Beta: Bing.
Chương 34:
Loại kích thích tâm lý mạnh hơn nhiều so với kích thích sinh lý, cả người Lâm Thụy Cảnh cực kỳ phấn khởi, thân thể của cô rất nhanh đạt tới cao triều, da đầu tê dại tràn đầy khoái cảm giống như thủy triều xô tới, muốn đem cô bao phủ.
Lần này vừa bắt đầu, Phạm Vân Huyên thừa cơ đưa tay tiến vào lối đi còn đang co rút lại, sau đó chậm rãi ra vào, Lâm Thụy Cảnh không khắc chế được rên rỉ thành tiếng. Lâm Thụy Cảnh cảm giác thân thể mình còn chưa kịp bình phục lại, đã phải lâm vào một cuộc tình triều khác. Ngón tay ra vào mang theo tiếng nước chảy, Phạm Vân Huyên dần dần tăng nhanh động tác ngón tay, âm thanh dâm mỹ kia cũng càng lúc càng lớn làm người phải đỏ mặt đến mang tai. Thân thể Lâm Thụy Cảnh còn đang nhạy cảm vô cùng rất nhanh lại đạt tới đỉnh núi, làm cho Lâm Thụy Cảnh không thể nào chịu đựng nhiều hơn....
Phạm Vân Huyên nhìn Lâm Thụy Cảnh lâm vào cao triều, nghe tiếng thở gấp đứt quãng từ Lâm Thụy Cảnh, nàng có cảm giác chân tâm mình cũng ướt đẫm, thân thể của nàng cũng chứa không ít khát vọng, làm nàng dùng bản năng ma sát thân thể mình vào thân thể Lâm Thụy Cảnh, nhưng ma sát như vậy làm khát vọng của nàng càng sâu hơn, không thể nào thỏa mãn được dục vọng của mình. Phạm Vân Huyên bị cỗ dục vọng mãnh liệt này ép đến điên rồi, nàng có bao nhiêu mong ước Lâm Thụy Cảnh có thể sử dụng ngón tay xinh đẹp của cô vuốt ve thân thể nàng, sự thật là Phạm Vân Huyên cũng làm như vậy, bắt lấy tay Lâm Thụy Cảnh lại, đưa vào bộ phận tư mật đã ướt đẫm của mình.
Lâm Thụy Cảnh mới trong cơ cao triều dần hồi phục lại, cảm giác Phạm Vân Huyên kéo tay mình thả vào chân tâm của nàng, điều này làm cho Lâm Thụy Cảnh mắc cỡ đến độ mặt mũi đỏ bừng, cái người này thực sự là không biết thẹn, lại.... lại có thể như vậy...
Cảm xúc trơn trượt làm Lâm Thụy Cảnh theo bản năng muốn rút tay về, nhưng Phạm Vân Huyên lại đè ngón tay của cô không để cô rút về.
"Mượn tay Cảnh dùng một chút được không?" Giọng điệu Phạm Vân Huyên mang theo vài phần cầu khẩn, nàng cảm giác mình thực sự quá ti tiện.
"Sao cô không dùng tay của mình?" Lâm Thụy Cảnh không được tự nhiên nói, cô có cảm giác Phạm Vân Huyên lấy tay cô ma sát vào mẫn cảm bộ vị nhất của nàng, loại xúc cảm trơn trượt ấm áp thực sự quá kỳ lạ, nhưng cô lại phát hiện mình không có bài xích.
"Không giống nhau, em thích ngón tay Cảnh vuốt ve em." Phạm Vân Huyên cảm giác âm thanh của mình cũng vì nhiễm dục tình mà thay đổi, nhưng Phạm Vân Huyên cũng không cảm thấy kỳ quái, bởi vì nàng biết Lâm Thụy Cảnh có ảnh hưởng lớn lao với mình thế nào, chỉ một chút như vậy, cũng để cho mình muốn chết đi, nàng dối mình lừa người, đây là ngón tay Lâm Thụy Cảnh, là Lâm Thụy Cảnh đang yêu nàng, ảo tưởng như vậy làm thân thể nàng phản ứng lớn hơn, mãnh liệt hơn so với bất cứ khi nào trước đây.
Mặc dù Lâm Thụy Cảnh bị động, tay bị Phạm Vân Huyên tự vận động, nhưng cô có thể cảm giác thân thể Phạm Vân Huyên biến hóa, hoa đế dưới tay trở nên lớn hơn, mà tiếng thở gấp của Phạm Vân Huyên cũng càng thêm kiều mị, càng thêm gấp rút, động tác tay của Phạm Vân Huyên đè lên tay cô cũng càng ngày càng dồn dập, chân tâm của nàng cũng trơn trượt hơn. Lâm Thụy Cảnh nghĩ ướt như vậy, có khi sẽ rơi đến trên giường. Thân thể của cô hôm nay trải qua rất nhiều đợt gột rửa, Lâm Thụy Cảnh biết rõ như thế này là gì, cô nhìn mặt Phạm Vân Huyên, cảm thấy nàng mị đến tận xương tủy, làm tâm người khác nhộn nhạo khó nhịn, làm Lâm Thụy Cảnh không tự chủ nuốt xuống một ngụm nước bọt, cô không biết mình dưới tình huống như vậy, vẻ mặt có phải như thế hay không, nhưng bây giờ cô cảm thấy Phạm Vân Huyên đang câu người muốn chết, mà tay cô hình như cũng chuyển từ bị động sang chủ động, chủ động ma sát xoa nắn Phạm Vân Huyên, hơn nữa động tác cũng càng lúc càng nhanh.
Nghe âm thanh kiều mị càng lúc càng không khắc chế được của Phạm Vân Huyên, Lâm Thụy Cảnh cảm giác thân thể của mình vừa được cho ăn no cũng bắt đầu xao động, chân tâm vừa rồi mới lau khô xong lại xông ra thứ chất lỏng làm người ta mắc cỡ đó.
Phạm Vân Huyên cảm giác được ngón tay Lâm Thụy Cảnh đổi bị động thành chủ động, trong lòng mừng như điên, thân thể càng thêm nhạy cảm, cơ hồ Lâm Thụy Cảnh chủ động không bao lâu, nàng đã đạt đến cao triều, loại cảm giác này mãnh liệt hơn nhiều so với quá khứ, đại khái là vì khát vọng quá lâu. Phạm Vân Huyên làm những chuyện này vốn là đang nằm trên người Lâm Thụy Cảnh, cao triều xong, nàng càng xụi lơ đè lên người cô.
Da thịt tiếp xúc làm Lâm Thụy Cảnh kêu rên một tiếng, nhưng cũng không bài xích cảm giác bị Phạm Vân Huyên đè dưới người, chỉ cảm thấy nước giữa chân Phạm Vân Huyên hình như dính vào chân của mình, ướt ướt....
Phạm Vân Huyên cũng không muốn cứ như vậy mà kết thúc buổi tối vô hạn hoan ái này, nàng ngồi dậy, tách đùi Lâm Thụy Cảnh ra, đem chân Lâm Thụy Cảnh đặt lên bả vai của mình...
Lâm Thụy Cảnh biết Phạm Vân Huyên làm gì, cô bị tư thế như vậy làm cho mặt đỏ bừng, dĩ nhiên cô biết đây là tư thế mài kính, Phạm Vân Huyên với Lâm Thụy Cảnh trước đó từng chơi qua tư thế này, nhưng đối với Lâm Thụy Cảnh bây giờ mà nói thực sự là khẩu vị quá nặng, thật ra thì đối với linh hồn thật sự, hôm nay cô mới thoát khỏi kiếp xử nữ mà thôi, cũng là lần đầu tiên chân chính dùng thân thể làm cái này.
"Không muốn... Cô biến thái..." Lâm Thụy Cảnh theo bản năng cự tuyệt nói.
Hiển nhiên Phạm Vân Huyên sẽ không nghe Lâm Thụy Cảnh cự tuyệt yếu đuối như vậy mà bỏ qua, nàng đem nơi tư mật ấm áp của mình dán vào nơi tự mật của Lâm Thụy Cảnh. Lúc dán lên, Lâm Thụy Cảnh và Phạm Vân Huyên đồng thời hít một hơi.
Phạm Vân Huyên điều chỉnh vị trí tốt, bắt đầu đung đưa vòng eo, dùng bộ vị tư mật của mình ma sát vào nơi tư mật nhất của Lâm Thụy Cảnh.
Lâm Thụy Cảnh cảm giác linh hồn của mình bị đụng bể thành bảy tám mảnh, cô nhìn Phạm Vân Huyên vì động tác đung đưa mà hai khỏa trắng nõn rung lên, chân của cô lại gác trên bả vai của nàng, nhích đến thật cao, một màn có tính tượng trưng quá cao, đánh thẳng vào thị giác, làm chân tâm cô càng tiết ra nhiều mật dịch. Khoái cảm của thân thể và nội tâm xấu hổ song hành, Lâm Thụy Cảnh giờ phút này chỉ có một ý tưởng, nàng nghĩ mình thực sự bị Phạm Vân Huyên làm đến cong. (Hông lẽ đó giờ chị nghĩ mình thẳng sao?)
Phạm Vân Huyên thích nhất tư thế này, nàng có thể cảm giác được mình và Lâm Thụy Cảnh thân mật giao hoan, không phân biệt được ta người, chỉ có lúc này, nàng mới có cảm giác mình ở gần Lâm Thụy Cảnh, nghĩ đến đây, thân thể Phạm Vân Huyên cũng động tình, càng chảy ra nhiều mật dịch hơn, mật dịch hai người không phân biệt được dung hợp cùng một chỗ, giống như thân thể của các nàng đang nhập thành một.
Hai người trải qua một trận kinh luyên, cơ hồ đồng thời đạt tới cao triều, mà lúc này, thân thể Lâm Thụy Cảnh cũng mệt mỏi co quắp, vốn là làm một trận trong phòng làm việc đã tiêu hao quá nhiều thể lực của cô, giờ phút này lại bị Phạm Vân Huyên rút hết tất cả linh lực, xụi lơ trên giường.
Phạm Vân Huyên nhìn thân thể xụi lơ của Lâm Thụy Cảnh, biết Lâm Thụy Cảnh hôm nay đã quá mệt mỏi, thì muốn bỏ qua cho cô, thật ra Phạm Vân Huyên cũng mất rất nhiều sức, chẳng qua là tinh thần của nàng vẫn còn đang phấn khởi.
"Uống tí nước rồi ngủ." Phạm Vân Huyên ôn nhu nói với Lâm Thụy Cảnh.
"Không muốn!" Mặc dù thân thể có chút miệng đắng lưỡi khô vì hoạt động quá sức, nhưng một chút cô cũng không muốn động. Phạm Vân Huyên đứng dậy, lấy một ly nước lớn, sau đó tự mình uống rất nhiều nước, ngậm lại một miệng to, sau đó dùng môi đút cho Lâm Thụy Cảnh.
"Ai muốn uống nước miếng của cô!" Lâm Thụy Cảnh xấu hổ lên tiếng, tôi có tính khiết phích biết hay không, ghê tởm! Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn uống hết nước Phạm Vân Huyên đút tới, dù sao các nàng cũng hôn qua rồi, cũng coi như là trao đổi nước miếng.
"Vậy chị uống đi." Phạm Vân Huyên đưa ly nước tới bên miệng Lâm Thụy Cảnh.
Lâm Thụy Cảnh mới ngồi dậy, uống một hớp lớn, sau đó nằm phịch xuống giường, mệt quá, cảm giác chân cũng run rẩy, đây là kết quả của túng dục quá độ sao?
Phạm Vân Huyên để ly nước lên bàn, sau đó bò lên giường, ôm Lâm Thụy Cảnh từ phía sau.
Lâm Thụy Cảnh yếu đuối quẫy người một cái, rồi mặc cho Phạm Vân Huyên ôm lấy mình.
"Chị mệt rồi, mau ngủ đi." Phạm Vân Huyên nhẹ nhàng nói bên tai Lâm Thụy Cảnh.
Âm thanh này giống như có tính đầu độc, quả thật Lâm Thụy Cảnh chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Phạm Vân Huyên nhìn Lâm Thụy Cảnh trong ngực mình, ngón tay của nàng dừng trên mi mắt Lâm Thụy Cảnh, quả nhiên chỉ có lúc ngủ, các nàng mới giống nhau.
...