Một Loại Khác Có Thể

Chương 47:




Beta: Bing.
Chương 47:
Lâm Thụy Cảnh mặc cho Phạm Vân Huyên gác tay ngang hông mình, thật ra cô cũng nghĩ đến, nếu ban đầu Phạm Vân Huyên kia không chiếm dụng thân thể cô dây dưa với Phạm Vân Huyên này, cô cũng sẽ không thân thiết với bất kỳ người nào. Đột nhiên bây giờ Lâm Thụy Cảnh hiểu rõ, lưu lại trí nhớ này, là do Phạm Vân Huyên kia cố ý, mục đích chính là để cô và Phạm Vân Huyên dây dưa không rõ, Phạm Vân Huyên kia nhất định là một người có tâm cơ. Lâm Thụy Cảnh âm thầm nghĩ đến, có khi Phạm Vân Huyên này cũng như Phạm Vân Huyên kia, bản chất có lẽ không kém hơn bao nhiêu. Vốn là lúc trước Lâm Thụy Cảnh hận Phạm Vân Huyên kia, nhưng bây giờ lại không còn hận nữa, dĩ nhiên là nghĩ đến thì vẫn còn rất khó chịu, thích Phạm Vân Huyên, cô cũng có chút không được cam tâm tình nguyện lắm.
Không bao lâu sau Phạm Vân Huyên cũng tỉnh, nàng nhìn thấy Lâm Thụy Cảnh vẫn nằm trong ngực mình, trong lòng có cảm giác mừng rỡ lại thêm thỏa mãn, nàng thực hy vọng sau này có thể cùng người mình thích như vậy. Phạm Vân Huyên không tự chủ ngửi lấy mùi hương trong tóc Lâm Thụy Cảnh, dùng mũi hít một hơi ở cổ Lâm Thụy Cảnh.
Lâm Thụy Cảnh có cảm giác Phạm Vân Huyên dùng mũi cạ cạ cổ mình, ngưa ngứa một chút, không tự chủ rụt cổ một cái.
"Chào buổi sáng." Phạm Vân Huyên nhẹ nhàng hôn trán Lâm Thụy Cảnh một cái, ôn nhu nói.
"Buông tôi ra." Mặc dù là Lâm Thụy Cảnh thừa nhận mình có chút thích Phạm Vân Huyên, nhưng nội tâm vẫn còn không được tự nhiên.
"Em cứ muốn ôm như vậy, ôm luôn không buông ra." Phạm Vân Huyên nghe được giọng Lâm Thụy Cảnh là hiểu được tâm tình của cô, đặc biệt là mấy lúc khẩu thị tâm phi như thế này.
"Tôi cũng không phải người cô thích!" Thích một người cứ như vậy, lời Lâm Thụy Cảnh nói ra, không tự chủ sẽ kèm theo vị chua.
"Em thích chị ấy, nhưng cũng thích chị!" Phạm Vân Huyên nói thật, cũng không định lừa gạt Lâm Thụy Cảnh, chẳng qua trong lòng nàng vẫn còn có chút lo âu, đợi phản ứng Lâm Thụy Cảnh.
"Hừ, một còn chưa đủ, cô cũng thật tham lam." Lâm Thụy Cảnh hừ lạnh nói, đáp án này làm cô khá hơn một chút, so với lúc nói ra thân phận thì tốt hơn rất nhiều, nhưng đáp án này cô cũng không hài lòng lắm, cô không thích kiểu thích một nửa thế này.
Tâm tình Lâm Thụy Cảnh hình như khá hơn Phạm Vân Huyên dự liệu một chút, điều này làm Phạm Vân Huyên không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Nói chính xác nhất, em thích nhất thân thể của chị." Phạm Vân Huyên vuốt ve sống lưng Lâm Thụy Cảnh, có chút bất chánh nói, môi cũng dính vào lưng Lâm Thụy Cảnh, tinh tế hôn.
"Chị xem, điều kiện của chị tốt như vậy, trẻ tuổi, còn đẹp, vóc người cũng hoàn hảo, lại còn có tiền, điển hình bạch phú mỹ, có lẽ là đổi linh hồn gì, cũng làm cho người ta thích, em cảm thấy không có người nào không thích đâu. Mà nếu như ban đầu chị ấy dùng thân thể người khác giúp em, ví dụ như một tên đầu hói, ông già đầu mập tai to bao nuôi em, em nhất định sẽ không thích mà còn cảm thấy rất ghê tởm. Coi như em cảm kích, cũng không nhất định sẽ thích có đúng hay không?" Phạm Vân Huyên cười nói.
"Thì ra cô là người coi trọng bề ngoài như vậy." Lâm Thụy Cảnh khinh bỉ nói.
"Vậy chị muốn đổi lại không, nếu như là tên đầu hói, béo mập chiếm lấy thân thể chị, còn muốn giúp đỡ một người đầu hói tai to như thế, em cũng không tin chị còn có thể để cho em xuất hiện lần nữa trên giường chị." Phạm Vân Huyên lại cười.
Lâm Thụy Cảnh vừa nghĩ tới tên đầu mập tai to bỉ ổi đụng tới thân thể mình, da gà cũng nổi lên, đơn giản là không thể chịu đựng, mới tưởng tượng thôi cũng thấy ghê tởm, được rồi, cô cũng thừa nhận mình càng nhìn càng thấy Phạm Vân Huyên đẹp mắt, vóc người cũng rất tốt, nên mới có thể cam tâm tình nguyện lên giường với nàng.
"Thì ra tình yêu chỉ xem vẻ bề ngoài, làm cho người ta không thể tin được." Lâm Thụy Cảnh vốn không có hy vọng với tình yêu thật sự, nhưng lần này lại có chút thất vọng.
"Vậy không chính xác, nếu như chúng ta có thể ở cùng nhau 10 năm, 20 năm, thậm chí lâu hơn, nhất định đó là yêu." Phạm Vân Huyên tuyệt đối có lòng tin, dù nãy giờ nàng nói không chân thật lắm, nhưng thực sự là có đạo lý.
"Tôi không cần dây dưa với cô lâu như vậy!" Lâm Thụy Cảnh ngạo kiều nói.
"Có đói bụng không, em làm đồ ăn sáng cho chị?" Phạm Vân Huyên nói sang chuyện khác, nàng không thích nghe Lâm Thụy Cảnh nói như vậy, nàng thực sự không thích nghe bất cứ cái gì về chuyện chia xa.
"Tùy cô." Lúc này Lâm Thụy Cảnh mới phát hiện mình đói bụng, nhưng cô cũng cố ý không hợp tác.
"Vậy muốn ăn đồ ăn nước mình hay là Phương Tây?" Phạm Vân Huyên hỏi, quả nhiên là lúc này Lâm Thụy Cảnh không được tự nhiên.
"Tùy tiện."
"Vậy làm nhanh một chút hay có thể chờ đây?" Phạm Vân Huyên chỉ sợ Lâm Thụy Cảnh đói bụng, vì nàng cũng đói bụng, tối hôm qua tiêu hao quá nhiều thể lực, nếu như có thời gian, mình có thể làm bữa ăn phong phú cho Lâm Thụy Cảnh, nếu như đói bụng, thì cần làm nhanh là được rồi.
"Tùy tiện." Giọng nói Lâm Thụy Cảnh cũng có chút nhẹ xuống.
"Được rồi, em biết rồi." Phạm Vân Huyên không hỏi Lâm Thụy Cảnh nữa, nàng hôn lên tai Lâm Thụy Cảnh một cái, sau đó đứng dậy mặc váy ngủ, nhanh chóng đi rửa mặt rồi ra phòng bếp.
Lâm Thụy Cảnh nằm trên giường còn chưa động đậy, cô cảm thấy lúc ở cùng với Phạm Vân Huyên, cô đặc biệt phát lười, động não cũng không muốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.