Một Đồng Tiền Xu

Chương 28:




Edit: zhuudii
Sơ Nhất ngã xuống sàn đấm bốc rồi mới phải ứng được cái tiếng "Keng" kia của huấn luyện viên Hà là tiếng chiêng mở màn.
"Đếm ngược, đếm ngược." Huấn luyện viên Hà bò đến hàng bảo vệ.
Còn đếm ngược cơ á?
Sơ Nhất bật dậy trước khi đối thủ một mất một còn đến đếm ngược.
Biểu tình của Mặt trăng vẫn là kiêu ngạo, chắc là bởi vì đấm sư quét rác một cái ngã xuống sàn rất có cảm giác thành tựu, trong ánh mắt đều là khinh thường.
"Chú ý bước chân." Huấn luyện viên Hà ở bên cạnh nói.
Bước chân?
Bước chân gì cơ?
Cậu cơ bản không có luyện qua bước chân với di chuyển.
Có thể giơ chân đá hả? Ngược lại thì ngày nào cậu cũng đá bao cát á......
Xem ra làm một sư quét rác, tất cả các chiêu thức đều là ngộ ra trong lúc quét rác.
500 tệ đó, không phải một lần 500 tệ mà là rất nhiều lần 500 tệ.
"Keng!" Huấn luyện viên Hà lại hô một tiếng.
Lần này Sơ Nhất không thất thần nữa nhưng vẫn là không có kinh nghiệm thực chiến, chỉ giơ tay chắn lúc Mặt trăng đấm thêm một cú lại.
Thật ra nếu không phải vì cái "Keng!" phía trước cậu không biết là keng cái quỷ gì thì cú đầu tiên cậu chắc là có thể ngăn được. Cậu không có kinh nghiệm đấm bốc thực chiến nhưng kinh nghiệm bị đấm thật thì vô cùng phong phú.
Ở lần thứ hai dùng nắm đấm tiến công, cậu cúi người né tránh sau đó nháy mắt đã thẳng dậy lợi dụng ưu thế dáng người thấp mà dùng một cú móc.
Ở góc độ này Mặt trăng có thể bảo vệ mình, nhưng cú đấm này của Sơ Nhất sức lực rất đầy đủ, dù sao cũng là sư quét rác mà. Nắm đấm trực tiếp xuyên qua phòng thủ của Mặt trăng đánh thẳng vào cằm nó.
"Một!" Huấn luyện viên Hà nói.
Sơ Nhất có thể đoán được đây là đang đếm điểm số hợp lệ, nhưng hét một tiếng như thế vô cùng giống như huấn luyện quân sự hồi trước, huấn luyện viên hét một, bọn họ liền nhấc chân đi đều......
Mặt trăng lại đấm một cú đến, cậu lập tức phòng thủ, một quyền này của nó đánh thẳng vào găng tay.
Nhưng lại tiếp tục đấm thêm một cú nữa đến, đấm vào ngực rồi lại đấm vào cánh tay, tư thế phòng thủ của cậu thay đổi, cuối cùng bị đấm một đấm lên mặt.
May mà găng tay dày cộp.
Sơ Nhất lấy lại bình tĩnh, vì 500 tệ cậu quyết định liều mạng.
Có điều Mặt trăng cũng chỉ tập mấy tháng, trong mấy tháng cậu cũng chẳng nhàn rỗi, động tác cơ bản cậu đều biết, chẳng qua là cậu không biết nên vận dụng thế nào
Mặt trăng đã làm mẫu cho cậu rồi,cậu làm theo là được.
Cậu học theo bộ dáng của Mặt trăng, hai chân trái phải lần lượt nhún hai lần, sau đó tay phải dứt khoát đấm thẳng vào mặt, tay trái phòng thủ. Một cú đấm vào ngực bằng tay phải, theo sau đó là một cú móc trái, nhưng không đánh vào cánh tay Mặt trăng mà đánh vào đầu nó, nhân lúc Mặt tráng đang lắc lư, tay phải cậu đấm một cú vào mặt Mặt trăng.
Đòn kết hợp, muah muah.
"Đẹp lắm!" Tiểu Lâm hô một tiếng.
"Tốt!" Huấn luyện viên Hà vỗ tay.
Mặt trăng bị chính chiếu thức đã thăng cấp của mình tấn công một hồi, lập tức có hơi không phục, lại tấn cống tiếp.
Sơ Nhất vừa né vừa thủ,  lại nhanh chóng lùi đến góc của hàng bảo vệ, Huấn luyện viên Hà vỗ tay: "Không cần cứ lui mãi như thế! Tấn công tấn công quét rác quét rác!"
Cậu lập tức làm lại cái bộ dáng lúc Mặt trăng tấn công một lần, mặc dù không được tiêu chuẩn lắm nhưng cũng đánh trúng.
Ở phương diện bị đánh Sơ Nhất rất có kinh nghiệm, lúc bị đánh cậu luôn chú ý đến động tác của đối phương. Tuy rằng là vì để chuẩn bị phương án bảo vệ mình trước nhưng loại kinh nghiệm như này đặt vào hoàn cảnh trong trận đánh thì dùng cũng được.
Hai lần tấn công không được, Mặt trăng có hơi nóng nảy, Sơ Nhất nhìn ra được bước chân của nó đã không còn ổn định như trước nữa, ngay lúc cậu đang định tranh thủ cơ hộ tấn công thêm một lần thì đối thủ một mất một còn hô một tiếng: "Keng! Hiệp đầu tiên kết thúc!"
"Nhanh, thế à?" Sơ Nhất ngẩn người, quay đầu lại nhìn huấn luyện viên Hà.
"Qua đây." Huấn luyện viên Hà vẫy vẫy tay.
Cậu đi đến góc, Huấn luyện viên Hà giơ ngón cái với cậu: "Sớm đã nhìn ra được thằng nhóc con có thiên phú mà."
"Đánh mấy, mấy hiệp?" Sơ Nhất hỏi.
"Kiểu lính mới như bọn con, đánh hai hiệp là được rồi, chỉ đánh chơi chơi thôi, so tài một chút, "Huấn luyện viên Hà nghiêng đầu nhìn Tiểu Lâm, "Giải thích chút với thằng bé."
"Vừa nãy đánh tốt lắm, học rất nhanh," Tiểu Lâm nói, "Lúc em né không cần cứ lui về sau, em thử cúi người xem, em....... Thấp, hơn nữa em có thể lợi dụng điểm này, thật ra nhóc ấy phỏng thủ em không được tốt lắm."
"Vâng." Sơ Nhất gật đầu.
"Còn nữa, em giữ vững tâm thế, anh phát hiện em rất bình tĩnh," Tiểu Lâm nhìn thoáng qua Mặt trăng, "Thằng nhóc kia có hơi nóng nảy, lúc gấp lên động tác dễ lệch đi, để mắt đến nhóc ấy, tấn công từ phía dưới nhiều hơn."
"Được." Sơ Nhất đụng đụng găng tay.
Bình tĩnh? Đương nhiên là bình tĩnh, loại hình huống này cậu thấy nhiều rồ. Hơn nữa lần nào cậu cũng chống đỡ, tôi luyện nhiều năm như thế, muốn không bình tĩnh cũng khó.
"500 tệ." Tiểu Lâm vỗ vai cậu.
"500 tệ." Sơ Nhất nhảy nhảy.
Nếu Yến Hàng ở đây thì tốt quá.
Newus Yến Hàng có thể nhìn thấy cậu hiện học hiện dụng mà đánh với Mặt trăng, chắc chắn sẽ rất bất ngờ.
(*Hiện học hiện dụng/ 现学现用: thực hiện được ngay cái gì đó mà mình vừa mới học được.)
Động tác của cậu khẳng định không đẹp bằng Mặt trăng nhưng mỗi cú cậu đánh ra đề rất vững chắc. Mà cái loại cảm giác này không giống với cảm giác khi đánh Lương Binh.
Tuy là sẽ có không phục, sẽ có khiêu khích, có cả khinh thường nhưng không có giận dữ và sợ hãi, cực kì vui sướng.
Lúc "Keng" hiệp thứ hai, cậu chạm quyền với Mặt trăng.
Tổng công hai hiệp, một hiệp ba phút, nghỉ ngơi một phút, công lại chưa đến mười phút mà Sơ Nhất đã cảm thấy cả người mình toàn mồ hôi.
Huấn luyện viên Hà với đối thủ một mất một còn kiểm tra đối chiếu lại điểm, Sơ Nhất thế mà được cộng thêm một điểm.
"Anh đếm thế kiểu gì đấy?" Đối thủ một mất một còn nói.
"Một hai ba, đếm vậy đó," Huấn luyện viên Hà rất vui vẻ, "Thấy sư quét rác của tôi thế nào?"
"Mầm non tốt đấy, anh không bảo cậu nhóc theo anh luyện à?" Đối thủ một mất một còn nhìn Sơ Nhất.
"Thằng bé không có tiền," Huấn luyện viên Hà nói, "Thằng bé đến đây để làm công đó chứ."
Đối thủ một mất một còn có hơi ngạc nhiên mà liếc nhìn Sơ Nhất thêm một cái: "Nhóc con, không thì nhóc luyện với chú đi? Chú không thu tiền của nhóc."
"Không được," Sơ Nhất cười cười, "Tôi muốn làm, việc, mới vừa được tăng, tăng lương đó."
Chuyện Huấn luyện viên Hà nói vẫn tính, nói tăng thêm 500 tệ tiền lương thật sự tăng thật. Suốt hai ba tháng cũng không có thay đổi, Sơ Nhất trở thành sư quét rác thời gian làm việc ít nhất nhưng được tăng lương nhanh nhất trong phòng tập.
Cực kì có tiền luôn.
Cậu đổi gói lưu lượng của mình, như vậy thì ở nhà cũng có thể thuận tiện mà tiếp tục tìm kiếm manh mối về "Đồ nướng Tiểu Lý".
Không có đường tắt nào cậu chỉ có thể dùng cách ngốc nhất. Tất cả những thành phố có tên trong app đánh giá cậu đều tìm một lần, tìm ra được mỗi một cái Đồ nướng Tiểu Lý nào cậu đều sẽ cẩn thận mà đi xem hình ảnh.
Có mấy ảnh sẽ có hình chụp mặt tiền của quán, cậu sẽ đem đi so sánh với ảnh chụp của Yến Hàng. Không có ảnh chụp mặt tiền thì cậu sẽ ghi lại địa chỉ vào sổ tay, định lúc tìm hết rồi mà vẫn không có thì sẽ mở bản đồ toàn cảnh ra xem thử.
Mỗi ngày mỗi ngày đều như là một thủ tục cần phải hoàn thành, không có thất vọng hay là chờ mong, tóm lại là nếu không tìm được cậu sẽ không dừng lại.
Cậu lớn thế này rồi, làm bất cứ chuyện gì cũng chưa từng bỏ nhiều công sức như thế.
Đống sức lực này mà dùng để đọc sách, cậu mà thi đại học chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
"Ngày mốt con đi làm." Lúc ăn cơm mẹ nói một câu.
Sơ Nhất ngước mắt nhìn mẹ, cảm giác đã rất lâu không nghe được giọng của mẹ rồi. Ban ngày cậu ở trường học chỉ có buổi trưa mới về nhà ăn cơm, tan học rồi thì đến phòng tập, lúc về nhà lần nữa thì cả nhà đã ngủ hết rồi.
"Làm ở đâu?" Bà ngoại hỏi.
"Đồng nghiệp ở trạm nước lúc trước giới thiệu, một cửa hàng bán máy lọc nước," Mẹ nói, "Lương tháng thấp nhưng bán được máy có trích phần trăm."
"Bán máy lọc nước cơ à?" Bà ngoại chậc một tiếng, "Vậy có thể kím được bao nhiêu tiền cớ chứ, mày làm đến chết mi cụp mắt cũng có thể bán được bao nhiêu cái?"
"Không thì bà, bà đi, đi đi?" Sơ Nhất liếc nhìn bà ngoại một cái.
Mẹ ngẩn người, nhìn hắn.
Bà ngoại cũng vô cùng khiếp sợ, sửng sốt ít nhất ba giây mới cầm cây đũa quất lên đầu cậu.
Sơ Nhất trở tay một cái bắt được tay bà ngoại.
"Đúng là lật trời mà!" Bà hộ hét lên một tiếng, đứng lên muốn cầm lấy ghế.
Sơ Nhất nhanh chóng đá văng ghế ra.
"Mày thấy thằng con mày chưa!" Bà ngoại khiếp sốc đến mức giọng nói cũng cao tăng cao gấp đôi, trừng mắt nhìn mẹ, chỉ vào Sơ Nhất: "Mày dạy ra cái thứ này nè!"
"Con không có dạy nó," Mẹ gắp miếng đồ ăn, "Con quản không được nó, cũng chả muốn quản nữa."
Ông ngoại vẫn luôn không nói gì đột nhiên đứng phắt dậy, lật bàn ăn một cái.
Cái bàn bị ông ngoại xốc lên, chén bát rơi đầy đất.
Cả nhà đều đơ tại chỗ nhìn ông ngoại.
Sơ Nhất cảm thấy ông ngoại chắc là cũng không biết mình đang muốn biểu đạt cái gì, dù sao ông ngoại vẫn thường xuyên như thế, đùng một cái đổi lấy một mảnh mê mang.
Sau đó chính ông ngoại cũng đứng đơ ra đấy không biết bước tiếp theo phải làm gì.
Sơ Nhất đứng dậy, cầm điện thoại ra ngoài.
Cách thời gian đi học buổi chiều còn khá sớm, cậu cũng không có chỗ nào khác để đi, liền đi đến bờ sông.
Gió bắc thổi rất mạnh, trước đây Sơ Nhất vẫn luôn chú ý đến thời tiết, cậu không thích mùa đông cho lắm bởi vì hai cái áo lông đã mặc nhiều năm kia của cậu không che nổi gió, mùa đông đối với cậu mà nói quá đau khổ.
Nhưng năm nay cậu không quá chú ý đến, khi nào gió thu mát mẻ, lúc nào gió bắc thổi qua cậu cũng không chú ý đến. Có lẽ vì năm nay cậu lén mua mấy bộ quần áo mới nên không cảm gáic được rét lạnh.
Cũng có thể chuyện trong đầu cậu quá nhiều nên không còn thời gian đi cân nhắc nữa.
Cậu vội đi làm, vội đi tập, vội vàng tìm Đồ nướng Tiểu Lý.
Tiểu Lý mà biết có người cố chấp tìm tiệm đồ nướng này của ông ấy mỗi ngày như thế nhất định sẽ cảm động vô cùng, đến lúc ấy cậu đến cậu liền bảo Tiểu Lý làm cho cậu cái thẻ VIP luôn.
Sơ Nhất mở cánh tay ra đón gió hoạt động một chút rồi lấy điện thoại ra, chụp mấy tấm phong cảnh bờ sông, né ven sông ra.
Đống rác rưởi phía trước đã được dọn sạch nay đã trở về rồi.
Sơ Nhất nhìn một đống rác lớn, cũng may bây giờ trời lạnh, không có mùi gì.
Cậu xoay người, hốc cây yên lặng mà chờ cậu.
"Không muốn đón tết," Khi cậu úp mặt vào hốc cây mới cảm thấy mình thật sự đã cao lên rồi. Tuy rằng không đến mức cố hết sức như Yến Hàng lúc trước nhưng cũng phải bài ra tư thế đứng tấn, "Muốn nhanh, nhanh đến lúc thi, thi vào cấp 3, tớ muốn đến, đến trường, trường học ở, chỗ khác, sau đó đi, đi làm, được nghỉ thì, thì đi du lịch."
Nói xong cậu nhịn không được mà cười, có một loại cảm giác được giải thoát.
"Nếu tớ đi, đi rồi," Cậu sờ sờ thân cây, "Tớ sẽ nhớ, cậu, cậu là hốc cây, cây tinh biết tất, tất cả...... bí mật của, của tớ."
Nghĩ nghĩ cậu lại lấy túi da đựng tiền xu ấn lên thân cây: "Đây là tiền, tiền xu thành tinh, hai cậu làm, làm quen chút, chút đi."
Nói xong cậu chờ một chút, chờ hai đứa làm quen xong mới bỏ tiền xu lại vào túi, xoay người dựa vào thân cây, thở dài khe khẽ.
Không khí trong trường đã rất căng thẳng, lớp tự học của lớp chín đã không còn, tiết thể dục cũng bị hủy, chỉ có Sơ Nhất vẫn thật bình tĩnh.
Cậu ngoại trừ đảm bản bản thân sẽ thì đậu được trường nghề gì đó nên sẽ nghe giảng, những thời gian khác vẫn chứ ngây ra như vậy.
Bây giờ sẽ không có ai cười nhạo thành tích của cậu nữa, không có ai cứ nhắc mãi nếu không thi đậu cấp ba sẽ thế nào. Sơ Nhất cảm thấy rất tốt, thành thích giữa kì mẹ còn chưa hỏi thì đã đến thi cuối kì, cũng không có ai nhắc đến.
Nhưng thật ra lúc đến phòng tập, Huấn luyện viên Hà hỏi một câu: "Sang năm sau con phải lên cấp ba rồi đúng không?"
"Vâng." Sơ Nhất vịnh cây lau nhà gật đầu.
"Vậy con phải đổi tên thành Cao Nhất rồi," Huấn luyện viên Hà nói, "Con còn nữa năm, còn tiếp lục làm thêm không? Không có thời gian ôn tập nhỉ?"
(*初一 là năm đầu của cấp 2/ lớp 7, 高一 là năm đầu cấp 3/ lớp 10)
"Con không ôn, ôn tập," Sơ Nhất nói, "Con ôn tập cũng, cũng lãng phí thời, thời gian."
"Trong nhà không quan tâm con hả?" Huấn luyện viên Hà hỏi.
"Không ạ." Sơ Nhất cười cười.
"Đám nhóc con mấy đứa, ai cũng có chủ ý riêng của mình," Huấn luyện viên Hà nói, "Có điều cũng rất tốt, tự mình chọn đường đi, đi không được cũng không oán trách ai."
"Đi được." Sơ Nhất nói.
Đi được.
Trước nay cậu chưa từng lý thú như bây giờ, đừng nói là đi đến chạy cũng chạy được.
Lúc chạy đến bên cạnh xe của dì út, dì út vừa thấy cậu liền thở dài: "Con mỗi ngày một dáng vẻ thế này, không thì mỗi tháng con chụp gửi cho dì tấm ảnh đi, dì sợ lâu không gặp sẽ nhìn không ra con luôn."
"Đẹp, trai không?" Sơ Nhất hỏi.
"Rất anh tuấn, rất đẹp trai," Dì út cười nói, lại chỉ chỉ ghế sau, "Mang theo chút quà tết cho nhà con, dì thấy nhà con chắc cũng không ai lo đến chuyện này đúng không?"
"Con lo," Sơ Nhất nói, "Trước đây cũng là, là con chạy việc."
"Bây giờ không phải con đang vội để dành tiền để làm phú ông à, giữ đấy đi," Dì út nói, "Năm mới có thời gian thì gọi cho dì, di dẫn cho đi ăn tiệc lớn."
"Vâng." Sơ Nhất kéo cửa sau xe ra, lấy một đống quà tết ra.
Nếu như có một ngày cậu thật sự rời khỏi đây, ông bà nội còn có dì út sẽ là những người mà cậu sẽ nhớ nhất.
Con người kì lạ ghê, nơi này đối với cậu mà nói có quá nhiều kí ức tăm tối nhưng đến cuối cùng những gì cậu nhớ đến đều là những thứ tốt đẹp.
Ông nội rất tốt với cậu, bà nội cũng tốt với cậu, dì út cũng rất tốt với cậu, huấn luyện viên Hà, Tiểu Lâm và chị gái đứng ở quầy lễ tân cũng tốt với cậu.
Còn có Yến Hàng nữa.
Năm mới hồi trước, ba sẽ đem về ít tiền, công ty cũng sẽ tặng quà tết, cậu lại là người chạy vặt mua thêm một ít. Đêm giao thừa đốt pháo, ngây ra mà ăn cơm, sau đó ăn bữa cơm với bà dì và dì út, thuận tiện cũng cãi mấy trận, lúc thích hợp thì đánh nhau một trận luôn, năm mới liền qua như thế.
Năm nay không phức tạp như thế, tình trạng ở nhà như vầu căn bản không cần đón tết.
Sơ Nhất mua cho mẹ cái khăn choàng, không biết tại sao cậu muốn tìm một cái cửa hàng trước đây nhưng năm tháng qua có hơi lâu rồi, chỗ kia đều đã không còn.
Khăn choàng cho mẹ, hai cây thuốc cho bà ngoại, cái mũ nỉ dày cho ông ngoại. Đồ đều không đắt nhưng đây là lần đầu tiên cậu mua quà cho người trong nhà từ sau cái lần bị mẹ trả lại cái khăn choàng cổ năm ấy.
Cậu còn lấy 1000 từ tiền để dành ra bỏ vào bao lì xì đặt ở trong khăn choàng.
Ăn xong cơm tất niên, cậu lấy quà ra đặt lên bàn, lấy từng cái một ra.
"Đây là của, bà ngoại," Cậu lấy thuốc lá ra, "Sau này ít, hút tí."
"Vậy mà mày lại mua thuốc cho tao?" Bà ngoại chậc một tiếng, lấy thuốc qua nhìn nhìn, lại chậc thêm một tiếng, "Có tiền rồi ấy à, chạy đến chỗ bà ngoại mày lên mặt."
"Mua ở tiệm tạp hóa," Sơ Nhất nhìn bà ngoại, "Bà trả lại lấy, lấy tiền đi."
Không đợi cậu lấy mũ ra ông ngoại đã đưa tay lấy ra: "Mũ này cũng được, có điều không tốt bằng cái tao đang dùng, đồ bây giờ ấy à chính là không ổn, cái mũ của tao đội mười mấy năm cũng không hỏng."
"Vậy ba đừng lấy, trả lại nó đi." Mẹ nói.
Sơ Nhất đưa hộp đựng khăn choàng đến trước mặt mẹ: "Năm mới, vui vẻ."
Mẹ nhìn cậu một cái mở hộp ra, lúc nhìn thấy khăn choàng thì nhíu mày, nhìn một hồi mới lấy ra, nhìn thấy bao lì xì dưới khăn choàng, mẹ thở dài.
Đưa xong quà rồi.
Trừ phần của ba.
Sơ Nhất không nói gì nữa, cầm điều khiển mở TV, nhìn Xuân Vãn rồi ngây ra.
"Đốt đi ——" Yến Hàng nói với Thôi Dật, hắn cầm một dây pháo, đứng ở bên cạnh núi chờ Thôi Dật đốt.
Quản lí bất sản của tiểu khu cung cấp một mảnh đất trống cho mọi người tập trung lại đốt pháo, lúc này pháo ở bốn phía đều đã đốt rồi, chỉ còn hai người họ ở chỗ này.
"Ngòi nổ này có hơi ngắn á ——" Thôi Dật hét lên trả lời, quẹt bật lửa nghiên cứu, "Chú làm cho nó dài chút ——"
"Lão Thôi!" Yến Hàng có hơi bất lực, "Cháu thật sự không biết gan của chú lại nhỏ thế đó ——"
"Cái này gọi là cẩn thận —— lỡ văng trúng chú rồi sao ——" Thôi Dật hét.
"Để cháu!" Yến Hàng để dây pháo xuống trước rồi đi về phía Thôi Dật, "Chú cầm đi!"
Thôi Dật đi đến cầm lên.
Thật ra để trên đất là được nhưng không hiểu tại sao người trong khu này đều cầm giơ lên, chắc coi như là văn hoá tiểu khu nhỉ?
Yến Hàng nhìn ngòi nổ, đúng là có hơi ngắn thật, dùng bật lửa có lẽ sẽ trúng tay. Hắn lấy điếu thuốc ra châm lên rồi đưa về hướng ngòi nổ chạm vào một cái.
Cái ngòi nổ này không chỉ ngắn mà còn cháy rất nhanh, vượt qua dự đoán của Yến Hàng rất nhiều. Lúc nhìn thấy tia lửa hoa loé ra hắn nhanh chóng vung pháo hoa về bên cạnh.
Nhưng không chú ý phương hướng, hắn ném về phía Thôi Dật.
Đúng lúc dây pháo nổ, Thôi Dật nhảy lên xoay người cầm cán pháo mà chạy.
Thôi Dật chạy được mười mét mới chợt nhớ, ném cán pháo xuống đất, chạy trở lại đá vào mông hắn một cái: "Cái thằng nhóc khốn nạn này, cháu cố ý đúng không hả?"
"Luật sự Thôi," Yến Hàng cười đến mức không ngừng được, "Hôm nay chú làm cháu mở mang tầm mắt thật đó, đàn ông sợ pháo thành ra thế này cháu chỉ gặp đúng một người là chú luôn."
"Đi thôi!" Thôi Dật cầm lấy áo của y, "Về ăn cơm."
Cơm giao thừa ăn ở nhà Thôi Dật, chỉ hai người họ, không còn ai khác.
Yến Hàng làm một danh sách, Thôi Dật theo yêu cầu mà mua về đầy đủ, hắn tốn 2 tiếng làm một bàn đồ ăn.
Rất lâu rồi không tốn sức làm cơm như thế. Trước đây ăn tết, hắn với bố đi ăn cơm tiệm, náo nhiệt hơn, có không khí năm mới hẳn.
Năm nay hắn còn đang cân nhắc nên ăn tết một mình thế nào, có cần xin tổ trưởng cho hắn làm đêm 30 không. Không ngờ Thôi Dật cũng ăn tết một mình.
Là cô nhi giống bố?
Hay là nhà xa quá không về được?
Hoặc là cãi nhau với người nhà?
Hắn không hề hỏi, hắn đã quen không hỏi gì cả rồi.
"Nhiều năm rồi chú không về nhà," Thôi Dật cầm lý rượu, "Nhiều năm thế rồi lần đầu tiên không ăn tết một mình đó."
Yến Hàng chạm ly với y.
"Cảm ơn." Thôi Dật nói.
"Không cần khách sáo." Yến Hàng uống ngụm rượu.
Thói quen của Thôi Dật với bố y nhau, ăn tết một bàn thức ăn, uống rượu xái.
Ăn cơm xong Thôi Dật ngồi xuống sofa, đưa cho hắn một cái: "Nào, quỳ lạy chú đi."
"Cái loại tiện nghi này chú đừng có mà chiếm chứ?" Yến Hàng đi qua ngồi bên cạnh y.
Thôi Dật cười lên, lấy từ trong túi ra hai bao lì xì đưa một cái cho hắn: "Cái này là tiền mừng tuổi chú cho cháu."
"Cảm ơn chú," Yến Hàng nhận lấy, "Chú Thôi năm mới vui vẻ."
"Cái này là bố cháu cho cháu," Thôi Dật đưa một cái bao lì xì khác đến, "Bảo chú cho cháu đến khi cháu 22 tuổi."
Yến Hàng ngẩn người, cả buổi trời mới nhận lấy lì xì, mắt đột nhiên có hơi cay.
"Dựa theo quy trình học xong đại học, tốt nghiệp, đi làm, cháu 22 tuổi mới tính là đi làm, đến lúc ấy bố không đưa con tiền mừng tuổi nữa." Bố nói những lời này lúc nào hắn đã không còn nhớ rõ nữa.
Hắn không mở bao lì xì của Thôi Dật và bố ra. Sau khi cùng Thôi Dật xem xong Xuân Vãn trở lại nhà mình hắn mở bỏ bao lì xì xuống gối đầu.
Đã qua 0 giờ, bên ngoài tiếng pháo không quá dày đặc dần nhỏ xuống.
Yến Hàng đứng ở ban công, nhìn núi chìm trong sương mù ở bên ngoài.
Lại qua thêm một năm rồi.
Thật là một năm vĩnh viên không quên mà.
Hắn châm thuốc, ngồi xuống ghế bên cạnh nhìn lên bầu trời đêm mà xuất thần. Ngón tay hắn nhẹ nhàng sờ viên đá trên mắt cá chân, tiện thể cũng sờ dây thừng, kiểm tra xem có bị mài mòn không.
Có điều Sơ Nhất chọn sợi dây này giống y con người em ấy vậy, chắc chắn vô cùng, ngoại trừ có hơi xù lông, tất cả đều hoàn hảo.
Sơ Nhất à.
Yến Hàng gác chân lên ban công, nhìn viên đá nhỏ.
Bây giờ Sơ Nhất đang làm gì nhỉ?
Đồ nướng Tiểu Lý.
Sơ Nhất nằm dài trên giường, mấy ngày tết phòng tập không mở cửa. Cậu vừa không cần đi đến trường vừa không cần đi phòng tập chỉ đành phải ở nhà.
Bên ngoài đều là tiếng pháo, vang thành một mảnh vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có nhà cậu, năm nay đến pháo cũng không mua.
Đồ nướng Tiểu Lý.
Đây là thành phố thứ mấy mà cậu tìm cậu đã không nhớ rõ nữa rồi, tóm lại trong sổ tay của cậu trừ đi mấy lời mà cậu viết ra, đều là viết những tiệm đồ nướng Tiểu Lý trên cả nước.
Rốt cuộc Yến Hàng ở đâu?
Ở tiệm đồ nướng Tiểu Lý tiếp theo hay là ở mấy tiệm đồ nướng Tiểu Lý trong sổ tay?
Yến Hàng ở đâu rồi? Yến Hàng ở đâu nhỉ? Yến Hàng ở tiệm đồ nướng Tiểu Lý kia......
Trong đầu cậu giống như đang hát mà bị kẹt đĩa vậy.
Đây là tiệm đồ nướng Tiểu Lý thứ sáu của hôm nay rồi.
Sơ Nhất thở dài khe khẽ, chọn vào phần ảnh chụp của quán này.
Một đống đồ nướng.
Thịt các loại, đồ ăn các loại, hải sản cái loại......
Sau đó là một cái biển hiệu được sơn màu đỏ, trên biển hiệu viết bốn chữ màu đen, Đồ nướng Tiểu Lý.
Sơ Nhất nhìn thoáng qua, đột nhiên hơi run lên.
Yến Hàng ở đây, Đồ nướng Tiểu Lý!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.