chớp chớp mắt. Nghi hoặc. . . Hoắc lão đại vừa mới khẽ hôn mình một cái có phải không?
Rốt cuộc là có hay không?
Ai nha, đây là có thể có!
Tới cùng là có hay không?
Cô không thể xác định được rốt cuộc vầng sáng mới lóe ra vừa rồi có phải bị người ta hôn hay không?
Thực buồn bực!
"Sao lại không đi? Chân hỏng rồi sao?" Hoắc Phi Đoạt xoay người liếc Ngũ Y Y.
"Hả? Cái gì?" Ngũ Y Y giật mình kinh ngạc giương mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Nhìn vẻ mặt của hắn lần nữa. Vẻ mặt của hắn thản nhiên, không bộ dáng có tật giật mình một chút nào.
Được rồi, vừa rồi là do cô nằm mơ.
"Vì sao lại dừng chân? Em là đang ám chỉ với tôi, em muốn để tôi ôm em sao?"
Hoắc Phi Đoạt hơi nhíu mày, dường như đang suy nghĩ phương án này có thể thực hiện hay không.
"Ôm tôi? Có phải ôm công chúa hay không?" Sắc tâm của Ngũ Y Y nổi lên, nhe răng cười xấu xa.
Một câu nói của Hoắc Phi Đoạt nện xuống: "Nằm mơ đi! Chờ em thành người đẹp gợi cảm rồi nói sau."