Một Lần Bỏ Lỡ Là Bỏ Qua Nhau Cả Đời

Chương 30: Tự nhiên nó “tỉnh tò”




Lạc Sa qua nhà Băng Tâm mượn mấy cuốn truyện về xem rồi hai đứa đứng tán gẫu với nhau một lúc.
Lạc Sa nói:”Dạo này tao thấy thằng Đông Quân thấy ghét gì đâu á”.
Băng Tâm gật gật đầu:” Hồi đó lúc mới gặp tao đã nói là nó đáng ghét rồi mà mày cứ không tin…tao thấy Tuấn Phong dễ thương hơn nó nhiều mặc dù nó chuyên gia làm tao tức điên lên”.
Lạc Sa đanh mặt:” Cả hai thằng đó đều khó ưa như nhau”.
Băng Tâm gân cổ lên cãi lại:” Tuấn Phong dễ thương hơn”.
Lạc Sa:”…”, được rồi thằng điên đó dễ thương hơn.
Trên đường đi học, Quỳnh Dao tâm sự với Diệp Băng Tâm: “Ê hồi tối hôm qua thằng Thiện Ngôn nó nhắn tin nói chuyện với tao xong rồi nó nói là…nó thích tao giờ tao phải làm sao hả mạy?”.
“Thiệt á…vậy mày thấy nó thế nào?”.
“Tao cũng không biết nữa tự nhiên đột ngột quá à”.
“Theo tao thấy thì Thiên Ngôn là một người rất tốt hồi lớp 7 tao thấy nó thật tâm theo đuổi con Trinh thì cũng hiểu nó là người rất chung tình rồi, mày quen nó thì không cần gì phải lo nữa hihihi”.
Quỳnh Dao có chút đắn đo: “Tao cũng không biết nữa thôi cứ để từ từ xem sao đã…từ đó giờ xem nhau như bạn thân, tự nhiên nó “tỉnh tò”, tao thấy hơi rối”.
Băng Tâm thừa biết là Thiện Ngôn rất chân thật trong vấn đề tình cảm nên luôn cố tạo điều kiện để Thiện Ngôn được ở gần quan tâm đến Quỳnh Dao, mọi người trong nhóm cũng thường xuyên chăm chọc hai đứa nhưng thật chất là cố rút ngắn khoảng cách giữa Thiện Ngôn và Quỳnh Dao.
Băng Tâm đi học về cùng Lạc Sa và Lạc Sa hỏi Băng Tâm: “ Ê dạo này sao Đông Quân cứ hay đi học và đi về chung với tụi mình quá ha?”.
Băng Tâm nhún vai tỏ vẻ vô tội lười biếng nói:“Làm sao tao biết mà mày hỏi vậy?”.
Lạc Sa liền nói ra suy nghĩ của mình: “Theo tao nghĩ thì nó thích ai đó trong nhóm thì phải nhưng không phải tao đâu chắc chắn luôn”.
“Tất nhiên cũng không phải tao bởi vì tao với nó chẳng khác gì nước với lửa mà, cũng có thể nó thích Quỳnh Dao hoặc là…”, Băng Tâm nở nụ cười gian manh rồi nói nốt vế còn lại:“…Thiện Ngôn hahaha”.
Lạc Sa cũng tán thành: “Ê mà cũng có thể lắm đó tại vì lúc nào cũng thấy hai thằng đó dính chùm với nhau hết, với lại có chuyện gì Thiện Ngôn cũng kể cho Đông Quân nghe hết, kể cả chuyện nó thích Quỳnh Dao”.
Băng Tâm lắc đầu khẽ thở dài: “Haiz tội cho Đông Quân quá, mà cũng có thể nó thích Thiện Ngôn nhưng thằng kia lại thích Quỳnh Dao…đúng là bi tình mà”.
“Hai thằng đó cứ sao sao á có khi nào hai đứa nó…”.
Cả hai cùng đồng thành:” …gay không ta hahaha”.
Băng Tâm nhìn đông nhìn tây rồi nói: “Hai thằng đó mà biết mình nói vậy chắc nó đánh mình chết quá hahaha”.
“Làm sao nó biết được cứ an tâm đi hihihi”.
Lúc xuống phòng tin học thực hành Băng Tâm ngồi cùng máy với Lạc Sa và lại vô tình ngồi cạnh Tuấn Phong, cứ mỗi lần Băng Tâm hỏi bài là Tuấn Phong lại trả lại đúng một câu thờ ơ hết chỗ nói: “ Thì làm vậy đó”.
Lạc Sa đánh cho vài cái thì mới chịu chỉ bài cho người ta.
Tuấn Phong cứ như một đứa con nít vậy cứ thích đùa giỡn với người khác.
Thiện Ngôn đến ngồi nói chuyện với Quỳnh Dao nên Băng Tâm và Thụy Du ra hành lanh đứng hóng gió để người ta tự nhiên.
Buổi trưa trời đứng gió Băng Tâm nói đùa vu vơ: “ Trời ơi bán cho con 5000 gió đi nóng quá à”.
Đột nhiên có tiếng Tuấn Phong vang lên phía sau cả hai: “ Đưa 5000 ngàn đây rồi tôi bán gió cho”.
Băng Tâm quay người nhìn Tuấn Phong bằng ánh mắt nghi hoặc rồi nói:“Gạt ai đây hả gió đâu mà bạn bán cho tui chứ?”.
Tuần Phong liền hỏi: “ Tên của tôi là gì?”.
Băng Tâm liền trả lời:“ Hỏi lạ thì là Phong chứ là gì??”.
Tuấn Phong liền lý sự: “ Thì đó Phong theo tiếng Hán có nghĩ là gì biết không?”.
Băng Tâm:“ Là gió”.
Tuấn Phong liền mỉm cười:“ Thì tôi là gió bởi vậy bạn đưa tiền đây tôi bán gió cho”.
Băng Tâm lắc đầu đáp:“ Thôi đi tôi không muốn mất 5000 đâu”.
“Trời, không tin hả tui có một người bạn tên mưa luôn đó đưa tiền đây tui bán cho”.
“Thôi đi không giỡn với bạn nữa đâu”.
Gió lạnh về mùa đông cuối cùng cũng đến, ở Sài Gòn thì không có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông rõ rệt như ở Hà Nội thơ mộng mà chỉ có hai mùa nắng và mưa thôi nhưng trong không khí lành lạnh của đất trời cũng đủ để người ta tưởng tượng ra là mùa đông đã đến bên mình.
Mùa đông đến là giáng sinh đến cả nhóm rủ nhau đi chơi, Uyển Uyển và Thụy Du nhà ở khá xa chỗ mọi người định đi nên không tham gia được chỉ còn Thiện Ngôn, Lạc Sa, Quỳnh Dao, Linh Đan, Băng Tâm và một số người bạn cùng lớp đi mà thôi.
Đông Quân dặn lúc đến nhà thờ thì gọi điện cho mình nhưng Băng Tâm và Thiện Ngôn gọi cả chục cuộc điện thoại mà không liên lạc được nên cả nhóm đi luôn không chờ nữa.
Mọi người đi chơi với nhau rất vui chỉ tiếc là thành viên trong nhóm không đủ mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.