Mấy ngày này, Trịnh Viễn ngày ngày chăm chỉ làm việc một cách liều mạng, vì sao ư? Đơn giản a, hắn thật sự lo lắng cho Mễ Chu đang ở nhà một mình a.
Còn có, nếu không sớm quay về, internet không có, điện thoại cũng không, toàn bộ phương tiện liên lạc đều bị Khưu Tuyền tịch thu, trừ bỏ liều mạng vẽ tranh cũng không biết làm cái gì, mỗi ngày còn bị ép phải nhìn thấy Khưu Tuyền và Hạ Ẩn ngọt ngào.
Đương nhiên, về cách suy nghĩ và trình bày, ánh mắt của Hạ Ẩn có nhìn kiểu gì cũng giống như là đang trêu hoa ghẹo nguyệt. Khưu Tuyền lại nhảy dựng lên như là Trịnh Viễn đào bới phần mộ tổ tiên nhà y lên, vầng, so sánh không sai đâu ạ, túm cổ Trịnh Viễn mà gào thét hỏi, "Đại thần, anh bị hoa mắt sao? Anh bị hoa mắt sao? Nếu không phải là hoa mắt sao có thể nhìn ra chúng tôi ngọt ngào?"
"Cậu mỗi ngày đút cho anh ta ăn."
"Đó là bởi vì nếu không đút anh ta, anh ta sẽ không ăn! Nếu anh ta mà không ăn, người đại diện kia đi giày 15cm có thể tham gia chạy ngắn 100m để giết tôi đấy!!!"
"........ Tối tối liền đọc truyện cổ tích cho anh ta ngủ."
"Đó là bởi vì nếu không đọc truyện cho anh ta nghe anh ta sẽ không ngủ! Nếu anh ta mà không ngủ Từ Thương sẽ giết tôi, hơn nữa còn lấy lí do là cậu lại khiến người bệnh không ngủ được!!"
"Mỗi ngày cậu đều ngủ trong phòng bệnh của anh ta."
"Đấy là bởi vì nếu tôi vừa ra khỏi cửa anh ta liền tỉnh! Sau đó sẽ nhìn chằm chằm vào tôi! Làm sao có thể đành lòng mà đi được!!"
"Cho nên các người vô cùng ngọt ngào!"
"Tại sao anh vẫn không hiểu là sao?!?!?!"
Khưu Tuyền cứ cãi lộn như vậy, Hạ Ẩn nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, giống như không có ai làm phiền. Trịnh Viễn hứng thú nhìn con người kỳ quái này, bộ dáng cũng được, tính cách lại kỳ lạ, còn thích Khưu Tuyền, đúng là không dễ a không dễ.
Khưu Tuyền ầm ĩ mệt mỏi rồi, xoay người muốn rời khỏi phòng bệnh của Hạ Ẩn, kết quả là khi Khưu Tuyền mới chỉ đặt tay lên nắm cửa, Hạ Ẩn như bị kích thích, mở mắt ra, xoay đầu về phía Khưu Tuyền.
Trong nháy mắt đó, Trịnh Viễn đã thông suốt rồi, đừng nói Khưu Tuyền vẫn chỉ là nhóc con nửa sống nửa chín, ngay cả cấp bậc yêu nghiệt như Trịnh Viễn, khi thấy ánh mắt của Hạ Ẩn cũng phải hồi hộp một phen.
Con mắt của Hạ Ẩn không quá giống người châu á, có màu đen, cũng không giống như một số người đôi mắt thường lấp lánh sáng. Đôi mắt của Hạ Ẩn có màu hơi nhạt, nhưng lại trong suốt đến kinh người, đôi con ngươi tựa như màu hổ phách, mang theo bao cảm xúc nhìn người, còn mang theo chút mê man u buồn, trong đôi mắt rõ ràng viết, 'Sao lại muốn đi a..."
Khưu Tuyền ngoan ngoãn đem tay hạ xuống, đi về trong phòng bệnh, ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu.
"Tôi xong rồi tôi xong rồi tôi xong rồi tôi xong rồi........"
Trịnh Viễn không thèm để ý đến Khưu Tuyền, thừa dịp y đang đắm chìm trong bi ai, nhanh chóng đem đồ đạc thu dọn, thần tốc sắp sếp, để cho y không có thời gian bới móc tranh vẽ, vác hành lý trên lưng phóng thẳng về nhà.
Tuy nhiên nói mới năm ngày mà khiến con người ta từ một người trầm tĩnh biến thành như vậy quả là có hơi quá, nhưng mà xét về hai người đang yêu nhau cuồng nhiệt mà nói, năm ngày không một chút liên hệ, khẳng định cũng khó mà chịu nổi đi.
Cầm điện thoại ở chỗ Khưu Tuyền, lúc ấy Khưu Tuyền không tắt máy, nên đã sớm hết pin, Trịnh Viễn suy nghĩ, dù sao cũng lập tức về nhà, hơn nữa còn có thể cho Mễ Chu một bất ngờ a.
Trước phải về nhà mình tắm một cái, sau đó vụng trộm lẻn vào nhà Mễ Chu, sau đó.....
Trịnh Viễn nghĩ đến mà không kìm được sung sướng, khóe miệng cong lên một nụ cười ý vụ thâm trường, không khỏi tăng tốc độ, lái xe trên đường lớn, hận không thể lắp thêm hai cái cánh cho xe, sau đó bay trở về.
Rất không dễ dàng về đến nhà, Trịnh Viễn cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn cầm chìa khóa xông thẳng vào nhà Mễ Chu, tắm rửa một cái cũng không yên ổn, cũng là phun nước, dùng sữa tắm, thay bộ quần áo rồi lao vút ra ngoài.
Đi đến cửa nhà lại lùi lại trở về, nghĩ thầm, nếu Mễ Chu nhìn thấy bộ dạng tóc ướt sũng này, chắc chắn sẽ cười thối mũi cho mà xem, cho nên lại nhịn xuống, đem tóc sấy khô, lúc này mới rón rén vào nhà Mễ Chu.
Nếu nói về ẩn náu, năm đó khi Trịnh Viễn nhập ngũ, trong đội của hắn, nếu Trịnh Viễn nói hắn đứng thứ hai, không ai dám nói mình là số một, ngay cả huấn luyện viên cũng không tin nổi, một người to cao như vậy, làm thế nào có thể đi một quãng đường dài như vậy mà một chút thanh âm cũng không có.
Mặc dù khả năng ẩn núp của Trịnh Viễn rất cao, nhưng mà hắn luôn luôn tôn trọng Mễ Chu, khi hắn đi đến phòng làm việc, vẫn gõ cửa hai lần, cũng không có phản ứng, lại gõ lại. Không thấy gì.
Bây giờ, Trịnh Viễn dùng lực mạnh hơn, có thể nghe thấy tiếng gõ cửa lớn, thanh âm này, cho dù Mễ Chu có đeo tai nghe vẫn có thể nghe được.
Kết quả, vẫn là không có phản ứng gì, trịnh viễn luống cuống, vội vàng đá văng cửa phòng, hô to, "Mễ Chu!" Liền chạy vào.
Mễ Chu nằm trên ghế dựa, biều tình hết mức bình thường, không có chút nào khổ sở, nếu không phải tư thế quá mức kỳ quái, rõ ràng giống như vừa đứng lên nhưng ngay lập tức té xỉu, Trịnh Viễn sẽ cho rằng y mệt quá mà ngủ thiếp đi.
Trịnh Viễn ôm lấy Mễ Chu, gọi y vài câu, nhưng Mễ Chu lại tựa như con gấu bông, một chút phản ứng đều không có. Trịnh Viễn không còn do dự nữa, lập tức ôm Mễ Chu lao xuống lầu, để y nằm cẩn thận vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, một cước nhấn ga lao về phía bệnh viên của Từ Thương.
Từ Thương vừa mới làm xét nghiệm cho Hạ Ẩn, còn chưa kịp nhìn kết quả đã bị Trịnh Viễn túm được, kéo về phía Mễ Chu xem xét đây là có chuyện gì.
Nói thật, lúc ấy Từ Thương nhìn thấy khuôn mặt của Mễ Chu trắng bệch, không còn chút huyết sắc, cũng vô cùng hoảng sợ, nhưng không muốn nói ra, chỉ sợ Trịnh Viễn hoảng thành cái bộ dáng gì nữa, nhưng bác sỹ thì vẫn là bác sỹ, kiểm tra tim mạch của Mễ Chu, lại nhìn đồng tử, nói với Trịnh Viễn một câu, "Yên tâm, không có việc gì!", sau đó liền mang Mễ Chu đi kiểm tra tổng hợp.
30 phút, Trịnh Viễn đứng ngồi không yên 30 phút, Từ Thương đã nói một câu an tâm, nhưng hắn không nhìn thấy Mễ Chu thì làm sao có thể yên tâm được. Vừa nhắm mắt sẽ hiện ra khuôn mặt của Mễ Chu trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, vô luận gọi thế nào cũng không mở.
Sau khi Khưu Tuyền biết tin, mặc kệ Hạ Ẩn lẽo đẽo theo sau, vẫn chạy đến hành lang gặp Trịnh Viễn. Mặc dù thời gian quen biết Trịnh Viễn không lâu như Từ Thương và Lâm Hiên, nhưng cũng không phải ít, từ khi Trịnh Viễn bắt đầu sinh hoạt cuộc sống của người bình thường, lúc ấy, Khưu Tuyền mới bắt đầu nói chuyện với người này.
Trịnh Viễn là đại thần trong giới truyện tranh, là thần tượng ít lời của đông đảo người yêu truyện, nhưng trong mắt của Khưu Tuyền, mỗi ngày nói chuyện, đến hạn thì trốn tránh nộp bản thảo.
Tình cảm của Trịnh Viễn từ trước đến giờ chưa bao giờ thay đổi, nói cho hắn biết truyện tranh rất dễ bán, hắn cũng chỉ nói một chữ "A...", bảo hắn nhận được giải thưởng, hắn cũng chỉ nói "Ừ..." Khưu Tuyền cực kỳ rõ ràng, từ khi Trịnh Viễn chuyển nhà, từ khi quen biết Mễ Chu, đời sống tình cảm của hắn mới bắt đầu có chút màu sắc, mới có điểm giống với người bình thường.
Khi lần đầu tiên xem 'Thiên phàm quá tẫn', nếu không phải tận tay mình lấy trong nhà Trịnh Viễn ra, Khưu Tuyền cũng không dám tin tưởng đại thần có thể vẽ ra một cuốn truyện có tình cảm phong phú đến như vậy. Bức họa cuối cùng của 'Thiên phàm quá tẫn' có một câu nói, khi học trưởng cùng học đệ đã hoàn thành mộng tưởng của mình, hai người ngồi trên ghế dài của công viên, dưới bầu trời đầy sao uống bia, thật lâu không nói chuyện, mãi đến khi học đệ nói, 'học trưởng nếu không có anh....'
Nếu không có anh....
Nếu không có Mễ Chu.
Khưu Tuyền có đầy đủ lý do để tin tưởng, Trịnh Viễn vẫn là đại thần của giới truyện tranh, phong cách vẽ hoàn hảo, chẳng qua không giống như hiện tại, sẽ cười to, sẽ phúc hắc, sẽ đùa giỡn, sẽ động tâm, hay cũng không giống như lúc này, ngồi trên ghế dài, khuôn mặt đầy vẻ bất an.
Khưu Tuyền không dám đến gần, bởi vì không đi quá xa, hắn yên lựng đưa cho Trịnh Viễn một điếu thuốc, sau đó ngồi đối diện với hắn, mà Hạ Ẩn rất tự nhiên ngồi bên cạnh, cùng Khưu Tuyền.
Trịnh Viễn có hút thuốc, nhưng hút không nhiều, ít nhất là khi Mễ Chu ở cùng, y sẽ không thấy hắn hút thuốc. Lúc này, hắn nhận lấy cái bật lửa mà Khưu Tuyền đưa cho, hai tay có chút run rẩy, bật hai lần mới có thể lên lửa.
Quá kém.... Trịnh Viễn nhớ lại, hắn nhìn khói thuốc dâng lên trước mắt mình, bởi do tay hắn, khói thuốc cũng có chút run rẩy, khi bay lên, đặc biệt rõ ràng.
Trịnh Viễn cười khổ một cái, năm đó khi Lâm Hiên mất tích, bản thân mình cũng không kích động thành như vậy, hẳn là, trên thế giới này, cũng có an nguy của một người, có thể khiến cho mình lo lắng thành như vậy.
Sau khi nghĩ như vậy, Trịnh Viễn hít mạnh một hơi khói, có thể cổ họng cùng phổi đã lâu không có tiếp xúc với nicotin, khiến Trịnh Viễn bị sặc, khom người ho khan. Vừa lúc đó, cửa phòng kiểm tra mở ra, Từ Thương mệt mỏi cởi bao tay, vừa ra khỏi cửa liền thấy Trịnh Viễn đang hút thuốc trên địa bàn của mình, còn bị sặc đến mức ho khan.
"Bệnh viện cấm hút thuốc anh không biết sao?" Từ Thương vốn đang bực bội trong lòng, liền vỗ một chưởng lên lưng Trịnh Viễn, một tiếng 'bốp' vang lên, Trịnh Viễn lại càng ho khan nhiều hơn.
"Được rồi, anh cũng đừng lo lắng, không có chuyện gì." Nhìn Trịnh Viễn ho đến ra nước mắt, Từ Thương cũng không nói nhiều, "Tôi đã cho truyền dịch, chỉ chốc lát nữa có thể tỉnh, anh đi nhìn là được."
"Khụ khụ khụ khụ... Tại sao lại té xỉu?"
"...... Anh hỏi tôi?" Vừa nhắc đến đây Từ Thương liền bốc hỏa, "Anh không khuyên nhủ Mễ Chu nhà anh sao, không thể không liều mạng làm việc được hay sao? Không muốn sống yên thân hay sao? Cậu ta không biết cậu ta có tiền sử bệnh tim hay sao còn cố sức như vậy???"
"Bệnh tim?"
Nhìn Trịnh Viễn há hốc miệng, biểu tình cũng không phải giả vờ, Từ Thương nhìn thấy vậy, liền hạ thấp thanh âm. "Tôi nhìn qua bệnh án của cậu ấy, cậu ấy mắc bệnh tim bẩm sinh, lúc nhỏ đã điều trị tốt, nhưng thân thể vẫn còn suy yếu, bác sỹ đã khuyên cậu ấy vận động điều dưỡng cơ thể, có lẽ cậu ấy đã làm theo, bởi vì tình hình đã tốt hơn rất nhiều."
".......Cậu ấy từng học không thủ đạo."
"Vậy à, nhưng dù sao cũng chỉ được động tay động chân một chút, phải nghỉ ngơi nhiều, chú ý không hoạt động mạnh." Từ Thương lại trở về với giọng điệu bình thường. "Cơn sốc vừa rồi là do một thời gian dài không ăn uống và nghỉ ngơi, thời gian tim làm việc quá dài, nên dẫn đến hiện tượng như vậy, nhưng sau này còn để xảy ra, có hể dẫn đến đột tử a, đột tử đấy anh có hiểu không hả Trịnh Viễn?"
"Đột tử..."
Ngữ khí của Từ Thương rõ ràng đã dọa đến Trịnh Viễn, khi hắn lặp lại hai chữ này, môi vẫn còn run rẩy.
"Thôi được rồi, cũng không thể trách anh toàn bộ được." Bàn tay Từ Thương vung lên, bộ dạng tiễn khách, "Đợi Mễ Chu tỉnh lại, cùng cậu ấy nói chuyện, bây giờ mà gây rối bệnh viện, cậu ấy cũng phải chịu trách nhiệm."
Ba giờ sau, Từ Thương đang ngồi trên lầu xem bệnh án, nghe thấy tiếng rống của Trịnh Viễn, "Mễ Chu, em có việc gì anh biết làm sao!! Tại sao không thể nghe lời anh lấy một lần!!! Đại thần so với mạng em quan trọng hơn sao!!!! Em trả lời anh là không phải đi!!!!!!"
Từ Thương vừa nghe, âm thanh rất lớn, vừa chạy xuống lầu vừa nghĩ, không phải đã bảo là nói chuyện thôi sao, chả lẽ mỗi lần nói chuyện bình thường luôn rống lên đến trời rung đất chuyển như vậy à???
☆, (? ﹏?)?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vẫn lại là nghĩ muốn...... Cầu cái bìa mặt......