Một Đồng Tiền Xu

Chương 29:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: zhuudii
Trong nháy mắt này đầu óc của Sơ Nhất không nghĩ được gì nữa, mắt cũng không biết nên nhìn cái gì, ngón tay vẫn luôn run run. Cảm giác này làm cậu nhớ đến bạn nữ bàn bên cạnh, nói lúc đi xem nam thần biểu diễn bị kích động đến mức không nhìn thấy được gì, run như cầy sấy.
Vì để xác nhận Sơ Nhất mở album ra, cậu sợ Yến Hàng sẽ xoá bài đăng cho nên lưu ảnh chụp lại.
Nhấn mở ảnh chụp ra nhìn nhìn, nền sơn đỏ chữ màuđen, kiểu chữ......Cậu quay lại xem biển hiệu của tiệm kia một lần nữa, kiểu chữ giống nhau! Ở dưới biển hiệu...... Quay lại nhìn ảnh chụp, ảnh chụp chủ yếu là cửa tiệm, chỉ có dính vào một chút tường ở hai bên nhưng cũng có thể nhìn ra là màu đỏ.
Nhưng cậu vẫn không chắc, dù gì cũng tìm lâu thế rồi, biển hiệu tương tự cũng gặp qua không ít lại còn là loại phối hợp bình thường nhất nữa.
So sánh qua lại rất nhiều lần Sơ Nhất rốt cuộc cũng tìm ra chi tiết để xác định. Đó chính là cậu phát hiện ảnh chụp của Yến Hàng, chữ tử (子) phía dưới chữ Lý (李) dấu ngoắt bị mất một miếng nhỏ, lộ ra một mảnh trắng phía dưới, mà trong tấm ảnh của tiệm kia, tuy rằng cách khá xa nhưng cũng có thể nhìn thấy dược dấu ngoắc là tròn không hề có đầu nhọn.
Chính là tiệm này!
Sơ Nhất cảm thấy bây giờ mình phấn khích đến mức không biết nên làm gì mới phải, cậu ném điện thoại ra nhảy xuống giường, đấm mấy cái vào không khí.
Vẫn không giải toả hết được cậu lại đấm không khi từ trong phòng ra tận phòng khách.
Bà ngoại đang ngồi ở phòng khách xem TV, lúc nhìn cậu ánh mặt bà ngoại giống như đang nhìn một thằng điên, mang theo kinh thường và khiếp sợ: "Chả biết là ăn trúng độc hay gì."
Tâm trạng Sơ Nhất vô cùng tốt vui vẻ mà vung hai quyền với bà ngoại, còn phối cả âm: "Cha cha! Cha!"
"Mày có tinh thần vậy thì ra ngoài mà đánh người đi!" Bà ngoại hét, "Ăn c*t cũng có thể làm mày huênh hoang như vậy! Ra đường đừng hèn như vậy!"
Sơ Nhất muốn nói là đã sớm đánh rồi nhưng cuối cùng vẫn là "cha cha cha" đấm trở về phòng.
Nói cho bà ngoại chuyện như vậy không có bất cứ ý nghĩa nào, cậu không muốn chứng minh bản thân mình trước ai. Hơn nữa bà ngoại cũng chư chắc có thể hiểu, không chừng còn phọt ra mấy câu khó nghe.
Huống gì cậu còn có việc cần làm.
Cậu nằm về giường nhỏ của mình, cầm điện thoại lên.
Đồ nướng Tiểu Lý mà Yến Hàng chụp nằm ở một thành phố ven biển, trước tiên cậu mở thời tiết ra thêm thành phố này vào.
Nhiệt độ thời gian thực là 6 độ, nhiệt độ thấp nhất hôm nay là âm 2 độ, trời trong, gió Bắc cấp 4 - 5.
Nhìn chằm chằm thời tiết một hồi, Sơ Nhất cười cười ẩn mở bản đồ thành phố.
Sau khi nhập vào địa chỉ Đồ nướng Tiểu Lý, cậu chuyển bản đồ sang cận cảnh, tìm từng chút một. Cảm thấy giống như mình đang đi trên con đường này, đứng ngay chỗ cửa hàng này.
Sơ Nhất đặt điện thoại lên đầu giường, gối lên cánh tay nhìn.
Trước đây cậu vẫn luôn cảm thấy, cứ cố chấp biến thái như cậu vậy, tìm được chỗ rồi chắc chắn sẽ có xúc động mãnh liệt mà muốn qua xem.
Nhưng bây giờ phát hiện, cậu cũng không muốn thế lắm.
Trong giây phút cậu mở bản đồ ra nhìn khung cảnh thật kia, cậu đột nhiên bình tĩnh lại.
Cậu nhìn cong đường này một chút, tiệm này nhìn qua cũng không phải là tiệm đồ nướng đỉnh cao gì, vậy Yến Hàng có thể ở gần đó.
Con đường này là nơi mà anh ấy thường đi qua.
Dường như thế là đủ rồi.
Sơ Nhất nhìn chằm chằm điện thoại, thế là đủ rồi.
Xem đi xem lại con đường này và mấy con đường gần đó mấy lần, nhìn cửa hàng ở hai bên, văn phòng, khách sạn, tiểu khu, cậu cảm thấy thoả mãn vô cùng.
Sau nhìn nhìn cả nữa tiếng, cậu mới đặt điện thoại lại đầu giường, lật người nằm trên giường nhìn trần nhà, bởi vì hoa mắt nên lúc chớp mắt còn có thể nhìn thấy đốm đốm.
Thật ra không đủ.
Chỉ là cậu không dám nghĩ đến những thứ xa hơn.
Giữa cậu với Yến Hàng mắc kẹt một vụ án giết người, vướn phải hai người bố đã biến mất.
Trước đây cậu vẫn luôn không nghĩ đến vấn đề kia, vẫn cứ kẹt mãi trong lòng cậu.
Trước khi tìm được ba, cậu không biết Yến Hàng có muốn gặp lại cậu không.
"Cháu đi siêu thị không?" Thôi Dật gọi điện thoại đến hỏi.
"Hả?" Yến Hàng nhìn thoáng qua thời gian, 9 giờ tối, thật ra hắn đang suy nghĩ nên gọi đồ ăn ngoài hay là tự mình làm, có điều trong nhà không dự trữ thức ăn.
Thôi Dật vừa hỏi như thế, hân ngồi dậy, định đi siêu thị mua chút nguyên liệu: "Đi thôi, mua chút gì ăn."
"Vậy thì tốt quá," Thôi Dật nói, "Mua giúp chút tí mì sợi về đi, gửi ở chỗ bảo vệ dưới lầu nhà chú là được, ngày mai chú lấy."
"....... Luật sư Thôi nè," Yến Hàng vô cùng cạn lời, "Chú cũng lợi hại ghê nhỉ."
"Tốt nhất là mì sợi to nha," Thôi Dật nói, "Chú thích ăn mì sợi to."
"Chú đi với cháu có thể gãy chân chắc?" Yến Hàng hỏi.
"Có thể gãy," Thôi Dật cười, "Chú đang có cả đống tài liệu cần xem, không có thời gian ra ngoài."
"Mì sợi to đúng không?" Yến Hàng đứng lên.
"Đúng vậy." Thôi Dật nói.
Yến Hàng mở tủ lạnh ra nhìn, lẽ ra trong nhà của người bình thường, tết xong ít nhất sẽ có đồ thừa ăn cả nữa tháng nhưng hắn với Thôi Dật đừng nói là cùng ăn một bữa đón tết, cho dù là có hội cũng sẽ không dư lại cái gì.
Hắn tính thử xem nên mua cái gì xong thì ra ngoài.
Siêu thị ở đối diện lúc này còn rất nhiều người, người sống ở chỗ này rất nhiều người trẻ tuổi, tan làm muộn, muốn mua gì đó đều là ăn cơm xong mới ra mua.
Yến Hàng đẩy xe, từ từ dạo.
Đi chưa được mấy bước, xe bị người ta nắm lấy.
Hắn ngước mắt lên nhìn phía trước, nhìn lướt qua tay, là tay của con gái. Hắn tự nhiên không hiểu được mà thở phào, có lẽ là vì lời nói lúc trước của Thôi Dật, làm hắn vẫn luôn rất cảnh giác.
Chủ nhân của cánh tay là Trương Thần mặt mày tươi cười.
"Cậu thế mà đến mua đồ ăn!" Trương Thần nhìn nhìn đồ ăn hắn ném vào xe, "Thần kì ghê."
"Không mua đồ ăn thì ăn cái gì đây." Yến Hàng nói.
"Mấy tên nhóc độc thân các cậu không phải đều ăn thức ăn nhanh à? Mì ăn liền, phở ăn liền, cơm ăn liền."Trương Thần cười nói.
"Tôi tốt xấu gì thì cũng là thằng độc thân đi làm ở nhà hàng đồ Tây đó." Yến Hàng nói.
"Cậu biết nấu cơm à?" Trương Thần cầm lấy một miếng phô mai nhìn nhìn, "Có phải muốn đầu quân cho đồ Tây không?"
"Lấy đại thôi," Yến Hàng nhìn tay không của cô, "Sao cô ở đây?"
"Bà tôi sống bên này, ngày mai tôi nghĩ nên đến đây với bà, tiện thể làm bữa cơm......" Trương Thần nói, nhìn hắn một cái, "Cậu biết làm pizza cần mua gì không?"
"Biết," Yến Hàng đẩy xe đi về phía trước, "Lại đây đi."
"Cảm ơn." Trương Thần đi theo.
Pizza ấy à.
Yến Hàng đã làm ra rất nhiều vị pizza nhưng bây giờ trong đầu giống như là bị mắc kẹt vậy, chỉ nhớ đến những cái mà trước đây làm cho Sơ Nhất ăn.
Bất luận hắn có cố nhớ thế nào cũng không được.
Kí ức dường như bị kẹt trong một ngõ nhỏ, chỉ có thể nhớ một chút như thế, nhớ đi nhớ lại cũng chỉ nhớ được Sơ Nhất sống ở một khu ven sông ở phía Đông thành phố.
À.
Thế mà còn có thể nhớ rõ là khu ven sông.
Đương nhiên nhớ rõ rồi, kí ức ở nơi ấy bất luận là tốt hay xấu gì đều là những kí ức sâu đậm nhất trong suốt mười mấy năm qua.
"Phải không?" Trương Thần ở bên cạnh nói một câu.
"Hả?" Yến Hàng lấy lạy tinh thần, nhìn cô một cái.
Trong tay cô cầm một gói xúc xích: "Là loại này hả?"
"Loại này mùi nồng, cô thích thì cũng được, còn nếu không thích thì......" Yến Hàng nhìn một hàng xúc xích trên giá, "Cái đó cũng được."
"Cứ cái này đi, tôi thích," Trương Thần nói, "Có phải cậu có việc gì không? Có việc gì nói sơ qua cho tôi chút là được, tôi tự đi tìm."
"Không có gì," Yến Hàng nói, "Sao thế?"
"Cậu thất thần kinh khủng luôn," Trương Thần cười, "Có điều cậu vẫn luôn như thế, hình tượng đẹp trai u sầu thần bí."
"Cô viết tiểu thuyết đấy à," Yến Hàng tiện tay cầm gói phô mai đưa cô, "Cái này lúc dùng xé ra là được."
"Được." Trương Thần gật đầu.
Thật ra Trương Thần là một cô gái tính tình rất tốt, trong một nhóm đồng nghiệp trẻ tuổi Trương Thần là nhân duyên tốt nhất, cởi mở, hào sảng, có thể chịu khổ.
Nếu đổi thành người khác, Yến Hàng sẽ không dẫn đi mua đồ như thế.
Có thể là như thế trước đây Yến Hàng cảm thấy mình không có bạn chính là vì không có cơ hội kết bạn, sau này có cơ hội thì liền có Sơ Nhất.
Sau khi đến đây, hắn sẽ có nhiều cơ hội hơn, quen biết nhiều bạn hơn.
Nhưng bây giờ mới phát hiện dường như cũng không hẳn là thế.
Trừ mấy đồng nghiệp thân hơn trước chút, hắn vẫn không có bạn bè như cũ, cũng không có hứng thú đi theo hướng kết bạn với bất kì ai.
Xem ra Sơ Nhất là trường hợp đặc biệt.
"Ai cũng nói ăn cá thông minh," Trương Thần ở bên cạnh nói, "Cháu trai tôi ngày nào cũng ăn cá, cũng không thấy thông minh gì."
Yến Hàng không biết đề tài trước đó cô nói là gì, thậm chí không xác định được mình có đáp lời không, chỉ có thể tiếp lời từ chỗ này: "Thế à."
"Ừm, năm nay phải thi lên cấp 3," Trương Thần thời dài, "Tôi thấy không nổi rồi, không lên nổi cấp 3, phí mấy đống cá đã ăn rồi."
"Thi lên cấp 3 tháng mấy thi thế?" Yến Hàng hỏi một câu.
"Tháng sáu á." Trương Thần nói.
"Chỗ nào cũng như nhau à?" Yến Hàng lại hỏi.
"Ừm, đề là mấy ngày này," Trương Thần nhìn hắn, "Nhà cậu có trẻ con phải thi lên cấp 3 à?"
"...... Không có," Yến Hàng cười cười, "Tùy tiện hỏi thôi.
"Ồ," Trương Thần nghĩ nghĩ, "Trước đây nghe bọn họ nói cậu không có bằng cấp à?"
"Không có." Yến Hàng gật đầu.
"Lợi hại quá," Trương Thần tấm tắc liên tiếp, "Kiểu không ngừng cố gắng giống các cậu...... Hình như không đúng lắm, những người tự học thành tài, tôi thật sự vô cùng bái phục."
Lúc cùng Trương Thần mua đồ xong đi ra, Trương Thần chỉ một tiệm bánh ngọt bên cạnh: "Ăn khuya không? Tôi mời."
"Không được," Yến Hàng nói, "Bữa tối tôi ăn no căng, bây giờ ăn không nổi nữa."
"Vậy tôi tự mình đi thôi," Trương Thần vẫy vẫy tay, "Cảm ơn mua đồ giúp tôi nha."
"Không cần khách sáo." Yến Hàng cười cười.
Đi đến tận cổng tiểu khu hắn mới chợt nhớ mình chưa ăn cơm tối.
Lúc vào cổng tiểu khu bảo vệ chào hắn một cái, Yến Hàng cười cười với họ, lúc quay đầu nhìn thấy bên cửa lớn có một người đang đứng.
Hắn lại nhìn thoáng qua bên kia.
Người kia đã xoay người đi mất.
Yến Hàng không đi tiếp mà lùi về hai bước, nhìn chằm chằm người kia.
Thật ra lấy kinh nghiệm của hắn, vừa nhìn một cái đã biết đây chỉ là một người qua đường bình thường, đứng cạnh cửa lớn chỉ để nhìn trạm xe buýt, lúc này cũng là đi về phía trạm xe buýt.
Nhưng bây giờ hắn lại dễ căng thẳng như thế.
Hắn thậm chí vì cái thứ căng thẳng này mà vẫn luôn không đăng Weibo tiếp, Wechat lại càng không dùng qua từ lúc rời đi.
Hắn đã từng nghĩ có nên liên lạc với Sơ Nhất không.
Nghĩ đến rất nhiều lần.
Hắn muốn nói cho Sơ Nhất biết hắn đang rất tốt, muốn nói cho Sơ Nhất biết lúc hắn rời đi chỉ là không biết nên nói, cho nên đã...... Nói với hốc cây.
Nhưng cuối cùng vẫn không liên lạc.
Hắn tin tưởng phán đoán của chính mình, hắn đi theo bố bao nhiêu năm như vậy không hề phí công. Cho nên hắn không tin ba Sơ Nhất có thể làm ra được chuyện lớn gì nhưng cũng là vì như vậy hắn mới sợ rằng sẽ tiếp tục liên lụy đến một Sơ Nhất vô tội.
Hắn thở dài, xoay người tiếp tục đi vào cửa lớn tiểu khu.
Gửi mì sợi của Thôi Dật vào phòng bảo vệ xong sau đó về chỗ của mình.
Làm cái pizza nhỏ đi, cái loại mà trước đây làm cho Sơ Nhất.
Mỗi ngày lúc Sơ Nhất lấy điện thoại ra đều sẽ theo thói quen mà xem thời tiết trước.
Nhiệt độ bên chỗ Yến Hàng ngày một tăng cao, lâu lâu cũng sẽ hạ xuống, sau đó lại tăng rất cao. Thật ra thời tiết mỗi chỗ mỗi khác nhưng cậu xem thời tiết xem đến vô cùng vui vẻ.
Giống y như bị tâm thần vậy.
Bên kia trời ấm lên nhanh hơn bên đấy một xíu, lúc bên này họ còn phải mặc thêm một cái áo khoác thì bên kia Yến Hàng đã có thể chỉ cần mật áo dài tay.
Ở cạnh biển á.
Sơ Nhất dựa lên lưng ghế nhìn khẩu hiệu phía trên bảng đen, có đôi khi cậu sẽ có ảo giác không khí khẩn trưong này giống y như là phải thi đại học vậy.
Cạnh biển ớ.
Cậu chưa từng đi bờ biển, nói đúng hơn là cậu lớn vậy rồi chỗ xa nhất cậu từng đi chính là nhà ông bà nội.
Đừng nói đến máy bay, cả xe lửa cậu cũng chưa từng ngồi.
Phong cảnh bờ biển chỉ tồn tại trong video và ảnh chụp. Phong cảnh mà cậu tận mắt nhìn thấy nhiều nhấy cũng chỉ là cảnh sông.
Ừm, thật ra cảnh sông cũng đẹp.
Gần bờ biển ớ nha......
Sơ Nhất không nhớ rõ lúc nào mình đã thay đổi suy nghĩ, tóm lại là gần thi lên cấp 3 ý nghĩ của cậu lại càng mãnh liệt. Cuối cùng ngay lúc các trường học đến tuyên truyền, cậu đột nhiên hạ quyết tâm.
Cậu muốn đến nơi gần biển học.
Mà cái bờ biển mà cậu muốn đi ấy, có một trường nghề rất thích hợp.
Có lẽ lúc xác định được Đồ nướng Tiểu Lý ở đâu cậu đã có ý nghĩ này rồi, chỉ là vẫn không dám tin, cưỡng chế bản thân vờ như không suy nghĩ gì cả.
Mà ngay lúc cậu phát hiện hết thảy đều có khả năng thực hiện, cái ý nghĩ này liền không áp chế được nữa.
Huống chi cậu vẫn luôn hy vọng có thể rời khỏi nhà, rời khỏi nơi này, đi đến một nơi không ai nhớ về quá khứ của cậu.
"Có phải mày bị điên rồi không hả?" Mẹ nhìn hắn, "Cả ngày trong đầu mày nghĩ cái gì vậy hả? Chạy xa như vậy đi học? Lộ phí còn cao hơn học phí!"
"Còn có chi phí ăn ở nữa đó," Ông ngoại vừa lột tôm vừa nói, "Học ở đây có thể về nhà ở, không cần trả phí ăn ở nữa đấy."
Tôm là Sơ Nhất đặc biệt chạy đến chợ hải sản mua về, hy vọng người nhà ăn rồi có thể đồng ý yêu cầu đi nơi khác của cậu.
"Tao chi không nổi nhiều tiền thế," Mẹ nói, "Học phí, lộ phí, tiền ăn, tiền ở, mua này mua......"
"Không cần mẹ," Sơ Nhất cắn răng, "Không cần mẹ, mẹ chi ra, con tự xuất ra."
"Ối trời à! Nghe kia kìa, tự mình xuất ra cơn đấy! Bà ngoại vừa ăn tôm vừa cười khinh thường, "Thằng ôn này đi quét rác mới được mấy ngày mà còn quét ra được cái ảo giác nó có kinh tế độc lập luôn cơ đấy."
Sơ Nhất không để ý bà ngoại, chỉ nhìn mẹ: "Con để, dành chút tiề......"
"Mày có thể để được bao nhiêu? Mày có thể để dành được bao nhiêu tiền hả? Mày giấu tiền còn không biết xấu hổ mà nói cơ đấy?" Mẹ nhíu mày, "Mày biết bây giờ mỗi tháng tao chỉ kiếm được bao nhiêu không hả? Chỗ ba mày chút tin tức cũng không có, sống hay chết cũng không biết, mày có được một chút tiền là muốn chạy ra ngoài ngay?"
Sơ Nhất nhìn màn thầu trong tay không nói gì.
"Tao đã không muốn nói rồi, "Mẹ nói, "Mày không học cấp 3 tao đã lười quản mày rồi, còn muốn rời đi? Sau này tìm ai sai vặt trong nhà đây hả?"
"Đây mới là trọng điểm này," Ông ngoại vừa ăn vừa nói, "Hơn nữa mẹ mày cũng không có tiền, có chút tiền cũng phải dàng dụm đấy, lỡ như ba mày......"
Sơ Nhất biết ông ngoại muốn nói cái gì, lúc này cậu muốn ném màn thầu trong tay vào mặt ông ngoại.
Mẹ ra tay còn nhanh hơn cậu, cầm chén trong tay quăng xuống đất, gào một tiếng: "Bữa này có ăn nữa không hả!"
Sơ Nhất biết trong nhà không thể nào đồng ý cho cậu đi ra ngoài học, không chỉ vì không chi tiền nổi, cho dù cậu học ở bản địa mẹ cũng chưa chắc đã xuất tiền. Dù sao thì nữa năm nay, trừ chi tiêu của bản thân ra cậu đều sẽ đưa mẹ một ít.
Có điều trong nhà không chi tiền cậu cũng không để ý lắm, cũng không phải thằng nhóc mấy tuổi đầu, tự mình nghĩ cách là được.
Tuy rằng biện pháp cậu nghĩ ra cũng không nhiều.
Cậu làm thêm ở phòng tập boxing, cũng dành dụm được một ít. Chi phí trước đây gần như là đủ, còn chi phí sau này, chắc phải đi làm thêm thôi.
"Không đi học ở đây hở?" Huấn luyện viên Hà nhìn cậu, "Đi xa thế à?"
"Vâng," Sơ Nhất gật đầu, " Con muốn đi đến biển."
"Lãng mạng ghê, tôi muốn nhìn thấy biển à?" Huấn luyện viên Hà nói.
Sơ Nhất có hơi ngại ngùng, cười cười.
"Nhà con đồng ý không?" Huấn luyện viên Hà cũng biết ít nhiều tình huống ở nhà cậu.
"Không đồng ý," Sơ Nhất nhíu mày, "Nhưng mà con vẫn, vẫn muốn đi."
Huấn luyện viên Hà nhìn cậu, cả buổi trời cũng không nói gì, mốt lúc sau mới hỏi một câu: "Vậy con đủ tiền không?"
"Đủ." Sơ Nhất cười cười.
"Qua đó tiếp tục tìm chỗ đi làm?" Huấn luyện viên Hà lại hỏi.
"Vâng." Sơ Nhất trả lời.
Huấn luyện viên Hà không nói nữa, vỗ vai cậu rồi đứng dậy đi ra.
Sơ Nhất cũng đứng lên, định đi quét dọn. Cậu có thể làm ở đây chưa đến một tháng nữa, đột nhiên cậu có hơi luyến tiếc cây lao nhà với thùng nước......
Cứ như lý tưởng của cậu là nhân viên vệ sinh vậy.
Lúc đi lấy cây lau nhà, Huấn luyện viên Hà ở phía sau cậu gọi một tiếng: "Sơ Nhất."
"Hả?" Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Huấn luyện viên Hà cầm mọt cọc tiền đi đến, cậu lập tức hiểu là chuyện gì, nhanh chóng lùi lại xua xua tay, "Không, không, không, không, không, không, không cần......"
"Cầm lấy," Huấn luyện viên Hà bắt được tay cậu, nhét tiền vào túi cậu, "Chú nói con nghe, năm ấy chú từ quê đến đây, cũng lớn cỡ con thế này, tự mình lăn lộn."
Sơ Nhất ngẩn người.
"Có một mình, không có chỗ dựa, muốn làm gì cũng khó," Huấn luyện viên Hà nói, "Chú nhìn thấy con như này cứ nhớ đến chú hồi ấy...... Tiền này con cầm đi, coi như chú cho con mượn, sau này sống ổn rồi, về trả lại chú là được."
Sơ Nhất im lặng rất lâu, nhẹ giọng nói một câu: "Cảm ơn chú."
Sơ Nhất cảm thấy nhà cậu chính là cái nhà không giống như gia đình có đứa con thi lên cấp 3 nhất trong cả trường.
Mẹ thậm chí còn không nhìn cậu một cái.
Cậu có đến trường hay không, về nhà ngồi đó có ôn tập hay không, đều không ai quan tâm.
Ngày thi cũng không ai hỏi cậu câu nào.
Có điều cậu cảm thấy không ai hỏi cậu mới bình thường, không chừng trong nhà còn không biết cậu thi ngày nào.
Nhưng thật ra lúc ra ngoài đi đến tiệm tạp hoá, ông chủ cho cậu một gói mì ăn liền.
"Nhất định 100," Ông chủ nói, "Ở đây có mấy đứa thi tuyển sinh, đi ngang qua bác đều cho một gói, chúc may mắn."
(*Mì 统一100, tặng gói mì kiểu như nhất định sẽ được 100 điểm ớ.)
Sơ Nhất cười lên, bỏ mì ăn liền vào cặp: "Cảm ơn bác."
Có gói mì ăn liền này, tâm trạng của cậu tốt lên không ít. Trước khi vào trường thi, cậu lấy mì ra gặm hết.
"Mày có tâm trạng ghê nhỉ?" Lý Tử Hào nhìn cậu, "Lúc này mà con ăn."
Sơ Nhất lấy chai nước ra, uống một ngụm: "Tao còn uống, đây này."
Thi hai ngày rưỡi, muốn nói căng thẳng Sơ Nhất cũng không căng thẳng lắm, tuy rằng thành tích của cậu chẳng ra gì nhưng mục tiêu không phải đỗ cấp 3, vậy thì vấn đề không lớn lắm. Cậu còn rất nghiêm túc mà nghe giảng mà.
Nếu mà nói không căng thẳng thì lại đột nhiên căng thẳng.
Lần đầu tiên nhìn thấy biển.
Lần đầu tiên sống một mình.
Lần đầu tiên xa nhà.
Lần đầu tiên ngồi xe lửa...... Đúng là con chó quê mùa mà.
Yến Hàng không gọi sai tí nào.
Đúng rồi, còn lần đầu tiên đi ăn Đồ nướng Tiểu Lý nữa.
Đồ nướng Tiểu Lý, cậu có thể đọc ra địa chỉ của Đồ nướng Tiểu Lý luôn cơ.
Tuy là trong nhà không có ai đồng ý cho cậu đi nhưng sau khi có thành tích Sơ Nhất vẫn viết xuống nguyện vọng là tên ngôi trường kia.
Sau đó đi mua một cái vali đem về, thu dọn đồ của mình để dưới giường.
Mãi cho đến khi thấy caia vali này, mẹ mới giống như là hoàn hồn lại, nhào qua kéo cái vali ra.
"Bây giờ mày ngon rồi đúng không!" Mẹ gào lên, "Lời tao nói mày đéo xem ra gì đúng không!"
Sơ Nhất ngăn mẹ, không nói gì.
"Đưa tao quăng cái vali này đi!" Mẹ hét lên, "Ai cho mày cái gan này! Nhà này ai đồng ý cho mày đi rồi!"
"Con," Sơ Nhất nắm được tay mẹ, "Tự con cho."
"Mày là cái thá gì? Mày là cái thá gì hả?" Mẹ muốn tránh khỏi tay cậu, "Tự mày, tự mày! Mày là cái đéo gì!"
"Mẹ," Sơ Nhất vẫn nắm chặt lấy mẹ, " Con không là gì cả, không là, là gì cái gì, cũng không có, rồi cũng sẽ đi thôi."
Mẹ ngây ngẩn cả người, nhìn chẳm chằm mặt cậu, một lúc lâu mới mở miệng: "Có phải điên rồi không? Tại sao mày lại vậy chứ?"
"Mẹ biết mà." Sơ Nhất nói.
"Mày thấy chưa," Bà ngoại không biết đã dựa ở cửa từ kúc nào, "Tao đã nói rồi, thằng con này của mày là thằng ăn hại, đéo xài được, sau này cũng đừng mong mà dựa dẫm gì."
"Bà im miệng đi." Sơ Nhất quay đầu nhìn bà ngoại.
"Mày nói cái gì!" Bà ngoại khiếp sợ mà nhìn cậu.
"Bào bà, câm miệng." Sơ Nhất nói.
"Mày nghe chưa?" Bà ngoại nhìn mẹ, "Mày nghe chưa hả? Nghe chưa? Mày nghe......."
"Nghe rồi!" Mẹ hét lên một tiếng.
"Cái nhà này xong đời rồi!" Bà ngoại ngậm thuốc lá, xoay người vừa đi ra ngoài vừa nói, "Cái nhà này xong mẹ nó rồi!"
Mẹ ngồi xuống mép giường im lặng mà nhìn vali.
Sơ Nhất muốn nói gì đó nhưng thật sự không biết phải nói gì. Cậu sống mười mấy năm rồi thật sự chưa có cuộc nói chuyện bình thường nào với mẹ.
Cho dù lúc này cậu không nỡ, nhìn mẹ thế này cậu cũng đau lòng nhưng lại không tìm thấy bất cứ lời nào để nói.
"Mày muốn đi thì đi đi," Mẹ nói, "Nhưng đừng có hy vọng lúc xảy ra chuyện cái nhà này có thể giúp được mày, cái nhà này thế nào, mày biết đó."
"Vâng." Sơ Nhất đáp lời.
______
Mì 统一100:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.