Một Lòng Không Thay Đổi

Chương 14: Cảnh cáo




Xuất viện rồi cô cũng không ngần ngại mà bắt tay vào công việc, có những bản vẽ của Thời Nhiễm rất được săn đón, và còn có một số tác phẩm của cô chỉ có vài cái, mà những người thân thích hoặc là những người mà cô quý thì mới có khả năng sở hữu được.
Điển hình chính là bộ sưu tập Missed Embrace ý nghĩa của nó chính là sự bỏ lỡ cái ôm ấm áp hằng mơ ước trong tình yêu là cái cảm giác bỏ lỡ, tiếc nuối, hối hận khi không có được niềm vui của cái ôm.
Chiếc váy được thiết kế tối màu, ngắn trên đầu gối, hai bên hông sẽ được gắn thêm vải voan ở hai hên hông, trước ngực được đính đá quý hình cánh tay vươn ra rất bé ở trên, và dòng chữ Missed Embrace ở bên dưới, không cầu kỳ nhưng sẽ thanh lịch sang trọng.
Những người sở hữu nó bao gồm cô, Dương Lạc, và một người bạn hiện tại đang ở studio của cô ở nước ngoài, cũng là một trong những người cùng cô tạo nên nhiều bộ sưu tập.
Tiếng thông báo điện thoại cô vang lên, liếc mắt đã thấy người tên Bạc Lăng đã đồng ý kết bạn với mình, cô cũng không quan tâm lắm tiếp tục cho bộ sưu tập Cây Ngô Đồng của mình sắp tới, dù sao cô cũng không có ý định lấy anh ta.
Cố Viễn Thần đang ở nhà ăn của bệnh viện, anh nhìn điện thoại một lúc không chịu được liền nhắn tin cho cô, nhưng cái cách nhắn tin của anh cũng vô cùng độc đáo, cũng rất là kiệm lời, chỉ gửi cái icon hai ngón tay.
Mấy phút sau cô liền gửi lại cũng không kém anh là bao nhiêu [? ]
Anh nhìn cái dấu chấm hỏi đột nhiên rất chướng mắt liền trả lời lại [ Steroid nếu không muốn chết thì đừng dùng ]
[ Ok ] Thời Nhiễm ngắn gọn xúc tích, vì cô sợ nếu cô nói thêm anh sẽ mắng cô đến chết.
Cố Viễn Thần không nhịn được tắt luôn điện thoại, chẳng phải bình thường rất hay nói sao? hôm nay nhắn tin còn trả lời chưa đến hai từ, sắc mặt anh tối sầm xuống cầm lấy cốc nước cam uống một ngụm lớn.
Ngồi đối diện anh chính là Tiêu Lệ, anh ta đang ăn cơm của bệnh viện, không chịu nổi mà hỏi.
“ Bác sĩ Cố, anh có phải thích cô gái bị viêm dạ dày cấp tính không? ”
Cố Viễn Thần nhìn anh ta bằng ánh mắt viên đạn.
“ Con mắt nào của cậu thấy tôi thích? ”
“ Anh còn nhờ người khác mua đồ ăn cho cô ấy, trước đến nay có chuyện này sao? ”
Tiêu Lệ vô cùng ung dung mà không hề biết nếu anh ta còn nói thêm vài câu nữa thì không những bị trừ tiền lương mà còn bị anh ném ra ngoài cửa sổ nhà ăn bệnh viện.
“ Cậu có tin chỉ cần một câu nữa cậu liền bay khỏi nhà ăn này không? ”
“ Anh khó chịu gì chứ, tôi kể anh nghe chuyện này lúc sáng bác sĩ Cao mắng Lưu Nghi, sau đó cô ấy cãi nhau với bác sĩ Cao, cháo trong bình giữ nhiệt bị bác sĩ Cao làm đổ hết ra ngoài, còn tự nhận là bạn gái anh nữa.....
Xem ra cô ấy tiếc lắm, vì cô ấy là người đầu tiên ban phước được anh cho cháo mà ” Tiêu Lệ vừa nói vừa tiếc núi còn có chút buồn bã thay cho Thời Nhiễm.
Nghe xong săc mặt của Cố Viễn Thần còn tối hơn, anh đứng bật dậy, nhàn nhạt nói “ Tiêu Lệ trừ hai ngày lương ”
Nghe xong Tiêu Lệ không chịu được mà sặc cả cơm ho khụ khụ muốn gọi anh lại nhưng không lên tiếng được. Anh đi đến thang máy ấn đến tầng của Cao Thư rồi ấn nút đi lên, thái độ anh ung dung, trên người cũng mặt áo blouse.
Không gõ cửa mà anh tự mình mở cửa bước thẳng vào phòng làm việc của cô ta, tự nhiên ngồi xuống ghế sofa vắt chéo chân, ánh mắt lạnh lẽo “ Bác sĩ Cao từ khi nào cô là bạn gái của tôi vậy? ” âm điệu như hơi nước đá toả ra, lạnh, phải nói là vô cùng lạnh.
Cao Thư lại chẳng sợ trời chẳng sợ đất mà thái độ thản nhiên như chuyện bình thường “ Em theo đuổi anh lâu như vậy anh còn định không cho em một cơ hội sao ” cô ta vừa gặp đã thích anh rồi, khó khăn lắm mới xin ba mình được cùng khoa với anh.
“ Ngoài kia nhiều người thích tôi như vậy, ai cũng như cô thì tôi phải cho tận mấy chục, mấy trăm cơ hội cho bọn họ à ”
“ Cô còn làm đổ bình cháo gạo lức của tôi đúng không? ” Càng nói càng lạnh lẽo, anh thật sự muốn đuổi cô ta ra khỏi khoa anh phụ trách, phẫu thuật thì không làm được, còn khiến mọi người có hiểu lầm anh và cô ta.
Cô ta chột dạ lơ đãng trả lời “ Em cũng đâu cố ý, là cô ta cầm không chắc tự mình làm rơi, rốt cuộc cô ta là cái gì mà có thể mách lẽo với anh chứ, đúng là phụ nữ lắm mồm ” cô ta không ngờ chỉ có vậy mà Thời Nhiễm đã mách lẽo với anh chạy đến đậy cảnh cáo cô ta rồi, đúng là không ra gì.
Anh nhếch mép cầm lấy cây bút trong túi áo phóng về hướng của Cao Thư bằng lực rất mạnh, cũng may nó lướt ngang tóc cô ta rồi ghim thẳng vào chậu cây xanh phía sau.
“ Tôi cũng không ngại nói cho cô biết, cô ấy là bạn gái cũ của tôi, hơn nữa ngoài tôi ra không ai được phép mắng cô ấy ”
“ Cô ăn học cao mà mở mồm nói chuyện toàn bốc mùi rác nhỉ?....
À mà tôi quên mất, cô là đút lót mua bằng mà ” Cố Viễn Thần sắc bén đút tay vào túi quần, tay còn lại mân mê cây viết đứng đối diện cô mà thản nhiên nói ra bí mật mà cô ta giấu diếm không cho ai biết.
“ Ý anh là gì? ” Cao Thư giật mình khi nghe anh nói, cô ta không ngờ rằng anh biết chuyện này.
Anh xoay xoay cây viết bằng hai ngón tay, không gấp gáp mà cảnh cáo.
“ Ý tôi là gì còn chưa rõ sao? lần sau nói chuyện cho đàng hoàng để tôi nghe thấy tôi sẽ lấy lưỡi của cô cho chó ăn...”
Nói xong anh xoay người định đi ra thì đột nhiên dừng lại quay đầu nói thêm một câu đầy ý khinh thường “ Sau này nói chuyện khôn một chút, đừng có lấy cái đầu bã đậu của cô ra mà nhận là bạn gái tôi, mắt nhìn của tôi không kém đến vậy ”
Cao Thư cứng họng không nói được gì nữa, vì ngay cả cô ta cũng nhận ra anh chưa từng cảnh cáo ai ngoài cô ta, bình thường anh cũng rất kiệm lời vậy mà lại vì cô gái đó mà không ngần ngại mắng cô ta.
Cố Viễn Thần vứt cả bút vào sọt rác, phiền chết đi được, đợi hết tháng này anh nhất định ý kiến lên cấp trên chuyển cô ta đi, nếu không được anh sẽ trực tiếp để cô ta khỏi đặt chân vào bệnh viện thêm một lần nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.