Một Kiếp Vấn Vương

Chương 81: Ngoại truyện




Vài năm sau khi Trác Duệ Quân chết, Triệu Lan Vy phát hiện mình bị ung thư, đến khi chữa trị thì đã là giai đoạn cuối chỉ có thể dùng thuốc cần cự, giảm đau qua ngày.
Trong những giây phút cuối đời cô chỉ có hai tâm nguyện duy nhất, đầu tiên đó là con gái của cô, cô mong Ninh Hạ và Vĩ Phàm có thể nhận nuôi con bé chăm sóc nó cho đến khi trưởng thành giúp cô, điều thứ hai cô muốn đó là đem hũ tro cốt của Trác Duệ Quân chôn cùng với cô.
Kiếp này cả cô và anh đã không thể ở bên nhau, cả hai người đều đặt chữ hiếu lên trên chữ tình, vì thế đã bỏ lỡ nhau.
Người ta nói, chết là hết, chết rồi thì không còn ân oán thù hận gì nữa, không còn điều gì ngăn cản họ nữa.
Sống đã không đến được với nhau thì chết nguyện ở bên cạnh nhau, mong kiếp sau có thể tương phùng.
………….
10 năm sau……
Ở một thành phố xa xôi nọ cách Nam Thành rất xa, rất xa..Hằng ngày người ta đều thấy một chiếc ô tô vô cùng sang trọng đậu trước một phòng tranh nhỏ .
Hầu như ngày nào cũng đậu vài phút rồi mới chịu đi.
Nhìn qua ô cửa kính được hạ xuống, người ta thấy được có một người đàn ông mặc bộ tây trang chỉnh tề, gương mặt vô cùng điển trai ngồi bên trong chiếc xe. Ánh mắt chăm chú nhìn vào bức tranh được treo bên trong. Bức tranh đó là hình ảnh một đôi nam nữ cùng nhau ngắm pháo hoa trong đêm giao thừa.
Đã có đôi lần người đàn ông ấy hỏi ý kiến ông chủ cho xin mua lại bức tranh đó, nhưng ông chủ nhất quyết không bán bởi vì đây là bức tranh mà nữ họa sĩ quá cố đã tặng cho ông mong ông có thể thay cô bảo quản bức tranh, nữ hoạ sĩ còn dặn ông không được phép bán nó, vì bức tranh này cô đã dùng tình yêu của mình để vẽ lại cho nên không thể bán dù bất cứ giá nào.
Bình thường người đàn ông ngồi trong xe, nhưng hôm nay lại bỗng dưng mở cửa xuống xe rồi từ từ bước vào phòng tranh.
Người đàn ông tiến lại gần bức tranh mà anh ta thường hay xem, lúc này có một cô bé nhỏ nhắn đang cầm cây chổi lông gà trên tay phủi bụi cho bức tranh.
Vì cô bé quá thấp bức tranh lại được treo ở trên cao cho nên dù nhón chân đến cỡ nào thì cô bé vẫn không thể với tới bức tranh.
Người đàn ông thâý vậy không hiểu sao lại muốn giúp đỡ cô bé ấy, mà vội bước lại bế cô bé lên.
Cô bé lúc đầu có hơi giật mình, nhưng sau đó cũng thích ứng mà cầm cây chổi lông gà trên tay phủ hết bụi bám trên bức tranh.
Xong xuôi người đàn ông bế cô bé xuống.
" Cảm ơn chú! "
Chú? Người đàn ông bị cô bé nhỏ gọi bằng một tiếng chú khiến anh ta sửng sốt đến đơ cả người, anh chỉ mới có hai mươi mấy tuổi thôi đã bị gọi là chú, không lẽ vẻ ngoài này nhìn già lắm sao.
Cô bé đó lại nhanh nhẹn nói tiếp:" Phòng tranh giờ này đã đóng cửa rồi, sao chú lại ở đây. "
Người đàn ông nhìn lên đồng hồ trên tay rồi nói:" Đóng cửa rồi sao? Sao lại đóng cửa sớm vậy? "
" Phòng tranh đã có quy định giờ mở cửa và đóng cửa rất rõ ràng rồi ạ, nhưng mà ba của em là chủ phòng tranh này nên em có thể phá lệ cho chú ở đây xem tranh. "
Người đàn ông mỉm cười với cô bé rồi nói " Cảm ơn. "
Sau đó cô bé đi lòng vòng phòng tranh để lau chùi, còn người đàn ông đó thì vẫn đứng ở một chỗ ngắm mãi một bức tranh rất lâu.
" Chú cũng thích bức tranh này nữa à? " Cô bé bước lại chỗ người đàn ông đang đứng:" Trong tất cả các bức tranh ở đây em rất thích ngắm bức tranh này đấy, không hiểu sao càng xem nó thì lại càng cảm thấy... đau lòng. "
Người đàn ông đó nhìn cô bé:" Mới có tí tuổi đầu đã biết thưởng thức nghệ thuật rồi đấy à? "
Cô bé hất cằm dõng dạc nói:" Chú đừng thấy em nhỏ mà xem thường em. "
" Cô bé nhỏ, em tên gì? " Người đàn ông đó hỏi.
" Em tên Vy. Còn chú? "
" Quân. "
Bỗng nhiên cô nhận ra một điều gì đó mà hớn hở nói:" Tên của chú và em ghép lại là Quân Vy, giống với tên của người hoạ sĩ đã vẽ bức tranh mà em và chú cùng thích, đúng là trùng hợp thật nha.."
Anh mỉm cười:" Đúng là trùng hợp thật. "
Vì trời đã bắt đầu tối nên anh cũng không ở lại để làm phiền nữa, mà bước ra xe đi về.
Tuy đã vào trong xe và rời khỏi phòng tranh từ rất lâu rồi nhưng trên khoé miệng của anh lại không thể giấu nổi nụ cười hạnh phúc.
" Thư ký Lục, hình như tôi biết yêu rồi. "
Thư ký Lục đang láy xe nghe được những lời của sếp mình nói thì không khỏi chấn động một phen. Sếp của anh là người của công việc, cái gì cũng đặt công việc lên trên hết, không lăng nhăng, không gái gú vậy là bây giờ lại nói là biết yêu, rốt cuộc cao nhân nào đã lấy mất trái tim của sếp anh vậy?
" Sếp biết yêu thiệt rồi đó hả? Mà từ khi nào? "
" Mới vừa lúc nãy ở trong phòng tranh. "
" Hả.." Thư ký Lục sốc đến nỗi loạng choạng cả tay láy.
" Thái độ đó của cậu là không hiểu thế nào là tình yêu sét đánh rồi, vừa gặp cô ấy trái tim của tôi lại không tự chủ được mà đập loạn lên. Tôi sống trên cuộc đời này đã 25 năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi lại có ý nghĩ xấu xa như vậy với một cô bé mà là một cô bé còn chưa trưởng thành nữa chứ, thật sự chỉ muốn cô bé đó là của riêng một mình tôi mà thôi, thật sự muốn biến cô bé đó thành người phụ nữ của tôi. "
" Giao cấu với trẻ vị thành niên là ở tù như chơi đó sếp. " Thư ký Lục thấp thỏm nói.
Anh im lặng một lúc rồi lên tiếng:" Vậy đợi lớn rồi tính sau. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.