Kể xong câu chuyện, Tiểu Ưu đóng album ảnh lại, có chút buồn bã mất mát, trong album cô không có ảnh chụp của Lệ Bình, nhưng dù vậy, bóng hình anh chưa bao giờ mờ đi trong lòng cô.
Tiểu Kí bẹp bẹp miệng, cô bé không hiểu đau lòng là gì nhưng vẫn thấy ngực nghèn nghẹn, giống như có cái gì đè nặng, đôi mắt cay cay, giống như có cái gì sắp chảy xuống.
"Chị ơi, chị có…… đau đau ở đây không?" Cô bé chỉ vào ngực Tiểu Ưu hỏi.
Cô cười, xoa đầu cô bé, "Trước kia thì đau lắm, bây giờ không đau nữa." Thời gian là liều thuốc hay, nó có thể xóa đi những ký ức thống khổ nhất.
"Chị ơi, chị còn thích Anh Lệ Bình không?"
"Thích." Cô nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói:"Rất thích, rất rất thích." Giống như chỉ là thích, cô không biết hình dung cảm tình mình thế nào nữa. Cô không còn là cô gái cao ngạo, cũng không sợ nhìn nhận tình cảm của mình nữa.
"Mình cướp ca ca về được không chị?"
"Chị từng học được rằng thích 1 người đã là chuyện hạnh phúc rồi, không nhất thiết phải giữ người đó bên cạnh, có đôi khi, buông tay mới là tốt nhất."
Cô không học được điều này từ mẹ ruột, nhưng lại học được từ một người mẹ khác, buông tay, không phải buông tha người khác mà là buông tha chính mình.
Tiểu Kí cái hiểu cái không, một lúc lâu thật lâu sau, cô bé vòng ra sau sô pha ôm lấy Tiểu Ưu, kề mặt vào má Tiểu Ưu, ngọt ngào nói:"Nếu chị còn đau đau thì nói với Tiểu Kí nha, Tiểu Kí vù vù cho chị."
"Được ha, khi nào chị đau thì nhất định sẽ nói với Tiểu Kí." Cô vỗ về mặt Tiểu Kí, đây chính là người thân a, là người sẽ đau vì mình đau, buồn vì mình buồn, Tiểu Ưu rất vui vẻ, bởi sau nhiều năm mất đi người thân, cô lại có được người thân.
"Chị ơi, chị không giống trong ảnh."
"Ừ, không giống lắm."
Chính cô cũng nhận ra điều đó, một phần do trang điểm- trước kia ngoài đồng phục, váy múa thì cô chỉ mặc âu phục đen, luôn búi tóc, nghiêm khắc, không giống thiếu nữ 18 chút nào- hiện tại, màu gì cô cũng mặc, có điều, vì chân có tật nên cô thường mặt áo váy dài che lấp đôi chân.
Ngoài ra còn vì cô luôn cười, cũng như bầu trời dù không bao giờ đổi màu nhưng lúc mưa dầm dề hay nắng chói chang thì cũng khác biệt rất nhiều.
"Vì sao không giống ạ?"
"Bởi vì……" Tiểu Ưu cười cười, nói:"Kể chuyện tiếp nha, chuyện về một cặp chị em sinh đôi."
"Chị kể nhanh đi, Tiểu Kí thích nghe kể chuyện nhất." Cô bé ôm lấy cánh tay Tiểu Ưu lắc qua lắc lại thúc giục.
"Ngày xưa có hai chị em sinh đôi, người chị rất đẹp, lại tốt bụng, cười tủm tỉm suốt ngày, mọi người trong thôn đều thích cô, người em thì rất xấu, xấu cả tính nết, mọi người đều chán ghét cô. Có một ngày, người em giận dỗi chạy vào rừng sâu, trong rừng, cô gặp một bà lão, cô bèn kể với bà rằng cô rất oán vì ông trời không công bằng, vì sao cho chị cô một gương mặt xinh đẹp như thế mà lại cho cô gương mặt thật xấu, làm cho mọi người không thích cô."
"Đúng vậy, không công bằng, ông trời thật xấu." Tiểu Kí thốt lên.
"Bà lão nói với người em: "Bà có cách biến cháu thành 1 cô gái xinh đẹp, nhưng con phải học xong một việc mới được."
"Việc gì ạ?"
"Bà lão bảo người em trở về và mỉm cười với mọi người mà cô gặp phải, dù là người lớn hay trẻ con, người già hay tên ăn mày… cô đều phải cười, hơn nữa không được soi gương, 30 ngày sau thì trở lại khu rừng tìm bà."
"Người em có nghe lời không chị?"
"Có chứ. 30 ngày sau, cô trở vào rừng tìm bà lão. Bà nhìn cô rồi chợt cười, dẫn cô đến chỗ hồ nước trong rừng. Khi cô nhìn thấy gương mặt xinh đẹp trên mặt nước thì người em hiểu ra- thì ra cô đâu có xấu, chỉ tại cô để tính xấu biến mình thành xấu mà thôi. Trước kia, tính người chị cũng xấu nữa, nhưng bây giờ thì chị cô lại tốt bụng, cho nên chị cô mới xinh đẹp như vậy."
Cô cũng không giống trước kia, có mấy lần gặp bạn bè trong đoàn múa nhưng đến giờ vẫn không ai nhận ra cô. Điều này giúp cô dễ dàng bỏ qua quá khứ mình.
"Chị ơi……" Tiểu Kí chần chờ.
"Sao nào?"
"Dù trước kia có xấu tính thì chị vẫn rất xinh đẹp." Cô bé ôm chặt lấy tay Tiểu Ưu.
"Cám ơn Tiểu Kí." Cô cười đến ngọt như mật, ngọt ‘ngang ngửa’ với nụ cười lúm đồng của Tiểu Kí.
Từ đầu tới đuôi, Tiểu Lục không nói câu nào nhưng trong đôi mắt quật cường của nó có cái gọi là ‘đau lòng’. Thật tốt, có người đau lòng cô đâu!
Tiểu Ưu ôm cả Tiểu Kí và Tiểu Lục vào lòng, nghiêm túc nói: "Về sau, chị có người thân rồi, Tiểu Kí và Tiểu Lục làm em trai em gái chị được không?"
"Hay quá, em thích làm em gái." Tiểu Kí kêu to."Em có chị rồi!"
Tiểu Kí rất vui, cô bé nhảy nhỏm lên sô pha múa may, miệng thì cứ hát lung tung.
"A, thật ầm ĩ." Tiểu Lục cố ý la chị, nó muốn giấu khóe mắt đo đỏ của mình.
"Không ầm ĩ đâu, Tiểu Kí hát rất hay, sau này Tiểu Kí sẽ làm ngôi sao ca nhạc." Đây là lời mẹ thường nói với cô bé, Tiểu Kí nhớ rất kỹ đâu.
"Hát hay… mới là lạ, chị hát dở nhất thế giới!"
"Không đúng…… Chị ơi, Tiểu Lục Lục xấu quá, Tiểu Kí hát rất hay mà, đúng không?"
Nghe 3 chữ ‘Tiểu Lục Lục’, Tiểu Lục le lưỡi, nó ghét nhất bị mẹ và Tiểu Kí kêu như vậy, nổi hết cả da gà ấy.
"Đúng rồi, Tiểu Kí hát rất hay." Tiểu Ưu trừng Tiểu Lục một cái, cười cười, ậm ừ làm ‘người tốt’.
"Nghe không, chị nói Tiểu Kí hát hay nhất thế giới kìa." Tiểu Kí chống nạnh, hếch cằm kiêu ngạo.
Ôi trời, nói ‘rất hay’ đã trái sự thật rồi, còn ‘hay nhất thế giới’ mới lạ à."Chị đâu nói vậy"
"Chị có nói, lỗ tai này nghe được." Cô bé kéo kéo vành tai phải."Tai này cũng nghe." Lại kéo kéo vành tai trái.
"Chị chưa nói."
"Chị có nói."
2 đứa trẻ đấu võ mồm làm căn phòng ồn ào hẳn lên, mỉm cười, cô thích náo nhiệt, thích cảm giác ồn ào của 1 gia đình.
2 tuần lễ sau, Tiểu Ưu làm thủ tục nhận nuôi xong, Tiểu Ưu gửi chú 2 đứa 10 vạn đồng, quá trình nhận nuôi không gặp khó khăn nào.
Chú Tiểu Lục nói: "Tôi nói trước với cô, đứa nhỏ này bị bệnh tim bẩm sinh, chăm sóc nó rất vất vả, nếu cô không nuôi nổi mà đuổi nó về thì tôi cũng không đem nó về đâu."
Tiểu Ưu không phản ứng gì nhiều, chỉ ậm ừ rồi cười nói: "Bệnh này khổ thiệt, tôi biết."
Tiểu Lục với chú thấy cô không buồn bực gì thì đều thở phào nhẹ nhõm, họ đâu có biết lúc nhận nuôi 2 đứa, Tiểu Ưu đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.
Mới sáng ra, cô và Tiểu Lục đã đứng khựng trước cửa nhà, không ai nhường ai.
Tiểu Kí hết nhìn Tiểu Lục lại nhìn Tiểu Ưu, cái đầu cô bé xoay qua xoay lại đến chóng mặt, phiền thiệt à, cô bé dậm chân, hô to một tiếng, gia nhập phe Tiểu Ưu.
Cô bé ôm cánh tay Tiểu Ưu, chu môi, dán mặt vào vai cô. "Chị ơi, Tiểu Lục Lục thật đáng ghét, mình không dẫn Tiểu Lục Lục đi ăn bánh ha chị."
Tiểu Ưu cũng học Tiểu Kí, chu môi nói với Tiểu Lục, "Đúng, Tiểu Kí ngoan, Tiểu Lục Lục đặc biệt hư."
"Em 10 tuổi rồi, đừng gọi em là Tiểu Lục Lục." Tiểu Lục xị mặt.
"10 tuổi? Phải không? 10 tuổi sao còn phụng phịu như con nít vậy?" Tiểu Ưu cười đến làm người ta muốn đấm 2 đấm.
"Em không có phụng phịu." Nó đưa lưng lại với Tiểu Ưu và Tiểu Kí. ‘Chịu không nổi, đám con gái dài dòng thật’ nó rầu rĩ nói nhỏ.
"Em nói gì?" Tiểu Ưu hỏi
"Tiểu Lục Lục đang mắng mình đó chị." Tiểu Kí bỏ đá xuống giếng.
"Không, em có mắng đâu." Nó vò tóc.
"Bị bệnh thì phải gặp bác sĩ chứ, không gặp bác sĩ chính là phụng phịu."
"Em khỏe lắm, có bệnh đau gì đâu mà cần gặp bác sĩ!"
"Tuy không phải lúc nào bệnh tim cũng làm người ta đau nhưng em vẫn phải chữa bệnh, đi, đi bệnh viện thôi." Cô lục túi xách, điện thoại, thẻ bảo hiểm y tế, ví tiền…… Chìa khóa, a có rồi, cô cầm lấy chùm chìa khóa nhà. Chùm chìa khóa này rất lạ, móc treo là hình 1 diễn viên múa balê, không phải thứ mua được ở chợ, hẳn là cô tự tay làm.
"Không đi." Tiểu Lục hếch cằm 60 độ.
"Đi." Tiểu Ưu kéo kéo tay nó.
"Không đi." Tiểu Lục ngoảnh mặt sang hướng khác, không nhìn cô.
"Đi." Tiểu Ưu vòng đến trước mặt nó, nhìn thẳng vào mắt nó.
"Chị ồn ào quá." Tiểu Lục lại ngoảnh đi.
"Nếu ồn ào mà đem được em vô bệnh viện thì Tiểu Kí ơi, mình cùng ồn ào ha."
Tiểu Ưu đưa tay ra, Tiểu Kí nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen. Tiểu Kí ở phe chị.
"Dạ, mình cùng ồn ào."
"1, 2, 3, bắt đầu! Đi, đi, đi, đi, Tiểu Lục Lục phải đi bệnh viện, đi, đi, đi, đi, Tiểu Lục Lục phải đi bệnh viện……" Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Ưu, Tiểu Kí vừa múa vừa vỗ tay, kêu la thật hăng hái.
"Thật phiền quá, chị không biết đâu, gặp bác sĩ tốn rất nhiều tiền đó, phải mổ còn khổ hơn, sẽ làm nhà mình ‘phá sản’ đó Tiểu Kí ngốc, cái gì cũng không biết, chỉ biết ăn bánh ngọt!" Tiểu Lục bực tức, bịt miệng Tiểu Kí lại, lớn tiếng nói.
Là vì tiền sao, Tiểu Ưu đã hiểu, cô còn tưởng nó sợ gặp bác sĩ chứ.
Có chút chua xót, cô nghĩ lẽ ra 1 đứa nhỏ 10 tuổi không nên đặt vấn đề tiền bạc lên hàng đầu như thế mới phải. Than nhẹ, ôm thằng bé vào lòng, cô nói với nó: "Ai nói với em nếu mổ thì nhà mình sẽ phá sản?"
"Mẹ nói." Tiểu Lục không nói, Tiểu Kí lại giành trả lời, Tiểu Lục giận dữ trừng cô bé.
"Tiểu Lục ngoan, em có biết làm con trai vất vả lắm không? Vai phải rộng mà vững chắc, đầu phải thông minh, cánh tay phải khỏe mạnh mới có thể bảo vệ con gái, 20 năm sau chị và Tiểu Kí già đi, 2 người ‘con gái lớn tuổi’ phải nhờ vào Tiểu Lục rồi, nếu em không có 1 trái tim và thân thể khỏe mạnh thì làm sao chăm sóc tụi chị được?"
Cô buông Tiểu Lục ra, chăm chú nhìn vào gương mặt bướng bỉnh của nó.
"Em sẽ chăm sóc các chị." Nó nói ngay mà không cần suy nghĩ.
"Chị biết em rất muốn làm thế, nhưng nếu em không khỏe mạnh trở lại thì không chừng đến lúc chị 60 còn phải chăm sóc em cơ. Nghĩ tới cảnh 1 bà lão vừa thấp vừa gầy lại gãy chân phải dìu 1 đứa con trai cao 1m8 đi bệnh viện…… Chị rất đáng thương đúng không?"
Tiểu Lục vẫn không nói chuyện, lại là Tiểu Kí trả lời, cô bé vừa nghịch tóc vừa mếu máo: "Đúng vậy, chị thật đáng thương."
Cô cười cười với Tiểu Kí, cảm kích vì sự giúp đỡ của cô bé rồi nói: "Tiểu Lục, nói cho em nghe 1 bí mật nhưng em không được nói cho người khác nga." Cô ghé sát bên tai Tiểu Lục thì thầm: "Chị là tỷ phú, chị có rất nhiều tiền đó, dù chị có gặp bác sĩ hay mổ thì cũng không sợ phá sản đâu."
Nó cúi đầu, Tiểu Ưu nâng cằm thằng bé, nói tiếp."Tiểu Lục à, chữa bệnh xong em phải học thật giỏi ha, mai mốt em lớn lên lại kiếm tiền trả cho chị, vậy được không?"
Tiểu Lục nghĩ cả buổi mới gật đầu.
Tiểu Ưu thở phào nhẹ nhõm, thiệt là 1 thằng bé cứng đầu mà.
"Vậy mình đi gặp bác sĩ trước, sau đó mới đi ăn bánh ngọt." Tiểu Ưu lớn tiếng tuyên bố với Tiểu Kí.
"Dạ dạ dạ! Ăn bánh ngọt, ăn bánh ngọt, ăn bánh ngọt……" Tiểu Kí vui vẻ, rồi lại bắt đầu nhảy múa, cô bé thật sự rất thích ca hát nhảy múa.
Tiểu Ưu vui vẻ dắt "em trai em gái" đi chơi, cô nghĩ mình sẽ không sợ hãi cô độc nữa.
Lệ Bình rời bục giảng, xếp tư liệu cho vào túi xách, chiều nay anh còn 1 ca mổ mao mạch.
Anh là bác sĩ khoa tim có tiếng, là giáo sư đại học nổi danh, với anh mà nói, ca mổ chiều nay chỉ là ca tiểu phẫu hàng ngày- nhưng anh đã quen chuẩn bị sẵn sàng cho mọi việc.
Anh rất nhã nhặn với đôi mắt sâu thẳm, so với cánh đàn ông thì làn da anh tương đối trắng, tuy không có vẻ ngoài bảnh trai quá mức như các diễn viên nam nhưng anh dễ khiến người ta an tâm tin tưởng vì sự dịu dàng chu đáo của mình.
Điều này giúp cho các bệnh nhân luôn thấp thỏm lo lắng của anh ấm lòng rất nhiều.
Đúng rồi, anh còn có 1 giọng nói rất dễ nghe, dù bệnh tình có nghiêm trọng đến đâu, nghe giọng nói anh, người ta cũng an tâm hơn.
Anh xuất thân từ gia đình có truyền thống bác sĩ, mẹ anh là bác sĩ ngoại khoa ngực, ba là bác sĩ tim, chính hoàn cảnh đó tạo nên thiên tài bác sĩ Chu Lệ Bình, trời sinh anh chính là bác sĩ.
Có người hỏi sao anh không đi ngoại khoa như mẹ? Không phải anh không nghĩ đi con đường đó, mà do mẹ anh mất quá sớm, không như ba anh, ông có rất nhiều thời gian để ‘tẩy não’ anh.
Chu Lệ Bình xách túi rời khỏi phòng họp, dọc đường đi, anh cười cười gật đầu chào mấy vị bác sĩ y tá trong bệnh viện, dù sao thì cả bệnh viện đều biết anh là người thế nào.
Bệnh viện do 1 tập đoàn tài chính bỏ vốn đầu tư suốt 4 năm và mới đi vào hoạt động chưa đầy 3 năm. Viện trưởng là ba anh, mà Lệ Bình thì làm trưởng khoa tim mạch. Bệnh viện sáng lập cách đây chưa lâu nhưng đã rất có tiếng ở Đài Bắc.
"Bác sĩ Chu! Lương Tiểu Lục đến bệnh viện." Một cô y tá trẻ chạy vội đến cạnh Lệ Bình, cười nói.
"Em nói Lương Tiểu Lục nào? Là thằng bé kia phải không?"
Lệ Bình rất quan tâm đến Lương Tiểu Lục dù chỉ mới khám cho thằng bé 1 lần- tình huống của cậu nhóc rất gây ấn tượng mạnh với anh.
Mẹ thằng bé còn khá trẻ, lúc dẫn con đến khám bệnh còn muốn dụ dỗ bác sĩ, thằng bé còn 1 người chị thiểu năng luôn la hét muốn ăn kẹo ăn bánh. Trong phòng khám, ánh mắt Lương Tiểu Lục tràn ngập sự dè chừng e ngại, anh mới nói bệnh này cần mổ thì nó đã xăm xăm kéo mẹ với chị bỏ đi.
Lúc đó, anh cản thằng bé lại định giải thích cho Tiểu Lục biết bệnh nó cũng không nặng lắm, chỉ cần tiến hành tiểu phẫu là nó lại có thể vui vẻ như mấy đứa nhỏ bình thường- nhưng dù anh nói khô cả cổ thì cũng chẳng thấy nó quay lại chữa bệnh.
Lệ Bình từng tìm đến địa chỉ trên bệnh án Tiểu Lục, không ngờ lúc mở cửa thì chỉ thấy 1 gã đàn ông say xỉn. Hàng xóm thằng bé nói ông chồng say sưa rượu chè đánh đập đến mức mẹ nó bỏ chạy, vì thế, anh đoán Tiểu Lục đã bỏ đi theo mẹ.
Anh cũng từng tự hỏi- vì sao trong vô số bệnh nhân của mình, anh chỉ đặc biệt chú ý Lương Tiểu Lục? Về sau, anh vỡ lẽ, bởi vì nó có 1 đôi mắt hận đời, anh…… từng yêu phải một đôi mắt hận đời như thế.
"Không sai, chính thằng bé đó, cả cô chị cũng tới."
"Ai dẫn bọn trẻ đến? Người mẹ?"
"Không phải, là 1 cô gái rất trẻ, rất xinh đẹp, bọn nhỏ gọi là ‘tỷ tỷ’, hôm nay bác sĩ Chu không khám bệnh nên họ đến chỗ bác sĩ Lí." Cô y tá giải thích rất tỉ mỉ, cô biết, bác sĩ Chu rất quan tâm đến bệnh nhân nhí này, lần đó, chính cô là người theo giúp bác sĩ Chu tìm Lương Tiểu Lục.
"Bác sĩ Lí khám cho họ chưa?"
"Khám rồi ạ, bác sĩ Lí nói phải nhập viện, lúc em qua thì họ đang xếp hàng đăng ký nhập viện."
Nghĩa là Lương Tiểu Lục chịu mổ? "Còn phòng bệnh không? Thôi, cứ xếp qua tổ bệnh nhân của tôi."
Anh chạy vội đi, cô y tá trẻ nhìn theo bóng lưng anh, 1 vị bác sĩ tốt biết quan tâm chăm sóc bệnh nhân…… Nếu, nếu họ không chỉ là bạn thì tốt biết bao.
Khi Tiểu Ưu xoay người nhìn lại thì Lệ Bình đứng sững lại, đôi mắt nhìn chằm chặp vào cô, trái tim đập loạn nhịp.
Là Hựu Huyên sao? Nhịp đập con tim làm anh không thở nổi, 5 năm, anh tìm cô suốt 5 năm đằng đẵng vẫn không có kết quả, không ngờ cô lại xuất hiện ở đây! Tại ông trời đã trừng phạt xong nên mới để anh gặp lại ánh bình minh?
Anh từng tự hận mình vì sao đến lúc mất đi mới hiểu không thể chấp nhận cuộc sống không tình yêu, mới biết được anh không thể thiếu cô.
Là Hựu Huyên đây mà! Cô gái anh ngày nhớ đêm mong, nàng tiên lung linh trên sân khấu múa,… vẻ cau có, vẻ u buồn, tất cả hình ảnh của cô luôn nằm đâu đó trong trái tim anh, chưa bao giờ phai nhạt, anh nhớ vẻ mặt co mày cáu, nhớ nụ cười, nỗi ưu sầu nơi cô.
Lệ Bình bước đến gần cô.