Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời

Chương 152: So much i love you




Bước chân vào ngưỡng cửa đại học, ở một môi trường học tập tốt hơn, quy mô lớn hơn, ở một nơi mà mỗi ngày bạn có thể gặp hơn 30.000 con người mang dáng vẻ bề ngoài khác nhau, tính cách khác nhau,…nhưng Băng Tâm lại thấy vô cùng cô đơn lạc lõng…cô biết tìm đâu một Hạ Quỳnh Dao luôn có những ý tưởng điên khùng rồi cùng mình suy diễn đủ thứ chuyện linh tinh trên đời…cô biết tìm đâu một Lạc Sa hiền lành đảm đang chu đáo biết quan tâm đến mọi người…cô biết tìm đâu một Trần Linh Đan hay hỏi mấy câu vu vơ ngớ ngẩn còn thích đào hố chôn mình…cô biết tìm đâu một Cao Uyển Uyển trầm tĩnh nhưng lại biết lắng nghe hiểu nỗi lòng người khác…cô biết tìm đâu một Lâm Thụy Du ngờ nghệch suốt ngày bám lấy mình như sam không rời (à mặc dù con nhỏ này bụng dạ rất xấu nhưng nếu cứ giấu điều đó thì cũng không đến nỗi tệ hơn nữa Băng Tâm thật sự coi người này là bạn nên vẫn muốn tha thứ cho tất cả những gì mà người này gây ra với mình)…cô biết tìm đâu một con heo Hàn Quốc tên Tần Dĩ Nam luôn để cho cô ăn hiếp rồi còn phải kể chuyện cười cho cô nghe…cô biết tìm đâu một Võ Thiện Ngôn chất phác, thật thà, ngờ nghệch đến độ suốt ngày đòi cắt tay tự tử…cô biết tìm đâu một Hoàng Lâm quậy phá nhưng lại biết quan tâm đến cảm xúc của mình…cô biết tìm đâu một Khánh Đăng người bạn cùng tiến lý tưởng tuyệt vời… cô biết tìm đâu một Mạc Đông Quân hay làm mấy điều ngớ ngẩn làm cho cô vừa thường vừa hận…cô biết tìm đâu bóng dáng của một Hàn Tuấn Phong với cái dáng vẻ cà lơ phất phơ đôi lúc thì lưu manh bá đạo đôi lúc thì ngoan ngoãn dễ thương, cô biết tìm đâu nụ cười ngây ngô đến nỗi làm tim cô rỉ máu không biết bao nhiêu lần đây…
Mặc dù những con người này đôi lúc tệ lắm, toàn đặt cô ở vị trí sau cùng trong tim mà có khi chẳng để cô ở trong tim cũng không chừng…mặc dù những con người này làm cô mất niềm tin vào tình bạn…mất luôn cảm giác yêu thương ai đó nhưng mà cô thật sự vẫn rất quý trọng họ…
Mỗi người bọn họ đều hơn một lần làm cho Diệp Băng Tâm buồn thậm chí là rơi nước mắt nhưng…nếu một lần nữa được chọn lựa lại cô vẫn sẽ chọn ngôi trường đó…vẫn chọn cái lớp đó…vẫn chọn những con người đó làm bạn…vẫn chọn yêu thương Hàn Tuấn Phong dù biết trước chẳng có kết quả gì…bởi vì nhờ có những nụ cười, những giọt nước mắt ấy mà cô có một thời thanh xuân đẹp biết bao nhiêu…kịch tính biết bao nhiêu…và đáng nhớ biết bao nhiêu…
Nếu không phải họ... thì cũng chẳng có thời thanh xuân đẹp đẽ đó!!!
Nếu không phải họ... thì sẽ chẳng là ai khác!!!
Nhưng đời mà, có buổi tiệc nào mà không tàn đâu, ai rồi cũng phải chấp nhận cuộc sống mới hiện tại của mình.
Diệp Băng Tâm sống ở một môi trường học tập mới nhưng cô vẫn luôn hướng về quá khứ nơi có những người cô gọi bằng hai từ” bạn thân” ngự trị ở đó…Không phải là không có bạn mới chỉ là những con người kia đã cấm rễ trong tim cô từ lúc nào rồi mà cô không hay, ừ thì những người này đôi lúc tệ lắm làm cho cô khóc làm cho cô buồn làm cho cô bị tổn thương làm cho cô không muốn đoái hoài đến nữa nhưng mà…Quỳnh Dao, Thụy Du, Lạc Sa, Hoàng Lâm, Khánh Đăng, Thiện Ngôn, Dĩ Nam, Uyển Uyển, Linh Đan, Đông Quân và Tuấn Phong mỗi người đều chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng của Băng Tâm chỉ là họ chưa bao giờ biết mà thôi.
Trước đây, Diệp Băng Tâm có viết một câu truyện dựa trên những sự việc xảy ra của bản thân cô và Tuấn Phong…câu truyện có cái kết vô cùng bị thương, nhiều người bảo cô sửa lại nhưng lúc đó Băng Tâm sống chết cũng không làm.
Từ khi Diệp Băng Tâm và Hàn Tuấn Phong mỗi người một ngả cô mới suy nghĩ lại…hai người ngoài đời đã mãi mãi bỏ qua nhau,vậy tại sao không cho hai nhân vật của mình một cái kết có hậu?
Ngoài đời thực cô không có quyền năng gì để thay đổi số phận nhưng trong câu truyện của mình, cô có quyền cho nhân vật được hạnh phúc cơ mà…từ ý nghĩ đó Băng Tâm quyết định sửa lại cái kết truyện cho hai nhân vật chính sau bao gian lao cách trở cũng đến được với nhau.
Câu truyện ngày nào không có tên giờ Băng Tâm đã nghĩ ra cho nó một cái tên rồi…đó là “ Smily” từ viết tắt của “ So Much I Love You”, một câu truyện dành riêng cho Hàn Tuấn Phong cũng là câu nói mà cô đã bỏ lỡ trong quá khứ của mình.
Tuấn Phong từng hỏi Băng Tâm:” Có biết cảnh giới cao nhất của thù hận là gì không???”.
Băng Tâm đã trả lời:” Là tha thứ”.
Tuấn Phong:” Thiếu rồi…là tha thứ và lãng quên”.
Băng Tâm sẽ tha thứ cho tất cả mọi người và cả bản thân mình nữa nhưng cô sẽ không lãng quên họ rồi có một ngày cô nhất định sẽ mang họ quay về bên cô như đã từng.
Băng Tâm cũng từng thấy rất hận Đông Quân dù cô không yêu con hàng này nhưng cô cũng ích kỷ không thích nhìn con hàng này đi yêu người khác…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.