Beta: Bing.
Chương 41:
"Tại sao chị lại tức giận?" Phạm Vân Huyên hỏi, tại sao trạng thái Lâm Thụy Cảnh đối với mình luôn là tức giận đây? Mình luôn làm chị ấy không vui như vậy sao?
Mặt âm trầm không đáp, cô ghét mình tức giận vì Phạm Vân Huyên, nhưng lại không khắc chế được cảm giác đó.
"Nếu như chị không muốn nhìn thấy tôi như vậy, có thể không nhìn." Phạm Vân Huyên thản nhiên nói.
"Cô đối với tôi cảm thấy phiền như vậy, đối với những con cóc ghẻ kia lại cười đến dâm đãng." Lâm Thụy Cảnh độc miệng nói, thái độ nhàn nhạt của Phạm Vân Huyên làm cho Lâm Thụy Cảnh có cảm giác tự mình đâm đầu vào chỗ đáng ghét, không được báo đáp, đại khái là bị Phạm Vân Huyên dụ dỗ quen rồi, không cách nào tiếp nhận Phạm Vân Huyên không đến dụ dỗ, thậm chí ngay cả một chút xíu xa cách cũng không chịu được.
Phạm Vân Huyên cảm thấy nhất định là Lâm Thụy Cảnh có khả năng điên đảo thị phi, rõ ràng Lâm Thụy Cảnh còn nghĩ mình phiền, mà cái gì gọi là cười dâm đãng, Lâm Thụy Cảnh đưa từ này lên người nàng làm nàng cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Nàng dâm đãng với Lâm Thụy Cảnh, không sai, mặc dù đều là do nàng tự nguyện, nhưng cũng chỉ giới hạn với Lâm Thụy Cảnh, những người khác lại không có bất kỳ hành động thân cận thái quá nào.
"Ở trong lòng chị tôi là người như vậy sao?" Phạm Vân Huyên hỏi ngược lại, nếu như mới nãy còn có chút dũng khí đi đến gần Lâm Thụy Cảnh, giờ phút này Phạm Vân Huyên lại không dám, nàng rất sợ Lâm Thụy Cảnh thấy nàng là người hạ tiện, mình có thể không cần để ý người khác nghĩ thế nào, nhưng nàng vô cùng quan tâm cái nhìn của Lâm Thụy Cảnh đối với mình.
Lâm Thụy Cảnh không đáp, dù sao cũng là cô không thích Phạm Vân Huyên đối xử với người theo đuổi ôn hòa như vậy, nhìn những thứ kia theo đuổi ân cần kiểu đó, cô thấy rất căm tức.
Lâm Thụy Cảnh không trả lời, Phạm Vân Huyên cho rằng Lâm Thụy Cảnh cam chịu, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng khó chịu và khổ sở.
"Nếu trong lòng Lâm Tổng tôi là người như vậy, vậy tôi ngồi xe của Lâm Tổng, chỉ sợ ô nhục xe của ngài, dừng xe, tôi muốn xuống xe!" Giọng nói Phạm Vân Huyên có chút trong trẻo lạnh lùng, thực ra nàng rất sợ mình khóc lên trước mặt Lâm Thụy Cảnh, nàng không muốn biểu hiện chút xíu tự ti nào của mình trước mặt Lâm Thụy Cảnh.
"Câm miệng!" Lâm Thụy Cảnh không dừng xe, ngược lại đạp chân ga chạy nhanh hơn, cô cảm thấy từ khi Phạm Vân Huyên biết mình không phải là người kia xong, Phạm Vân Huyên đối xử với cô rất khách khí xa lạ, nếu không thì nói sốc cô, điều này làm cho Lâm Thụy Cảnh vô cùng mất hứng, mặc dù trước đó động một cái là táy máy tay chân, nhưng ít nhất vẫn còn rất ôn thuận. Yêu và không yêu khác biệt nhiều như vậy sao? Dựa vào cái gì, các nàng trêu chọc mình xong, đem lòng mình kéo xuống vũng bùn xong, rồi toàn thân trở lui, đừng có mơ, nếu mình ở trong vũng bùn không ra được, nếu có chết, cũng phải có người chôn theo cùng, dù thế nào cũng kéo Phạm Vân Huyên vào với cô. Để nữ nhân yêu mình có gì khó khăn? Khó có khi Lâm Thụy Cảnh tìm cho mình đầy đủ lý do như vậy trong thời gian ngắn, suy cho cùng thì cũng là yêu, cho dù mặt dày theo đuổi cũng đâu có gì, cho mình bậc thang bước xuống cũng được.
Phạm Vân Huyên không biết có phải vì khí thế của Lâm Thụy Cảnh làm e ngại mà không yêu cầu dừng xe nữa không. Nàng cẩn thận ngẫm lại tất cả mọi chuyện, còn có lời nói của Lâm Thụy Cảnh, vừa rồi nghe còn muốn tức chết, nghĩ là cô muốn vũ nhục nàng, nhưng thật ra bây giờ nghĩ lại một chút, câu nói kia hình như cũng có nghĩa Lâm Thụy Cảnh đang ghen. Lâm Thụy Cảnh thực sự sẽ ghen vì mình sao? Phạm Vân Huyên không dám khẳng định, nhưng cho dù thế nào, có một chút xíu khả năng, cũng làm cho lòng Phạm Vân Huyên nhảy lên.
"Xuống xe!" Lâm Thụy Cảnh lái xe vào nhà mình, dừng xe trong gara, sau khi xuống xe xong thì ra lệnh cho Phạm Vân Huyên xuống xe.
Phạm Vân Huyên vừa xuống xe, Lâm Thụy Cảnh đã kéo cổ tay Phạm Vân Huyên, mặc dù không dùng nhiều sức như lúc nãy, nhưng vẫn có chút thô lỗ. Phạm Vân Huyên lại cảm thấy Lâm Thụy Cảnh này kiếm thế nào cũng không ra được một chút ôn nhu, mặc dù gương mặt lại kiều mỵ xinh đẹp hơn bất kỳ người nào. Nếu như Phạm Vân Huyên từng tưởng tượng có thể tìm kiếm một chút dấu vết của người kia trên người Lâm Thụy Cảnh, thì bây giờ nàng từ bỏ ý định, bởi vì thực sự một chút xíu cũng không giống, chỉ giống mỗi thân thể, linh hồn thì khác hoàn toàn. Mặc dù biết Lâm Thụy Cảnh và người kia không có chút nào giống nhau, nhưng Phạm Vân Huyên phát hiện mình vẫn không kiềm hãm được xung động muốn đến gần người này, bất kể bên trong là linh hồn nào, nàng nghĩ ít nhiều gì mình cũng thích linh hồn Lâm Thụy Cảnh dưới thân thể này. Giống như bây giờ, tuy bị Lâm Thụy Cảnh thô lỗ lôi kéo, nhưng Phạm Vân Huyên không hề bài xích, ngược lại còn có chút vui vẻ.
Cảm giác Phạm Vân Huyên ôn thuận mặc cho mình kéo đi, cảm giác được Phạm Vân Huyên thuận theo ý cô, tâm tình Lâm Thụy Cảnh đột nhiên tốt lên.
Lúc đến phòng ngủ, Lâm Thụy Cảnh mới buông tay Phạm Vân Huyên ra, sau đó không biết phải làm gì, muốn nói gì đó, chẳng qua lại cảm thấy rất không được tự nhiên, đặc biệt là khi Phạm Vân Huyên nhìn cô chằm chằm như vậy, làm cô có cảm giác bí mật đã bị bại lộ.
Phạm Vân Huyên cảm giác Lâm Thụy Cảnh ngoài không được tự nhiên cũng là không được tự nhiên, làm nàng cảm thấy Lâm Thụy Cảnh hình như thích mình, nhưng lại làm ra vẻ, dáng vẻ vụng về làm nàng có dục vọng muốn trêu đùa cô một phen. Phạm Vân Huyên đột nhiên đóng cửa lại, tiếng cửa đóng lại làm cho nội tâm Lâm Thụy Cảnh khẽ rung lên, bởi vì sau khi cửa đóng lại xong, không khí trong phòng liền trở nên rất mập mờ, đặc biệt là ánh mắt nóng rực của Phạm Vân Huyên làm cả người Lâm Thụy Cảnh cũng nóng bỏng theo.
"Lâm đại tiểu thư kéo tôi vào đây làm gì đây?" Phạm Vân Huyên tiến đến gần Lâm Thụy Cảnh, môi của nàng cũng đến gần bên tai nhạy cảm của Lâm Thụy Cảnh, mập mờ hỏi.
"Không có làm gì." Lâm Thụy Cảnh có cảm giác nhịp tim của mình nhảy lên thình thịch, cô phát hiện mình đang mong đợi Phạm Vân Huyên làm cái gì đó với mình.
"Lâm đại tiểu thư tịch mịch, muốn lên giường với tôi đi." Phạm Vân Huyên nói bên tai Lâm Thụy Cảnh, nàng phát hiện tai Lâm Thụy Cảnh đã bắt đầu đỏ lên.
"Nói hưu nói vượn..." Lâm Thụy Cảnh đỏ mặt phản bác, ngay từ đầu cô không có cái ý nghĩ này, nhưng từ lúc cửa đóng lại xong, ý nghĩ này lại nảy sinh ra.
"Nói đến dâm đãng, thân thể Cảnh hình như còn dâm đãng hơn tôi nhiều." Phạm Vân Huyên phát hiện quả nhiên mình rất để ý đến lời nói vừa rồi của Lâm Thụy Cảnh, nhưng giờ phút này dùng nó để tán tỉnh Lâm Thụy Cảnh cũng rất tốt. Một tay Phạm Vân Huyên ôm hông Lâm Thụy Cảnh, một tay khác sờ mông cô, dùng hết sức trêu đùa vuốt ve cặp mông vô cùng đầy đặn hấp dẫn, cảm xúc co giãn kia thực sự làm cho người ta yêu thích không buông tay. Lâm Thụy Cảnh thực sự là vưu vật trời sinh, nhớ tới thân thể nhiệt tình quyến rũ của Lâm Thụy Cảnh, Phạm Vân Huyên không khỏi siết chặt tay, làm thân thể Lâm Thụy Cảnh dán chặt thân thể mình.
"Cô mới dâm đãng..." Dĩ nhiên Lâm Thụy Cảnh biết Phạm Vân Huyên đang trả thù mình nói câu kia, nên giọng nói phản kích yếu đi rất nhiều, dù sao đối với thân thể của mình cũng có chút chột dạ.
....