Một Hai Ba Bốn Năm Sáu Bảy

Chương 24:




Ngươi có bao giờ có cảm giác, khi cùng người trong lòng ở bên nhau, thời gian luôn luôn qua đi rất nhanh, chỉ chớp mắt đã mấy tuần, một buổi sáng, Mễ Chu vừa mở mắt liền thấy tin nhắn của Trịnh Viễn gửi tới.
"Lịch họp mặt của công ty là ba giờ chiều hôm nay, hai giờ anh gặp em, không gặp không về." (choài, anh làm quá quá! hàng xóm với nhau mà làm câu không gặp không về....)
Mễ Chu vội vã bật dậy, cơn buồn ngủ vừa rồi còn triền miên trong ý thức không muốn rời xa giường chiếu thân yên đã nhanh chóng bị tiêu tán, Mễ Chu chăm chỉ nghiêm túc nghiên cứu tin nhắn mấy lần, xác định thời gian và địa điểm ghi nhớ chặt chẽ trong lòng, mới lò dò từ trong chăn chui ra ngoài.
Hai giờ chiều, tại cửa nhà, gặp Trịnh Viễn, cùng đi gặp....... đồng nghiệp...
Vừa rồi Mễ Chu còn hoảng hốt, thiếu chút nữa y đã cho rằng mình 'đi gặp mẹ đẻ Trịnh Viễn', nghĩ đến đây, cả người vừa rướn ra khỏi chăn được một nửa liền lập tức chui tọt vào, không ngừng ôm chăn cười ngây ngô một trận, biểu tình giống hệt đứa trẻ đùa dai.
Khi đáp ứng Trịnh Viễn, Mễ Chu chỉ coi như 'giả trang tình nhân' là nhiệm vụ, không có cảm giác gì đối với Trịnh Viễn, nhưng đấy là lúc ấy, Mễ Chu còn chưa có tâm tư như bây giờ, hơn nữa, bóng dáng Tề Hải còn chưa qua đi hẳn, nếu lại bị vứt bỏ một lần nữa, làm sao có thể đứng dậy nổi.
Y đã quen biết Trịnh Viễn bao lâu, giơ tay lên tính toán, kết quả khiến y thật bất ngờ.
Cảm giác của Mễ Chu đối với thời gian vô cùng đặc biệt, khi mọi người nói "ngày trôi qua thật nhanh", Mễ Chu chẳng có cảm giác, khi người khác nói "Mấy ngày nay thật khó chịu", Mễ Chu cũng không để tâm. Nói dễ nghe là Mễ Chu không có cảm giác, nói khó nghe đó là y luôn tập trung cao độ, chuyện bên ngoài ít có thể khiến y cảm giác với thời gian.
Nhưng vẫn có ngoại lệ.............
Lúc đầu, khi mới kết thúc một đoạn tình cảm lưu luyến dài, Mễ Chu nghĩ nếu bây giờ lại đi tìm một người khác, bắt đầu một đoạn cảm tình mới, quả thật vô cùng buồn cười, trên thế giới này liều thuốc duy nhất có thể tan đau đớn trong tim chỉ có thời gian, hơn nữa Mễ Chu vẫn luôn hi vọng mình là một kẻ chung tình, nếu lúc ấy Trịnh Viễn không sử dụng 'giả trang' để thương lượng, chắc chắn, Mễ Chu tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Nhưng cứ từ từ, từ từ, ngay cả kẻ đối với cảm xúc bên ngoài không quá minh mẫn như Mễ Chu có thể cảm giác được, chính mình cùng Trịnh Viễn trong cái vòng luẩn quẩn 'giả trang' ngày càng mập mờ, ngày càng không sáng tỏ. Giống như mỗi lần cầm tay, hôn môi đều thuận theo tự nhiên mà làm. Lại được Lâm Hiên khai sáng, Mễ Chu ngày càng cảm thấy được đồng tính luyến ái cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, dù sao yêu và được yêu chính là bản năng của con người, bất luận kẻ nào cũng không thể lấy lý do bởi vì đối tượng hay giới tính mà ngăn cản.
Mễ Chu cảm thấy được, y có thể thông suốt được chuyện này thật tốt quá, ít nhất mười năm, hai mươi năm sau cũng không cần bi quan trong công việc, y thậm chí còn đôi khi hy vọng, cả đời này có thể cùng Trịnh Viễn, mãi mãi không xa rời.
Nhưng bởi đây chỉ là 'giả trang' mà quan hệ mới như vậy, bất cứ lúc nào Trịnh Viễn cũng có thể nói một câu "kết thúc" mà chấm dứt tất cả, Mễ Chu vùng vẫy trong vòng luẩn quẩn suy tư của chính mình mà không thoát ra được, Trịnh Viễn có thật sự chỉ 'giả bộ' với mình hay không?
Mặc dù đã vô cùng thân thiết với Lâm Hiên, nhưng Mễ Chu lại ngại, không muốn hỏi, cũng không nguyện ý đến hỏi. Đã sống hai mươi mấy năm, Mễ Chu có thói quen đem một vài tâm sự giữ lại, để thời gian tự cho mình đáp án, đôi khi lại nói, qua một thời gian nữa sẽ không còn quan trọng, Mễ Chu liền cứ để như vậy mà cho qua.
Không quá quan trọng vấn đề địa vị của mình trong lòng Trịnh Viễn, nhưng ý định muốn biết đáp án lại không hề mai một, mà càng ở bên Trịnh Viễn, lại càng muốn biết đáp án hơn, vài lần cùng Trịnh Viễn mặt đối mặt, Mễ Chu đều suýt hỏi ra, nhưng lờn còn chưa ra đến miệng lại bị nuốt trở vào, bộ dáng ủy khuất, thật sự là tự mình làm hỏng.
Không chỉ một lần Mễ Chu vụng trộm hỏi qua bản thân mình, nến Trịnh Viễn nói, chỉ là giả vờ, vậy y phải làm sao?
Mễ Chu nghĩ không ra đáp án, đã bao lâu nay giống như rùa đen rụt cổ, trốn tránh đáp án này.
Đúng hai giờ, Trịnh Viễn gõ cửa nhà Mễ Chu, ngay khi hắn gõ vang tiếng thứ hai, Mễ Chu liền mở cửa.
"Chuẩn bị xong chưa?", ngón tay của Trịnh Viễn cầm chìa khóa, cúi đầu nhìn người trước mặt, đối phương mặc áo khoác vàng nhạt cùng áo sơ mi kẻ ca rô, mà mình cũng mặc áo khoác vàng nhạt trang trí màu trắng, thấy như vậy liền nhịn không được sờ đầu Mễ Chu.
Lúc này Mễ Chu cũng phát hiện hai người không bàn bạc trước mà lại mặc đồ tựa như tình nhân, cũng có chút xấu hổ, khóa cửa sau đó liền đi trước, mãi cho xuống đến hầm gửi xe vẫn không nói gì. Trịnh Viễn thấy lỗ tai của Mễ Chu đã đỏ bừng, khi y ngồi vào ghế lái phụ, liền sờ sờ tai của y.
Trịnh Viễn chưa từng sờ qua lỗ tai của Mễ Chu, động tác thân mật như vậy khiến y hoảng sợ, y có cảm giác, chỗ bị Trịnh Viễn chạm qua chỉ là một chút xíu da trên người, nhưng khi Trịnh Viễn vừa đụng vào trong nháy mắt như có dòng điện, khiến cho toàn thân Mễ Chu tê liệt, run rẩy.
Mễ Chu cố gắng né tránh, nhưng bị dây an toàn buộc lấy, có trốn cũng không trốn được, Trịnh Viễn thấy y như vậy, tâm trạng không khỏi vui sướng, cố ý đến gần Mễ Chu, bật hơi nói, "Chỗ này có cảm giác?"
"Σ(っ °Д °;)っ?!?!?!"
Mễ Chu lần này cố gắng hết sức, ra sức trốn sang bên cạnh, che mặt mình không cho Trịnh Viễn nhìn thấy, nhìn thấy phản ứng của Mễ Chu như vậy, Trịnh Viễn rốt cục nhịn không nổi mà bật cười ha hả, cười đến toàn thân run rẩy, vài lần đều không tra được khoá vào ổ khóa xe.
Thật muốn nói Mễ Chu cũng không còn nhỏ tuổi nữa, nhưng lại ngại khuôn mặt tựa như học sinh cao trung của Mễ Chu, đôi khi Trịnh Viễn cũng không nhẫn tâm đối với y trêu đùa quá nhiều, nhất là khi thấy Mễ Chu ngẩng đầu, một đối mắt to tròn hồn nhiên ngây thơ chớp chớp, chớp chớp nhìn hắn, Trịnh Viễn làm sao có thể hạ thủ được.
Nhưng hôm nay lại không như vậy, không biết Mễ Chu đang nghĩ cái gì, một bộ suy nghĩ ngây ngô, để cho Trịnh Viễn không nhịn được mà đùa nghịch, sau khi thu hoạch được kết quả mình muốn, Trịnh Viễn tâm tình vui vẻ hôn lên hai má Mễ Chu, sau đó đạp một cước lên chân ga, phóng ra ngoài.
Một đường thẳng tiến, vốn nghĩ phải cần một giờ nhưng 40 phút là đến nơi. Trịnh Viễn xuống trước, thuận tiện cởi dây an toàn cho Mễ Chu, lúc Mễ Chu xuống xe, mặt vẫn phiếm hồng.
"Vẫn còn ngại???"
Trịnh Viễn không chút do dự mà áp mặt quan sát Mễ Chu, khiến cho y sợ hãi mà trốn tránh, không nghĩ tới Trịnh Viễn đoán được động tác của y, với tay một cái liền ngăn chặn được, túm lấy vai của Mễ Chu kéo đi.
Ngay khi Mễ Chu muốn nói gì đó, Lâm Hiên từ trong nhà hàng bước ra, phía sau là Từ Thương, nhìn Lâm Hiên vỗ tay cổ vũ như thế, Từ Thương nghĩ mình cũng khong nên lạnh lùng như vậy, tựa hồ như không quá nể mặt, cho nên Từ Thương cũng vỗ tay.
Kết quả mọi người thấy hai người tự nhiên vỗ tay như vậy liền suy nghĩ, có nên vỗ tay theo hay không.
"Tiểu Mễ Cháo ~ Tôi thấy hai người tương thân tương ái như vậy.... ~ thật vô cùng cao hứng!!!" Lâm Hiên rõ ràng nhìn thấy một màn kia trong bãi đỗ xe, từ trong nhà hàng phi ra cũng chỉ là muốn nhìn Mễ Chu đỏ mặt.
Mễ Chu cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, khuôn mặt vốn đã hồng hồng, Lâm Hiên còn chưa nói xong đã đỏ đến nóng rực, Lâm Hiên một chút thông cảm cũng không có, ngược lại thấy vậy còn cười ha ha.
"Không được khi dễ em ấy," Trịnh Viễn không hề nghĩ ngợi mà kéo Mễ Chu về phía sau, "Lão đại, tôi đã sớm nói với anh, chỉ có tôi mới có thể khi dễ em ấy!"
Lâm Hiên: 罒д罒
Từ thương:  ̄— ̄
Mễ Chu: (* ̄  ̄)
Lâm Hiên không trêu chọc Mễ Chu nữa, liền quay sang nắm góc áo Từ Thương, trên mặt tràn đầy bi thương, nhưng nói xong vẫn lại không nhịn được mà bật cười.
"Từ Thương, Từ Thương, em có nghe thấy gì không?"
"....... Em đương nhiên là nghe thấy rồi."
"Trịnh Viễn cư nhiên dám không nghe lời anh nói hu hu hu hu hu hu........ Ha ha ha ha ha..."
".....Đừng cười, mau đưa Trịnh Viễn và Mễ Chu vào."
"Anh đang khóc mà!!"
Từ Thương cho hai người một tư thế mời, Trịnh Viễn liền lôi kéo Mễ Chu đi trước, nhà hàng này là của một người bạn của Từ Thương, năm đó, Từ Thương chính là mượn nhà bếp ở nơi này mà thu phục dạ dày khó hầu hạ của Lâm Hiên.
Mọi người đều biết nhà hàng này đã được Lâm Hiên bao lại, khi Trịnh Viễn đi vào, cũng không có người lạ, theo thói quen cũ, Trịnh Viễn đi vào đại sảnh, phát hiện hai phần ba huynh đệ đã tề tựu đông đủ,
"Trịnh ca đến rồi!"
"Trịnh ca hảo!!"
"Trịnh ca ngồi vào bên trong đi!!"
Trịnh Viễn vừa gật đầu vừa đi vào bên trong, có điều tay nắm tay Mễ Chu không hề lơi lỏng. Mễ Chu lại là lần đầu nắm tay Trịnh Viễn trước mặt nhiều người như vậy, có phần xấu hổ, cũng muốn giật tay ra vài lần, nhưng không được, đành phải theo ý Trịnh Viễn.
"Ai nha! Đây chắc là người ấy của của Trịnh Viễn đi!"
Rất nhanh, mọi người đều đem lực chú ý của mình đặt trên người Mễ Chu, mỗi lần tụ hội, mọi người đều chờ mong người mới, không ít huynh đệ đã cưới vợ sinh con, họp mặt ở đây đều là người đã có gia đình, nhưng mang theo vợ đến cũng không có vài người, nhưng chỉ cần trong nhà có thêm người mới, đều sẽ mang ảnh đến khoe, mấy chục người cùng vây quanh xem ảnh, bộ dáng hạnh phúc vui mừng.
Trịnh Viễn lại trực tiếp mang người đi theo, đại bộ phận đều đã gặp qua Mễ Chu, Mễ Chu đối với người lạ cực kỳ câu nệ, nhưng cũng sẽ nói đôi ba câu, cũng không có gì xấu hổ, cùng mọi người chào hỏi, còn cười tươi với đối phương.
Bộ dáng Mễ Chu cười rộ lên thật sự đáng yêu, căn bản y vừa trắng trẻo nõn nà, khi cười khóe miệng cong lên, ánh mắt híp lại như cánh cũng, nhưng lại mang theo điểm bối rối khó xử, Trịnh Viễn thấy Mễ Chu cười với mọi người như vậy, không hiểu dấm chua ở đâu bốc lên đầu.
"Không cho cười."
Trịnh Viễn đi theo Lâm Hiên lăn lộn đã nhiều năm như vậy, cơ bản chính là dưới một người mà trên trăm người, nói một câu liền sẽ có mấy trăm huynh đệ đi theo bán mạng, cho nên khi hắn nói câu trần thuật, luôn mang theo một khí thế tựa như mệnh lệnh, tuy nhiên là hắn không có biết. Nhưng khi Mễ Chu vừa nghe Trịnh Viễn nói, lại luôn cảm giác được điểm khẩn trương.
Giống như bây giờ, Trịnh Viễn vừa nói xong, Mễ Chu lập tức không cười nữa, bất quá biểu tình trên mặt chẳng khác sắp khóc là bao nhiêu. Trịnh Viễn thấy như vậy, có phần dở khóc dở cười, hắn vỗ vỗ bả vai Mễ Chu, bảo y thả lỏng, sau đó nói nhỏ bên tai y.
"Không cho em cười vì nụ cười của em quá đẹp, người khác nhìn thấy anh sẽ ghen tị, biết không?"
Mễ Chu ngoan ngoãn gật đầu, biểu tình lập tức tự nhiên hơn, Trịnh Viễn vỗ vỗ đầu Mễ Chu, xem như khen ngợi.
Mọi người rất nhanh tề tựu đông đủ, mọi người bắt đầu gọi đồ ăn, Lâm Hiên bắt đầu thu xếp bảo sẽ chơi trò chơi mạo hiểm.
Theo lý thuyết mà nói, một đám người đã ngoài ba mươi nói chơi trò chơi mạo hiểm thật sự có chút khó coi, nhưng mà Lâm Hiên thích, như vậy năm nào cũng thế, mọi người cũng thành quen, dù sao cũng là làm vui vẻ cho bầu không khí, hơn nữa còn có thể moi ra bí mật của người khác, cớ sao lại không chơi.
Hắc đạo thì có làm sao, bây giờ sẽ chơi theo cách ngoài hắc đạo, mọi người vây quanh, mỗi người sẽ có một số thứ tự, Lâm Hiên giữ một đĩa lớn, sau đó quay vòng, dừng ở số nào thì người giữ số đó phải trả lời một câu hỏi.
Để cho trò chơi công bằng, Lâm Hiên sẽ chọn ra câu hỏi hay nhất từ phía dưới để hỏi.
(đoạn giải thích trò chơi khó quá, Dê chém đến 80% đấy ạ, thế nên có đồng bào nào đọc QT rồi đừng đáp gạch vào mặt Dê nhớ... *dập đầu*)
Sau mấy vòng quay, không khí này càng náo nhiệt, vấn đề được hỏi cũng trở nên ngày càng sắc bén, cái gì mà "Người trong mộng là ai?", "Một tuần làm mấy lần?" cũng không hề bị kiêng kị gì mà lôi ra hỏi, kết quả là rơi đúng vào số của Mễ Chu.
Mễ Chu phất tay ý bảo nói mình sẽ nói thật.
"Há há há há há há há....." Lâm Hiên sung sướng chạy vọt tới chỗ của Mễ Chu, "Tiểu Mễ Cháo là người mới nên được 'ưu tiên' hai vấn đề. Thứ nhất, Tiểu Mễ Cháo đã từng lăn lộn trên giường chưa? Thứ hai, Tiểu Mễ Cháo và Trịnh Viễn đã cùng lăn lộn trên giường chưa, mời trả lời!"
(vầng – duyên hết biết:3)
Mễ Chu chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, nhìn về phía Trịnh Viễn.
☆, (?? ω? ')
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương sau không cần bị hài hòa ~【 che đậy mặt không cần bị hài hòa nha a nha nha nha ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.