Một Lần Yêu

Chương 5: Biết hay không




Cuối cùng Khương Lễ Hào cũng không giết người. Hắn không nỡ. Hắn tự nhủ rằng khó khăn lắm mới tìm được một thế thân hoàn hảo như thế kia, hắn không thể bỏ lỡ được. Những nguỵ biện mà Khương Lễ Hào tự nghĩ ra hoàn toàn không hợp lẽ thường nhưng chỉ cần hắn hài lòng là được.
Thẩm Trạch vì bị hành cả đêm mà bây giờ đã hoàn toàn lịm đi. Cậu ngủ không ngon lắm, khi trong mơ là những mảnh kí ức tan vỡ đâm vào trái tim vốn đã tổn thương đến nát tan của cậu.
Đó cũng là một đêm mưa, Khương Lễ Hạo say đến bí tỉ mà trong cơn say hắn gào tên một người xa lạ. Không khó để Thẩm Trạch đoán ra được tình huống khi hắn vừa hôn cậu vừa lảm nhảm cái tên kia. Hoá ra ánh trăng sáng của hắn đính hôn, nên hắn mới nốc rượu nhiều đến thế. Thì ra tất cả những rung động xuyến xao trước giờ cậu tưởng là hắn nâng niu lại không trọn vẹn như vẻ bề ngoài. Thì ra tất cả những gì Nhĩ Linh cảnh cáo đều có hàm ý.
Ảo tượng là do con người tạo ra và tự nguyện chìm đắm.
Thẩm Trạch đã thoát khỏi ảo mộng rất lâu, nhưng tiếc là xiềng xích quấn quanh lại khiến cậu không thể bước tiếp. Như lời Khương Lễ Hào nói, cậu vốn dĩ không có lựa chọn.
“Là cậu ta tự nguyện đâm vào chứ tao có ép buộc đâu. Tụi mày nghĩ nếu cậu ta dám động, tao có dám giết cả nhà nó không?!”
Khương Lễ Hào từng cười đùa như thế với đám bạn của mình. Thẩm Trạch biết những lời ấy có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả. Chỉ cần Khương Lễ Hào không nói gì, cậu vẫn ở đó, yên vị làm người yêu cho hắn. Cái chức nhân tình nghe xa hoa mỹ miều nhưng sau lưng lại không ít kẻ cười cợt.
Vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu đều biết bộ mặt xấu xí và hoàn cảnh đáng thương hại của cậu. Ai cũng cười, nhưng trước mặt cậu đều chân thành đối đãi. Tự dưng, Thẩm Trạch thấy họ không làm diễn viên thì thật là uổng phí. Lớp mặt nạ mà cậu mang sắp không chống đỡ được nổi rồi. Sao họ vẫn có thể say mê diễn kịch như thế?!
...****************...
Khương Lễ Hào thản nhiên đi vào lớp học mà giảng viên không dám nói một lời. Hắn nhìn quanh quẩn, không thấy Thẩm Trạch đâu thì càng khó chịu. Cả ngày hôm nay hắn đã không tìm được người rồi, gọi điện cũng không ai bắt máy, đến giảng đường thì cũng không thấy bóng dáng. Cơn tức giận xen kẽ lo lắng khiến hắn cực kỳ khó chịu trong người.
Thẩm Trạch quả thực rất giỏi trong việc khiêu chiến giới hạn của hắn. Cậu hết lần này đến lần khác không nói không rằng vẫn có thể khiến hắn cảm thấy khó chịu bực bội. Dẫu cho Khương Lễ Hào cũng không thể bới móc chút lỗi lầm nào.
“Thẩm Trạch đâu…”
Khi cả lớp còn im thin thít, không dám nói tiếng nào trước sự ngang tàn của thiếu gia nhà họ Khương, lớp trưởng bị điểm danh thì giật bắn mình. Cô lắp bắp, đẩy gọng kính, cố gắng nói năng trôi chảy nhất.
“Bạn học Thẩm …. Bạn ấy….nói là ốm nên xin nghỉ một buổi học….”
Mày Khương Lễ Hào nhăn tít lại, đại biểu cho cơn giận như sóng ngầm đang sôi trào. Hắn đi thẳng ra khỏi giảng đường, bỏ mặc những ánh nhìn có phần tò mò khiếp đảm.
“Thế tin đồn ấy là thật sao?! Hai người đó yêu nhau?!”
“Có khước ấy. Tình nhân của Khương thiếu sắp thành hàng dài kìa… nghĩ gì mà tới lượt Thẩm Trạch. Cậu ta tầm thường chết mẹ ra.”
“Chắc chắn kĩ năng giường chiếu của Thẩm Trạch rất đỉnh nên mới làm Khương thiếu gia mê mẩn đến thế. Nhìn không ra a… bình thường trông ngoan hiền vậy mà.”
Lời đồn đại cứ thế bay theo gió. Hình ảnh Thẩm Trạch trong mắt mọi người mờ nhạt ấy thế mà trở thành một tên hồ ly quyến rũ trai nhà giàu để vào được trường học. Nếu Thẩm Trạch biết được e là sẽ tức đến nghẹt thở mất. Nhưng dẫu cho có biết, cậu cũng không cách nào xử lý được hết. Khương Lễ Hào có thể làm điều đó, mà hắn sẽ chẳng thừa hơi sức đâu để giúp cậu giải quyết.
Bây giờ, Thẩm Trạch lại phải vật lộn với cơn sốt cao của mình. Sau trận làm tình như thể hành xác đêm qua, cậu vật vã về căn phòng trọ trong tình trạng cả người nóng bừng, mệt mỏi và đau nhức. Thẩm Trạch đoán là mình sẽ chẳng bao giờ theo kịp nhu cầu của người kia. Cậu nhớ đôi lúc vì quá mệt mỏi nên xin dừng lại, nhưng người ấy sẽ chẳng bao giờ đáp ứng.
Thẩm Trạch đặt tay lên trán. Hơi thở nóng hổi từng đợt. Những kí ức về ngày đầu gặp nhau bỗng dưng ùa về. Cái đập vai của Khương Lễ Hào mở đầu cho câu chuyện của bọn họ.
Thẩm Trạch không ít lần thắc mắc vì sao Khương Lễ Hào lại để ý đến người quá tầm thường như mình. Em cứ suy nghĩ mãi về lý do hắn chủ động làm quen. Thật kì lạ…. Khi biết được nguyên nhân vì sao cậu lại đau lòng quá đỗi.
Biết hay không biết….
Sáng tỏ hay mụ mị….
Thì cuối cùng người đau lòng nhất vẫn là người thật lòng. Nếu có thể, Thẩm Trạch ước mình chưa từng động lòng, chưa từng ngay ngô đến vậy….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.