Một Hai Ba Tạm Biệt Hạnh Phúc

Chương 5:




Lúc này, Hựu Huyên đã 12 tuổi, cô đứng ngoài trời, lạnh lùng nhìn vào nhà qua ô cửa sổ- bên trong đang rất náo nhiệt.
Đêm nay là đêm giáng sinh, một cây thông Noel được dựng ngay trong phòng khách, đèn trang trí lấp lóe những sắc màu giả dối, các món trang sức lấp lánh treo đầy quanh thân cây, nơi nơi đều có bóng dáng của Noel. Những gói quà lớn lớn nhỏ nhỏ đặt đầy trong góc phòng- Hựu Đình thích nhất lễ Noel vì hàng năm ba mẹ đều tạo bầu không khí giả tạo nhưng vui vẻ cho cô.
Hựu Huyên không tham gia vào đám người náo nhiệt đó, bọn họ mừng lễ Noel nhưng cô thì chỉ thêm một ngày lẻ loi cô độc- một năm 365 ngày, ngày nào cũng như ngày nào.
Lệ Bình vừa đi học về, không ngoài ý muốn, tham gia vào đám người- dù mẹ mất sớm nhưng năm nào anh cũng nghỉ lễ cùng ba mình. Năm người vây quanh bàn ăn chuyện trò, thỉnh thoảng còn cười to vui vẻ. Bọn họ là người một nhà- Hựu Huyên đã biết điều đó từ rất sớm rồi- cô còn từng nghe ba mình nói với Lâm Tĩnh Phân rằng ông hy vọng, sau khi lớn lên, Hựu Đình sẽ gả cho Lệ Bình.
Bọn họ sẽ kết hôn sao? Hựu Huyên cười lạnh- chuyện không phải của cô, cô chẳng buồn quan tâm làm gì.
Lệ Bình đang nói gì đó, Hựu Đình thì cười đến run rẩy cả người, đôi má đỏ bừng. Tiếng nhạc Noel văng vẳng. Hựu Huyên bĩu môi, cô cúi đầu lẩm bẩm: giả dối. Cô thường cảm thấy mình chính là cô bé bán diêm, sự ấm áp của cô chỉ có thể đến từ một que diêm nho nhỏ, may mà tính cô đủ lạnh- dù có giá rét thế nào đi nữa cũng không làm cô gục ngã.
Trời rất lạnh, dự báo thời tiết nói có luồng gió lạnh thổi vào đất liền làm tuyết rơi trên núi. Hựu Huyên chỉ mặc một bộ đồ thể thao trắng- cô không thấy lạnh, ngược lại còn đổ mồ hôi ướt đẫm lưng- cô mới chạy từ lớp học vũ đạo ở gần đó về. Cô đeo túi xách, trong túi có giày múa áo múa và một thiệp mời của cô giáo. Buổi biểu diễn cuối năm sẽ diễn ra vào Tết Nguyên Đán, cô giáo muốn học sinh mời phụ huynh đến dự… không biết ông có đi không? Có lẽ sẽ không! Dù sao thì luôn có "chuyện bất ngờ" xảy ra làm ông không đi được, cô nhìn quen lắm rồi!
Lần đầu khi cô mời ba, ông bảo sẽ đi nhưng khi sắp lên đường thì Hựu Đình phát sốt, ông và Lâm Tĩnh Phân phải đưa nó nhập viện- ngày đó, tất cả những bạn tham gia biểu diễn đều nhận được hoa do người nhà tự tay trao tặng, chỉ cô không có, vì vậy bạn bè bắt đầu cười nhạo sau lưng cô.
Cô biết các bạn học không thích cô, vì cô hay tính toán sâu xa, tham vọng quá mạnh mẽ đến làm người ta phát sợ, cho nên…… Dù cô là thiên tài giỏi nhất theo lời cô giáo nhưng múa đẹp nhất thì sao chứ- cả người nhà cô cũng không đến cổ vũ cơ mà. Từ đêm đó, cô thề rằng: cô sẽ thành người nhận được nhiều hoa nhất trong cả đoàn múa.
Lần thứ hai mời, ông đến trễ, khi ông bước vào thì cô đã biểu diễn xong. Ông bảo thật xin lỗi, nói rằng có việc đột xuất- về đến nhà cô mới biết "việc đột xuất" kia chính là Hựu Đình la hét đòi ông dẫn đi mua búp bê.
Cô nhớ lại đêm mẹ mất- thử 3 lần là đủ rồi- cho nên…… Cô mở túi, lấy thiệp mời ra chuẩn bị xé bỏ thì… Ai đó nhanh tay chộp lấy tấm thiệp.
"Đây là cái gì?"
Giọng nói ấm áp dịu dàng như muốn làm người ta hòa tan vang lên- biết đó là ai, cô không trả lời, trên mặt tràn đầy bướng bỉnh quật cường. Lệ Bình là một anh chàng may mắn vì bất cứ ai nghe giọng nói của anh cũng không thể chối từ, nhưng, Hựu Huyên thì không: "Là giấy mời của đoàn em hả? Cho anh được không? Anh sẽ đến xem em múa."
Cô lạnh lùng nhướng mày, hai mắt có ý hận- anh thường bảo ánh mắt cô rất đáng ghét nhưng sau vụ bể cá ngày hôm đó, anh lại cảm thấy đôi mắt đáng ghét này rất thú vị, hơn nữa còn thấy thú vị suốt 6 năm liền.
Hựu Huyên từng hăm dọa anh 3 lần: nếu lại chọc cô thì sẽ cho anh biết tay. Lần đầu tiên là vụ bể cá. Lần thứ hai, cô quăng cặp sách anh vào ống cống. Lần thứ ba, cô dùng dao cắt nát yên xe đạp của anh. Sau 3 lần, cô không buồn để ý sự khiêu khích của anh nữa.
"Không cần." Cô vồ qua muốn giành lại thiệp mời.
"Anh muốn đi." Lệ Bình nhanh chóng ghi nhớ thời gian địa điểm buổi diễn xong mới trả tấm thiệp cho Hựu Huyên. Cô lạnh lùng giật lấy, vo lại, quăng vào bụi hoa hồng rồi xoay người vào nhà.
Tĩnh Phân thấy cô trở về thì cười cười chào đón: "Hựu Huyên về rồi hả con? Dì tưởng hôm nay con sẽ tập múa đến khuya nên định để dành đồ ăn đây. Con đã về thì lại đây cùng ăn nào."
Cô chưa bao giờ cho rằng bà là dì, là mẹ gì- đối với cô, bà chỉ là "người đàn bà kia" hay "Lâm Tĩnh Phân" thôi. Nhìn sang nơi khác, cô làm bộ không nghe thấy lời bà nói mà quay qua chào Chu Tín Bân.
"Con chào chú Chu." Cô lễ phép nói.
"Ừ. Vitamin lần trước chú cho hết chưa?"
Ông rất thích Hựu Huyên, không chỉ vì cô rất đẹp mà còn vì cô phát ra sự cố chấp quật cường từ từng ánh mắt cử chỉ, giống hệt người bạn thân lúc trẻ của ông- mẹ của Hựu Huyên, Trình Hinh Nghi.
"Vẫn còn một ít ạ."
"Ừ, để chú bảo Lệ Bình đem thêm hai lọ thuốc cho con. Nhớ uống thường xuyên nhé, nhảy múa là dễ mệt lắm."
"Vâng."
"Muốn dùng cơm với cả nhà không?"
"Không cần ạ, con mệt quá rồi."
"Vậy con tắm rửa nghỉ ngơi trước đi."
"Vâng, gặp lại chú sau ạ." Ban đầu, việc cô chỉ nói chuyện với mỗi chú Chu khiến mọi người thấy lạ, nhưng mãi rồi cũng quen, mọi người xem đó thành điều hiển nhiên.
Cô xoay người lên lầu, chẳng buồn nhìn ba mình lần nào. Nghị Đạt thấy cô cự tuyệt bọn họ- cự tuyệt hoàn toàn như thế- thì thở dài mặc kệ. Ông biết chắc mình đã mất đi cô con gái hay ôm ông, nói với ông rằng "Rất yêu ba, rất nhớ rất nhớ ba" rồi.
Tắm xong, Hựu Huyên lấy ổ bánh mì còn thừa lại từ buổi trưa ra gặm. Ngồi ở mép giường, vung vẫy hai chân, cô nhìn ra cửa sổ, bánh mì trong miệng trở nên nhạt nhẽo.
Cô có thể lấy cớ sắp lên cấp hai thôi lớp khiêu vũ nhưng…… Khi đó cô nên làm gì đây? Cô không muốn ở nhà trơ mắt nhìn gia đình đáng ghét kia nhưng lại không biết đi đâu bây giờ- cô đâu quen biết ai. Vả lại, nếu cô không múa nữa thì người đau lòng nhất có lẽ chính là cô Giang- mấy năm nay, trừ chú Chu, chú Lô ra thì chỉ còn cô Giang đối xử tốt với cô mà thôi, cứ thế, cô xem cô Giang như người mẹ thứ hai của mình lúc nào không biết- cho nên cô vì sự chờ mong của mẹ mà múa.
"Hựu Huyên." Cửa mở, Lệ Bình không mời mà tự vào.
Cô ngồi trên bậc cửa sổ. Tóc dài ướt sũng, dính bết trên vai, hơi lạnh nhưng cô chẳng quan tâm- chút hơi lạnh ấy thì thấm vào đâu?
"Sao không xuống ăn tiệc mà gặm bánh mì trong này? Quái chiêu!" Anh chưa bao giờ để ý sự lãnh đạm của cô. Đến bên cửa sổ, anh đặt đồ ăn xuống. Cô làm như không thấy.
"Dù không đói cũng phải ăn cơm. Em sắp dậy thì rồi, cần nhiều dinh dưỡng." Anh gắp miếng thịt bò đưa đến bên miệng cô. Hựu Huyên quay đi, cự tuyệt ý tốt của anh chàng.
"Ngoan, có ăn mới lớn lên được, nếu không Hựu Đình sẽ cao hơn em, đến lúc đó em lại phải kêu Hựu Đình là chị thì tức cười lắm đấy." Anh cười nói.
Ngoan? Từ trước tới giờ cô có ngoan đâu? Cô không hợp với cái nhà này, không hợp với tất cả mọi người trong nhà trừ…… chú Chu.
Chú ấy là một người hiền lành và dịu dàng, cũng như con chú vậy- khuôn mặt tươi cười ấm áp, giọng nói dịu dàng- lần đầu cô nói chuyện với chú là khi cô ngã bệnh- chính chú canh giữ bên giường để chăm sóc cô. Khi đó, cô 10 tuổi, hôm đó là mùng 2 Tết, ba cô dẫn Lâm Tĩnh Phân và Hựu Đình về quê ngoại thăm bà con, cô cự nự không chịu lên xe, bác quản gia thì nghỉ đông, để tránh xấu mặt với người nhà, ba cô nhờ chú Chu chăm nom cô giúp mấy hôm- chú đồng ý ngay. Đêm đó cô phát sốt, trong lúc mơ mơ màng màng, cô biết có một bàn tay mềm nhẹ đặt lên trán mình đo nhiệt độ- hừng đông, cơn sốt qua đi, lúc tỉnh lại cô phát hiện chú đang ở cạnh bên. Ngoài mẹ ra, không ai đối xử với cô như vậy, dù đang giữa đông, cô nhận ra một dòng nước ấm len vào tim mình. Cô mở miệng hỏi: "Chú ơi, chú có quen thân với mẹ con không?"
"Thân chứ, chú với ba mẹ con là bạn bè từ nhỏ đến lớn mà."
"Chú ơi, có phải mẹ không đáng yêu, không xinh đẹp, không làm người ta thích không?"
"Ai nói? Mẹ con vừa đáng yêu lại xinh đẹp, hơn nữa còn có rất nhiều người thích! Lúc ấy, trong trường tụi chú có rất nhiều bạn học theo đuổi mẹ con, có người còn làm người gác cửa trước cổng nhà ông bà ngoại con nữa kìa."
Cho nên mẹ chỉ sai ở không đủ thông minh… nếu mẹ thông minh một chút thì chỉ thử 3 lần, như vậy sẽ không bị ba cô bắt nạt nhiều đến vậy: "Chú có theo đuổi mẹ con không?"
"Theo, ai chẳng theo? Có điều bà ấy không liếc nhìn chú lần nào cả."
"Nếu mẹ thích chú thì tốt rồi, con thích chú Chu làm ba con cơ."
Chu Tín Bân đau lòng vuốt vuốt tóc cô thở dài: "Hựu Huyên à, ba con cũng rất thương con mà."
Cô lắc đầu không nói tiếp.
"Sức khỏe Hựu Đình không tốt nên ông ấy phải dành thật nhiều thời gian chăm sóc con bé chứ không phải cố ý xem nhẹ con."
Cố ý hay không cố ý có khác sao? Quan trọng là: cô đối với ông cũng như mẹ đối với ông vậy, đều không quan trọng; cô biết rất rõ mà.
"Ba con cũng rất áy náy với mẹ con, ông ấy rất muốn đối xử tốt với con nhưng thái độ của con khiến ông ấy không biết nên làm thế nào. Con có thể cho ông ấy cơ hội làm điều đó không?"
Cô đã- nhưng ông đều bỏ qua- huống chi cô cũng không cần ông áy náy, cũng như mẹ chưa bao giờ muốn ông cảm thấy có tội với bà vậy.
"Con là cô bé ngoan, chú thấy rất rõ- chú biết con có rất nhiều uất ức cùng tức giận nhưng có giận cũng không đến giúp con được gì- trong khi chờ đợi con trưởng thành, chú hy vọng con có thể thử hoà hợp với gia đình này, thử tiếp nhận tình thương của ba con và dì Tĩnh Phân- hơn nữa còn phải học trả giá và quan tâm, chỉ có trả giá mới có tình thương, mới có quyền được đến tình yêu."
Chỉ có trả giá mới có quyền được đến tình yêu? Cô lặp đi lặp lại những lời này suốt 3 lần rồi lắc đầu- cô không tin. Mẹ đã trả giá nhưng chẳng được đến tình yêu, thay vào đó là sự thất vọng và cái chết.
Từ đó trở đi, chú Chu dần dần trở thành người cha trong lòng cô- dù chú rất bộn rộn nhưng thường xuyên nhớ gọi điện dặn cô ăn uống đúng bữa; dù chú phải làm việc vất vả đến bạc tóc nhưng chưa từng quên mỗi lần ra nước ngoài lại mang quà về cho cô. Bởi vậy, cô lạnh nhạt với tất cả nhưng kiên quyết không khiến chú buồn phiền.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Hựu Huyên tỉnh táo lại, phát hiện Lệ Bình đang dùng khăn lông lau khô mái tóc ướt đẫm của cô. Cô muốn tránh đi nhưng bị anh cản lại.
"Nếu anh là em thì sẽ mau mau ăn hết đồ trong mâm, nếu không thì 30 phút sau, ba anh sẽ lên đây đút em ăn." Anh vắt khăn, sờ thử lên tóc cô- tốt rồi, đã khô. Cô liếc Lệ Bình một cái rồi rầu rĩ nhét thịt bò vào miệng.
"Kỳ cục, ba anh có quyền phép gì mà khiến em ngoan ngoãn nghe lời vậy?" Anh bật cười- cô bé cứng đầu này chỉ đầu hàng với mỗi mình ba.
Hựu Huyên không trả lời. Lệ Bình 19 tuổi, anh rất cao- trong mắt cô, anh đã là người lớn- nhưng cô không thể bắt chước Hựu Đình, xem anh như anh trai mình.
"Đây! Quà Noel." Anh đưa túi giấy cho cô nhưng cô không nhận, thế là anh bồi thêm một câu: "Ba anh cho."
Cô liếc anh một cái, mím môi cầm lấy, tâm không cam, tình không muốn nói: "Chuyển lời cám ơn của tôi tới chú Chu."
Anh lại cười, cười đến cực kỳ hiền lành- phải nói vậy cô mới nhận quà của anh, tóm lại, không thể đi thẳng thì đánh đường vòng vậy.
"Ngoài ‘cám ơn chú Chu’ ra em không định nói gì với anh nữa sao?"
Nói cái gì bây giờ? Anh ta là chồng tương lai của Phương Hựu Đình, còn cô thì kiên quyết không thích dính dáng đến những người có liên quan đến Phương Hựu Đình- đây là nguyên tắc, là lập trường, là lằn ranh giới hạn mà chính cô đặt ra.
"Được rồi, em không nói thì anh nói- lần này anh sẽ đến xem em biểu diễn- muốn anh tặng hoa cho em không?"
"Không cần!" Cô chán ghét anh ta.
"Em thích hoa gì? Hoa hồng, bách hợp, hướng dương, chim thiên đường……"
"Margaret."
Vừa thốt nên lời Hựu Huyên đã hối hận, cô không muốn nói chuyện với anh, lại càng không muốn anh đến dự buổi lễ nhưng cái chữ Margaret lại chạy ra khỏi mồm mà lý trí chưa kịp ngăn cản- anh rất có tài buộc người ta phải đáp lời.
"Không thành vấn đề, anh sẽ tặng em một bó thật thật lớn." Anh cười khanh khách.
Cứ như vậy, hôm Nguyên Đán, Lệ Bình đến dự lễ, hơn nữa còn dẫn một đám bạn bè cùng đi- tất cả đều là nam, chẳng mấy hứng thú với nhảy múa nhưng trong tay mỗi người đều cầm một bó hoa, mỗi bó là một loài hoa để tặng cho "em của bạn"- may mà trong đoàn có rất nhiều cô bé xinh đẹp tao nhã để an ủi "trái tim nhỏ máu" của họ. Sau buổi diễn, bọn họ hoàn toàn thay đổi thái độ, thậm chí có mấy anh chàng vỗ vai Hựu Huyên: "Em gái à, đường tương lai của em cực kỳ xán lạn đấy.", "Em ơi, em là ngôi sao sáng chói trên bầu trời nghệ thuật.", "Anh dám thề là 20 năm sau: em chắc chắn sẽ thành ánh mặt trời của Đài Loan."
Cô không biết họ nói những gì nữa nhưng mũi cô ngửi được mùi hoa, trên vai cô có một bàn tay to sưởi ấm đến tận trái tim.
Tối hôm đó, cô múa bài Hạnh phúc của Schubert, sau khi bước xuống sân khấu, cô thật sự cảm nhận được hạnh phúc.
16 tuổi, Hựu Huyên đi học ở một trường khá nổi tiếng cũng không bỏ nghiệp múa. Hàng năm, cô luôn giành được vài chiếc huy chương- đáng lẽ ra có con gái như vậy thì ba cô sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương, tiếc là với cô thì không. Cô hoàn toàn cô đơn ở Phương gia, một mình một bóng, không giao tiếp với bất cứ ai trong nhà.
Càng lớn, số lần phát bệnh của trái tim Hựu Đình càng tăng- khiến cô này càng giống búp bê thủy tinh, chỉ chạm nhẹ cũng dễ vỡ; ngược lại, Hựu Huyên càng độc lập kiên cường.
Hựu Huyên có đau lòng không? Sẽ không, cô quen rồi. Mẹ đã dạy cô: chuyện gì cũng chỉ thử 3 lần thì buông tha được rồi, cho nên sau 3 lần thử tiếp nhận ba mình nhưng ông luôn bỏ dỡ thì cô không còn chút hy vọng gì với ba ruột mình rồi.
16 tuổi, Hựu Huyên trưởng thành sớm và khá nhạy cảm, cô biết mẹ đã nghĩ sai rồi- không phải ông thích những người biết múa mà là thích người đó, chỉ tiếc người đó không phải là mẹ. Hựu Huyên vẫn không thích múa nhưng cô đã lỡ bỏ quá nhiều công sức vào khiêu vũ- không phải không muốn buông tha mà do cô quật cường, muốn kiên trì giữ lời hứa với mẹ và bảo vệ sự chờ mong của cô Giang với mình. Cô nghĩ có lẽ cô sẽ nhảy múa cả đời, đến khi nhảy không nỗi nữa mới thôi dù đã biết như vậy cũng không khiến ba mình yêu thích. Có một điều bất ngờ là tài múa của Hựu Huyên không khiến ba cô chú ý nhưng lại rất được giới nghệ thuật ca ngợi: báo chí truyền thông thừa nhận cô là ngôi sao tương lai của bầu trời nghệ thuật Đài Loan, là tiên nữ trên sân khấu múa. Dù cô không chiếm tình thương của ba mình nhưng đã chiếm được phòng vũ đạo do tự tay ông trang trí cho Lâm Tĩnh Phân.
Vì căn bệnh của con gái, Lâm Tĩnh Phân bỏ múa rất lâu rồi, cơ thể trở nên cứng ngắc, kỹ thuật múa cũng xuống dốc- cô đã vượt mặt Lâm Tĩnh Phân trong giới vũ đạo. Nhưng có ích gì? Cô thường nhìn dãy cúp chật kín trong tủ mà cười khổ, không rõ vì sao mình phải liều mạng mà chẳng tích sự gì- thực đáng buồn, đúng không? Làm biết bao nhiêu việc chỉ để chiếm lấy một căn phòng mà người ta không cần.
Xoay tròn, nhảy lên, xoay tròn, nhảy lên… cô đứng trước gương làm hai mươi mấy lần cùng một động tác nhưng cô vẫn không hài lòng- lại một lần nữa, một lần nữa, một lần nữa…… Không đếm được đã làm bao nhiêu lần, chỉ biết cô thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm mà vẫn kiên trì. Giờ phút này, trừ Hựu Huyên và bác quản gia ở nhà ra, những người khác đều ở bệnh viện vì sáng mai Hựu Đình phải vào phòng mổ.
10 giờ tối, chiếc đồng hồ treo tường mở bung khung cửa sổ be bé rồi chú chim nhỏ vụt ra, vỗ cánh kêu to, Hựu Huyên đã dùng hết phần sức lực cuối cùng, cô nằm xụi lơ trên mặt đất, nhìn trần nhà- như cá biển mắc cạn- cô mở to miệng thở hồng hộc.
Hựu Đình quá căng thẳng nên Chu Tín Bân phải cho cô một liều thuốc an thần, Lệ Bình chờ Hựu Đình ngủ say rồi mới rời bệnh viện. Xác suất thành công của ca mổ ngày mai không thấp, có lẽ sẽ không có vấn đề lớn nhưng Hựu Đình quá nhát gan, hơn nữa ngày thường được ông bà Phương bảo hộ, cưng chiều quá mức nên Hựu Đình luôn chịu không nổi dù chỉ là nửa phần lo lắng- từ hôm biết phải mổ, Hựu Đình đã trở nên lo lắng thất thường. Nếu người mổ là Hựu Huyên…… chắc cô chẳng buồn cau mày nữa.
Nhớ tới Hựu Huyên, anh lại muốn phì cười. Cô rất cao ngạo, rất lạnh lùng, rất kỳ quặc, không biết cách giao tiếp với mọi người, càng sẽ không hòa bình ở chung với người khác- tóm lại là cô hơi khó ưa- nhưng kỳ ở chỗ anh lại thích cô mới chết. Anh thích vẻ mặt nhàn nhạt của cô, thích nhìn cô liều mạng tập múa trong phòng, thích cơn giận không bến bờ của cô, thích cô luôn cắn chặt răng như thể toàn thế giới đều có lỗi… dù hơi lạ nhưng anh chính là thích cô như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.