Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

Chương 49:




Phó Chân ừ một tiếng, trong lòng vẫn vì con chó trong nhà Giang Hằng Thù tránh thoát một kiếp mà cảm thấy cao hứng.
Giang Hằng Thù nâng tay lên tắt đèn trong phòng, trong nháy mắt trong phòng liền lâm vào mảnh hắc ám, ban đêm trên núi thường lạnh hơn so với thành thị, gió lạnh thấu xương đập vào cửa sổ, nhưng trong phòng lại là thập phần ấm áp, Phó Chân mới vừa ngâm nước nóng nên toàn thân vô cùng thoải mái, bây giờ hắn có cảm giác như đang nằm trên mây, hắn nhắm mắt lại, lại phát hiện cơn buồn ngủ sớm đã tan biến từ lúc Giang Hằng Thù ôm hắn ra khỏi bể.
Hắn hơi chút do dự một chút, liền chui vào trong chăn của Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù một tay đem hắn ôm vào trong ngực, ngực bọn họ dán vào nhau, tiếng tim đập cơ hồ hòa thành một, tay kia của Giang Hằng Thù để cho Phó Chân gối lên, hướng hắn hỏi: "Buổi sáng ngày mai em có muốn đi xem mặt trời mọc không?"
Phó Chân có chút kinh ngạc nói: "Nơi này còn có thể nhìn thấy mặt trời mọc?"
Giang Hằng Thù: "Ừ, phía đông núi Bạch Mi là ven biển, buổi sớm ngày mai chỉ cần đi sớm một chút là có thể nhìn thấy."
"Vậy đi xem đi."
Giang Hằng Thù lên tiếng đáp ứng, sau đó vỗ vỗ lưng Phó Chân, hướng hắn nói: "Sắp 11 giờ rồi, mau đi ngủ đi."
Phó Chân ừ một tiếng, đem bàn tay lạnh lẽo tiến vào áo ngủ Giang Hằng Thù, bắt đầu quấy rối.
"Đừng lộn xộn," Rất mau Giang Hằng Thù bắt lấy đôi tay vẫn còn hơi lạnh của Phó Chân, nắm trong lòng bàn tay, làm nó dần dần trở nên ấm áp, "Ngủ đi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
......
Mặt trời vào mùa đông thường tới muộn hơn mùa hè, không đến 5 giờ rưỡi Giang Hằng Thù liền tỉnh lại, hắn mở đèn ở đầu giường ra, Phó Chân lúc này vẫn còn đang ngủ say, đôi môi hồng nhạt của hắn hơi mở ra, hô hấp đều đều, một bàn tay cuộn tròn ở trước bụng nhỏ, một cái tay khác đặt ở trên người Giang Hằng Thù, trong khoảng thời gian này dưới sự bảo dưỡng tỉ mỉ của Giang Hằng Thù, trên người Phó Chân rốt cuộc nhiều thêm ít thịt, không còn giống như lúc mới gặp nhìn hắn như một bộ xương khô.
Giang Hằng Thù không nỡ kêu hắn dậy, nhưng chỉ một lúc nữa thôi là mặt trời sẽ mọc, bỏ qua lần này thì không biết đến bao giờ mới được xem, hắn duỗi tay đẩy bả vai Phó Chân, nhỏ giọng kêu hắn: "Nên rời giường rồi."
Phó Chân đang ngủ say liền lập tức nhíu mày, không có chút dấu hiệu muốn tỉnh dậy, Giang Hằng Thù lại kêu hắn hai tiếng, Phó Chân trở mình, hướng Giang Hằng Thù làm nũng nói: "Ngủ tiếp trong chốc lát."
Giang Hằng Thù cười khẽ một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch, nhéo mũi hắn nói: "Ngủ tiếp là không thể nhìn thấy mặt trời mọc."
Phó Chân cũng không sợ cái mũi bị nắm, dù sao còn có thể mở miệng hô hấp, hắn đem đôi mắt mở lớn, ánh đèn đầu giường làm hắn có chút khó có thể tiếp thu, liền một lần nữa khép hai mắt lại, trong miệng lẩm bẩm: "Ngủ tiếp hai phút, chỉ hai phút."
Giang Hằng Thù không khỏi bật cười, hắn từ trên giường đứng lên, mặc hai ba cái áo rồi sau đó nhặt quần bông ở dưới đuôi giường lên, quỳ một gối ở bên người Phó Chân, giúp hắn đem quần mặc tốt, tiếp theo là vớ, cuối cùng hắn đem Phó Chân từ trên giường kéo lên, dưới tình huống Phó Chân vẫn là mơ mơ màng màng hắn giúp Phó Chân mặc vào một chiếc áo lông.
Trong nhất thời Phó Chân cảm thấy như thời gian đang chảy ngược về khi hắn còn nhỏ, khi đó vừa tới mùa đông liền phải đi học, hắn liền ăn vạ trên giường không muốn đi, Phó Kiến Sâm chính là thừa dịp hắn còn mơ hồ, giúp hắn mặc tốt quần áo, sau đó nắm lỗ tai hắn, thổi một hơi, hắn liền sẽ ngứa chịu không nổi, tự mình từ trên giường bò dậy.
Phó Chân không tự giác mà nâng tay lên sờ vành tai mình, sau đó che lỗ tai lại, suy nghĩ của hắn vẫn cứ là một mảnh hỗn độn, thời gian rất lâu đều không có ý thức được mình đang làm cái gì.
Giang Hằng Thù giúp Phó Chân thu thập tốt, liền đi ra ngoài rửa mặt, lúc trở về liền dùng đôi tay lạnh lẽo của hắn vỗ nhẹ hai cái lên mặt Phó Chân, Phó Chân giật mình, nháy mắt liền tỉnh táo lại, hắn trừng mắt nhìn Giang Hằng Thù, quai hàm cũng là phình lên, thoạt nhìn có điểm hung dữ, nhưng là thật mau hắn giống như con cá nóc thả khí, toàn bộ đều tiêu tan.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên mặt Giang Hằng Thù, sau đó ngáp một cái từ trên giường bò dậy, đi buồng vệ sinh rửa mặt làm mình thanh tỉnh một chút, lúc trở về nhìn thấy Giang Hằng Thù đã chuản bị tốt mọi thứ.
"Thời tiết lạnh, em mặc nhiều chút." Giang Hằng Thù cong lưng từ rương hành lý lấy ra một cái áo lông màu đen đưa cho Phó Chân, vốn dĩ Phó Chân cho rằng đây là quần áo của Giang Hằng Thù, nhưng đến khi mặc vào mới phát hiện là theo số đo của mình, hắn quay đầu hỏi Giang Hằng Thù, "Mua khi nào?"
"Trước đó không lâu." Giang Hằng Thù đi đến phía sau Phó Chân, chỉnh lại mũ áo cho hắn, tiếp theo lại đem một cái khăn quàng ô vuông màu nâu đưa cho hắn, "Tới, đem khăn quàng cổ đeo vào."
Dưới sự giám sát của Giang Hằng Thù, Phó Chân đem mình bao vây đến tròn vo, thoạt nhìn giống con lật đật, Giang Hằng Thù nắm tay hắn, cùng nhau đi ra suối nước nóng.
Địa điểm xem mặt trời mọc là ở trên đỉnh núi Bạch Mi, dọc theo mặt sau của quán suối nước nóng có con đường núi có chút gập ghềnh đi khoảng mười mấy phút là tới nơi, trước mắt xuất hiện một con đường bằng gỗ, có lẽ vì để thuận tiện, bên kia con đường gỗ có một cái nhà chòi, bên trong đã có 2 đôi vợ chồng đang ngồi.
Giang Hằng Thù mang theo Phó Chân hướng về nơi không có người đi đường, nhưng rất mau hắn liền ý thức được đây là một quyết định sai lầm, bởi vì người tới núi Bạch Mi muốn xem mặt trời mọc, muốn hưởng thụ thế giới hai người thế giới không chỉ có bọn họ, mà hướng bên này đi tới đúng là Đường Loan Loan cùng Tần Chiêu đôi phu thế mới cưới kia.
Nhưng Đường Loan Loan cũng không muốn nhìn thấy Phó Chân, khi thấy thân ảnh Phó Chân cùng Giang Hằng Thù, nàng lôi kéo tay Tần Chiêu, hướng hắn nói: "Chúng ta đi."
Tần Chiêu không rõ nguyên do, hỏi Đường Loan Loan: "Làm sao vậy?"
"Có một số người không muốn thấy." Đường Loan Loan lạnh mặt nói.
Tần Chiêu nhìn Giang Hằng Thù và Phó Chân cách đó không xa, hắn còn chưa nhận ra bọn họ, liền hướng Đường Loan Loan nói: "Anh đi xem."
Đường Loan Loan ừ một tiếng, tùy ý Tần Chiêu đi qua, lúc đến gần Tần Chiêu mới phát hiện nguyên lai là Phó Chân.
Năm đó Phó Chân động tay lên dây cáp treo của Đường Loan Loan như thế nào hắn rõ ràng, lúc ấy hắn tương đối ủng hộ chuyện đem Phó Chân đưa đi ngục giam, bất quá Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình hình như không quá nguyện ý, hơn nữa có Đường Loan Loan cầu tình, hắn cũng không dám nói cái gì, dù sao đây cũng là chuyện của Phó gia, quan hệ lúc ấy của hắn và Đường Loan Loan còn chưa ổn định, tùy tiện nói chuyện rất có khả năng lưu lại ấn tượng xấu với Phó gia.
Tần Chiêu nghĩ một hồi, liền trực tiếp rút thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đưa tới trước mặtbPhó Chân, thấy ánh mắt nghi hoặc của Phó Chân, hắn hướng Phó Chân giải thích nói: "Trong này có một vạn, chỉ cần các cậu rời đi chỗ này, số tiền này sẽ là của các cậu."
Tần Chiêu cũng đã nghe nói qua tình cảnh của Phó Chân, tóm lại là sống rất thảm, một vạn đồng này tuy không nhiều lắm, nhưng đối với hắn thì là một số tiền không nhỏ, chỉ cần hắn đáp ứng rời đi nơi này, liền có được một vạn đồng tiền này, Tần Chiêu cho rằng Phó Chân không nên cự tuyệt bút giao dịch này.
Nào biết Phó Chân cùng Giang Hằng Thù từ đầu tới đuôi không có phản ứng hắn, giống như xem hắn không tồn tại, loại cảm giác bị triệt để bỏ qua này làm Tần Chiêu thấy mình giống một chú hề đang nhảy nhót, huống chi Đường Loan Loan còn đang đứng cách đó không xa nhìn hắn.
"Ngại tiền quá ít sao? Tôi có thể thêm hai vạn."
Phó Chân cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn Tần Chiêu trước mắt, Tần Chiêu cùng Đường Loan Loan quả nhiên không phải người một nhà sẽ không tiến vào một nhà mà, hình như Đường Loan Loan cũng từng làm vậy để Giang Hằng Thù rời đi.
Ngay khi Tần Chiêu cho rằng Phó Chân đáp ứng cùng mình giao dịch, thuận tiện muốn trào phúng hắn vài câu, lại nghe thấy Phó Chân hướng mình nói: "Ngài yên lặng một chút, có thể chứ?"
Phó Chân bình tĩnh nhìn Tần Chiêu, "Nếu anh cũng muốn xem mặt trời mọc, thì bên cạnh có rất nhiều chỗ không thể nhìn thấy chúng tôi, đều là người lớn cả, làm ra vẻ như vậy cũng không cần thiết."
"Ngươi --" Tần Chiêu trợn mắt tức giận nhìn, nếu không phải có Giang Hằng Thù ở bên cạnh giám sát động tác của hắn, hắn chỉ sợ sẽ một quyền đấm lên mặt Phó Chân.
Tần Chiêu rất tức giận, nhưng thấy người nam nhân bên cạnh Phó Chân cũng không dễ chọc, cho nên không dám dễ dàng động thủ, lại nói hắn là một tổng tài của công ty, ở chỗ này cùng người ta đánh nhau thì còn mặt mũi đâu nữa, nhưng cái gì cũng không làm thì hắn nuốt không trôi cái cục tức này.
Đã rất lau rồi Tần Chiêu không phải chịu nghẹn khuất như vậy, đại khái là Đường Loan Loan nhìn ra Tần Chiêu xấu hổ, nàng bước nhanh đi tới kéo Tần Chiêu một phen: "Tần Chiêu, chúng ta đi thôi."
Tần Chiêu hướng Đường Loan Loan cười cười, hắn thực cảm tạ nàng vì ngay lúc này cho hắn một bậc thang, trước khi đi hắn ở còn uy hiếp Phó Chân cùng Giang Hằng Thù nói: "Chờ, tôi sẽ không buông tha của các người."
Thấy hai người bọn họ rốt cuộc rời đi, Phó Chân thở dài nhẹ nhõm, cảm thấy không khí chung quanh đều tươi mát hơn hẳn, hắn để sát vào lỗ tai Giang Hằng Thù, nói khẽ với hắn nói: "Những vai ác trong phim hoạt hình đều nói như vậy."
Giang Hằng Thù nhấp môi cười, cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của Phó Chân, hiện tại bọn họ có thể chuyên tâm thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Bọn họ lại đợi mười phút, mặt trời rốt cuộc xuất hiện.
Một vòng ánh dương từ dưới biển khơi chậm dãi dâng lên, như là hỏa cầu còn đang rực cháy, hỏa cầu càng lên cao, xuyên qua đám mây mù, xuyên thấu qua tầng mây, trong nháy mắt bắn ra hào quang vạn dặm, chiếu lên mặt biển làm mặt nước trở nên lóng lánh; thân ảnh thuyền buồm chậm rãi chạy tới núi Bạch Mi, ánh nắng bao trùm khắp thảo nguyên rộng lớn, nơi xa có khói từ trong phòng bếp lượn lờ; ánh nắng chiếu xuyên qua thành phố đang ngủ say, tiếng còi ô tô dần dần đánh thức thành phố.
Đập vào mắt là quang cảnh tráng lệ của núi sông.
Phó Chân cong khóe miệng, ánh mắt không khỏi trừng lớn, trong lòng khó nén khỏi hưng phấn, hắn bị cảnh tượng to lớn mỹ lệ trước mắt làm kinh sợ.
Giang Hằng Thù trộm lấy ra di động, đem cameras hướng về phía Phó Chân, Phó Chân qua một hồi lâu mới nhận thấy được có người đang chụp mình, hắn quay đầu, vừa lúc cùng Giang Hằng Thù đối mặt, ánh mắt giao hòa, sau đó hai người cầm lòng không đậu mà hôn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.