Ngũ Y Y thả lỏng cánh tay, có chút dịu lại, nhẹ nhàng ôm Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc dồn dập thở hổn hển, cuồng nhiệt thăm dò trong miệng cô, giữ lấy đầu lưỡi của cô, mút, trêu trọc.
Tay của hắn, chậm rãi di chuyển trên người Ngũ Y Y, đi theo vòng eo mảnh khảnh của cô, hướng lên phía trước một chút, giữ lấy bầu ngực căng tròn của cô.
"A!" Cả người Ngũ Y Y run lên, giống như là bị điện giật, toàn thân cũng sợ tới mức căng cứng.
"Y Y, Y Y. . . . .Em là của anh. . . .. . . Y Y. . . ."
Tiêu Lạc nhẹ nhàng mà nỉ non, thổi khí nóng bên tai cô, cố gắng làm dịu đi sự căng thẳng của cô, chính là tay hắn lại đặt lên chỗ đó, Ngũ Y Y vẫn không nhịn được run rẩy cả người.
Ngũ Y Y không thể chịu được rối loạn trong lòng, cô chẳng biết tại sao, lại đột nhiên giương nanh múa vuốt với Tiêu Lạc, miệng lại lầm bẩm, "Không được, không được!"
Trong lúc hành động loạn xạ, không hay biết một đấm lại đánh trúng đầu Tiêu Lạc, Tiêu Lạc kêu "a" một tiếng, ôm đầu tách khỏi Ngũ Y Y.
Đáy lòng Tiêu Lạc không nhịn được thở dài một trận.
Cô, vẫn không tự chủ được mà bài xích hắn?
Xem ra, vẫn là tiến tới từng chút một mới được, từng chút một xâm nhập vào lòng cô thì mới có thể.
Ngũ Y Y trố mắt sững sờ.
Không phải chứ?
Vừa nãy cô làm cái gì vậy?
Vậy mà lại đánh Tiêu Lạc?
Trời ạ!
Không phải là cô muốn thô bạo như vậy đâu!
Lúc đó cô cũng không biết tại sao lại như vậy, thì đã xảy ra rồi.
"Em, em . . . .Thực xin lỗi, anh, anh không sao chứ?"
Ngũ Y Y mang vẻ mặt áy náy nhìn Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc cười khổ một tiếng, "Cũng may nắm đấm của em không có lực, nếu không đầu anh đã nở hoa rồi."
Tuy là trêu ghẹo, nhưng mà đứa ngốc cũng có thể nhìn thấy được, trên mặt Tiêu Lạc lúc này có bao nhiêu bất đắc dĩ cùng chua sót.
Ngũ Y Y cắn môi, cúi thấp đầu.
Luôn miệng nói thích người ta, nhưng mà người ta mới chỉ hơi có chút thân mật, mình liền đánh rồi. . . . .Cái này là có chuyện gì chứ!
Đặt vào trên người của người khác, ai mà không tức giận chứ!
Ngũ Y Y cong môi, ngước mắt nhìn Tiêu Lạc, giải thích, "Em thực sự không phải cố ý, em cũng không biết vừa rồi tại sao lại như vậy. . . . .Sau này em sẽ chú ý, nhất định sẽ chú ý! Em. . . "
"Thôi." Tiêu Lạc che giấu cảm giác mất mát trong lòng, "Là anh quá gấp gáp, em còn nhỏ, anh nên cho em thời gian thích ứng."
Di động của Tiêu Lạc vang lên, hắn thở dài, nhận nghe điện thoại, chân mày hơi nhăn lại, nói qua điện thoại, "Được, tôi lập tức qua đó."
Để điện thoại xuống, Tiêu Lạc sờ đầu Ngũ Y Y, nói, "Trong công ty xảy ra chút chuyện khẩn cấp, anh nhất định phải đi qua đó một chuyến."
Ngũ Y Y chỉ mong sao hắn nhanh chóng rời khỏi, liền nghĩ là làm, nói, "Vậy anh đi nhanh, đi nhanh đi!"
Tiêu Lạc cười nằm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y, chua xót nói, "Tại sao anh cảm thấy em rất mong anh đi nhỉ? Vật nhỏ, đuổi anh đi thì em vui vẻ như vậy sao? Anh đúng là thật đau lòng đó."
Nói một chút, còn khiến cho tim Ngũ Y Y đập vô cùng nhanh.
Đợi sau khi Tiêu Lạc rời đi, Ngũ Y Y mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô chạy vào phòng tắm, soi gương. Mời các bạn sang web Doc Truyen . o r g đọc nhé
Má ơi, mặt của cô, vậy mà lại thật hồng, đỏ bừng giống như mảnh vải đỏ thẫm!
Lấy tay sờ khuôn mặt tròn tròn, nóng bỏng!
Ngũ Y Y nhìn chính mình trong gương, không nhịn được buồn phiền.
Vì cái gì, vì sao cô được Tiêu Lạc thân cận, cô lại sợ hãi như thế, kháng cự như thế, bài xích như thế?
Lúc nãy, Tiêu Lạc nhẹ tay khẽ chạm đến ngực của cô, cô liền nhịn không được muốn cắn người.