Một Năm Thiên Hạ

Chương 15: Nữ quyến Tố gia




Thời tiết dần chuyển lạnh, Tố Doanh đi chân trần bước trên hơi sương sáng sớm, đã không còn những ngày mùa hè mát mẻ, chỉ còn lạnh giá thấm vào từng thớ thịt. Cô đứng trước vườn hoa, thu thập cẩn thận sương sớm trên những bông hoa cúc, cho đến khi đủ một bình nhỏ mới dời bước chân, lau sạch sẽ bùn đất trên đó rồi mới mang giày vào.
Đây là vườn hoa cúc Ngũ di nương dày công chăm sóc mười mấy năm. Năm đó, bà ấy được Tố lão gia phong làm cúc tiên, cũng bởi vì xưa nay bà ấy yêu hoa còn hơn yêu người. Bà vẫn cho rằng mang vớ đi giày dẫm đạp lên vườn hoa sẽ làm tổn thương nguyên khí của hoa cúc, ngược lại nếu bước chân trần đi vào thì sẽ đem nhiệt độ và linh khí của cơ thể truyền cho cây hoa. Bởi vậy, toàn phủ trên dưới, bất kể mùa nào, ai tiến vào vườn hoa của bà đều phải cởi giày ra.
Ở vườn hoa, Ngũ di nương nhìn nhất cử nhất động của Tố Doanh, sợ cô hơi có sơ suất sẽ làm hoa bị thương. Thấy động tác Tố Doanh dịu dàng từ khi vào vườn cho đến khi ra, chú ý cẩn thận mọi thứ, mọi nơi không làm ra chút sai sót nào, khuôn mặt tao nhã đã già đi của bà mởi nở ra một nụ cười tươi. "Lục tiểu thư thật là cẩn thận, giống như Huệ nhi của ta vậy."
Tứ tiểu thư Tố Huệ là con gái ruột của Ngũ di nương, bảy năm trước đã xuất giá.
Tố Doanh cười nói chân thành: "A Doanh không có phúc khí giống như Huệ tỷ tỷ."
Ngũ di nương buồn bã: "Huệ nhi của ta có gì là tốt phúc cơ chứ ? Cha con vội vàng cho nó lập gia đình, gả vào nhà cũng không có gì là căn cơ.”
• Căn cơ: ý là nhà có nền móng, sự nghiệp vững chắc.
"Tỷ phu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, vừa nhìn đã biết ngày sau là người có tiền đồ lớn." Khi Tố Doanh nói đến chuyện đó, thấy trong mắt Ngũ di nương mỉm cười, cười đến mức khách sáo, nên hỏi : "Không biết Ngũ di nương có chuyện gì phân phó hay không ?"
Ngũ di nương vội vàng cười rồi nói : "Ơ kìa, sao dám dùng hai từ 'phân phó' với lục tiểu thư! Chỉ là di nương có một chuyện, muốn mặt dày mày dạn nhờ lục tiểu thư giúp đỡ."
Tố Doanh cười nhẹ nhàng, chờ bà nói tiếp đoạn dưới.
"Nghe nói từ khi tiểu thư từ trong cung trở về, thường đi lại bên tướng phủ... Không biết, không biết lục tiểu thư có thể vì tỷ phủ của con mà nói tốt vài câu trước mặt Tể tướng hay không." Sắc mặt Ngũ di nương ngượng ngùng, càng nói giọng nói càng khẽ.
Tố Doanh biết bà luôn luôn tự trọng, không dễ dàng mở miệng cầu người, nếu không vì đứa con gái một của bà, bà cũng không đi năn nỉ một người vãn bối.
Tố Doanh nói lời trấn an: "Nói tới, các tỷ tỷ nếu không gả vào trong cung thì cũng là hương tan ngọc nát, chỉ có Huệ tỷ tỷ gả vào một nhà thường dân. A Doanh mới dám gọi một tiếng 'tỷ phu', cũng chỉ có tứ tỷ phu mà thôi, thân thích này không giống như người khác. Lại nói, lúc Huệ tỷ tỷ ở nhà cũng rất thương con, bây giờ tỷ ấy vất vả, A Doanh không thể không có đạo lý giúp đỡ."
Ngũ di nương vỗ vỗ vào tay Tố Doanh cảm kích, nói : "Con nhớ đến lợi ích của nó là tốt rồi."
Tố Doanh lại do dự : "Đúng là A Doanh có đi lại bên tướng phụ nhưng chỉ là ở chỗ của Cư phu nhân nói về chuyện hương liệu mà thôi. Chỉ sợ lời nói của A Doanh ở trong mắt tướng gia không có phân lượng."
"Ơ kìa! Chung ta nào dám cưỡng cầu Tể tướng đại nhân phải chiếu cố nó?! Có phần tâm ý này của con, di nương và tỷ tỷ của con cũng vô cùng cảm kích rồi! Nếu Tể tướng đại nhân có phần coi trọng là vận may của nó. Còn nếu ngài không hỏi chuyện của nó, nó cũng biết là con giúp nó nói chuyện nhiều rồi nên sẽ không quên lòng tốt của con."
Tố Doanh nói vài câu nhất định sẽ tận tâm tận lực nói giúp rồi mới từ biệt Ngũ di nương, đi theo con đường nhỏ xuyên qua hoa viên đến góc tây bắc của Tố phủ.
Đi được không bao lâu, qua hồ nước, rừng cây, cảnh sắc trong sáng rộng mở ra trước mắt - một cánh rừng phong xanh um tươi tốt, chưa nhuốm màu đỏ tươi. Con đường trong rừng phong đến trước cửa một tòa nhà, dùng một vách tường ngăn cách với Tố phủ, trên tường có các cửa lớn và cửa hông. Nói là hàng xóm thì quá thân cận, nói là người một nhà thì lại sao phải dùng tường ngăn cách.
Tố Doanh đi đến trước của, lập tức bảo vệ cửa lui ra hai bên, người hầu trong nhà, nha hoàn khách khách khí khí dẫn Tố Doanh đi vào, vừa đi vừa nói : "Hôm nay phò mã không có ở đây, một mình công chúa đang cảm thấy buồn chán."
Tố Doanh đã biết như vậy từ lâu, liền hỏi : "Hôm nay thất tiểu thư không cùng nói chuyện với công chúa hay sao ?"
"Thất tiểu thư đã tới được một lúc rồi." Bọn nha hoàn dẫn Tố Doanh tiến vào một tòa xa hoa, giống như cung điện, Tố Doanh vòng qua bình phong, nhìn Tố Lan và đại tẩu Phượng Diệp công chúa đang ngồi ở đệm thêu kim ngân ở trên sập nhỏ nói chuyện.
Vẻ mặt Tố Lan vừa thấy Tố Doanh đi đến liền tươi cười nghênh đón. Sau khi chờ Tố Doanh đi qua hành lễ với công chúa, cô ấy mới cầm tay Tố Doanh thân thiết, kéo cô ngồi xuống bên cạnh Phương Diệp công chúa, hỏi : "Tỷ tỷ có mang đến món đồ gì chơi không ?"
Từ trong ngực Tố Doanh lấy ra bình nước sương hoa cúc kia, còn có mấy cái hộp và bình nhỏ khác. Tố Lan mỉm cười : "Nhiều như vậy à ? Nếu đặt ở trên người muội nhất định sẽ lách cách loạn xạ. Vậy mà Doanh tỷ tỷ lại đi im lặng, không có chút động tĩnh."
Phượng Diệp công chúa cười nhìn Tố Lan : "Tỷ tỷ của muội là người đã ở lại trong cung, nói sao thì cũng trầm tĩnh hơn muội."
Tố Lan chép miệng: "Công chúa vẫn còn lấy chuyện tiến cung để làm tổn thương trái tim muội nha!"
Phương Diệp công chúa mím môi cười cười, nói : "Đây là niềm vui của ta. Nếu muội vào cung, tiểu cô của ta thiếu mất một người, người hành lễ với ta cũng ít đi một người, quan trọng là người muốn ta hành lễ qua lại, hao tổn khí lực lại nhiều hơn. Trước giờ ta luôn luôn lười biếng, vừa thấy như vậy sẽ ít đi phiền toái đương nhiên sẽ vui vẻ rồi."
Dung mạo Phượng Diệp công chúa tuyệt đẹp, ngũ quan rất giống với mẫu thân hoàng hậu nương của cô nhưng thần sắc thì kém xa nghìn dặm.
Thời thiếu niên của Đương kim hoàng đế được phong làm Lương vương, khi mười bốn tuổi cưới Tố thị mười ba tuổi, hai năm sau sinh đứa con gái đầu lòng là Phượng Diệp quận chúa. Về sau hoàng đế đăng quang, phong Tố thị làm hoàng hậu, Phượng Diệp cũng được phong từ quận chúa thành công chúa. Hai người Đế hậu vô cũng yêu thương đứa con gái này, vì cô mà trong ngàn lần tuyển chọn, chọn ra Tố Trầm, lại vì cô xuất ra rất nhiều tiền bạc để sửa chữa nhà cửa. Nhưng mà Phượng Diệp vẫn cứ buồn bực không vui như cũ - Năm nay cô hai mươi tuổi, gả cho Tố Trầm đã sáu năm nhưng dưới gối lại không có con cái. Vì thế cuộc sống không tránh khỏi ăn ngủ khó khăn, lâu ngày đã dưỡng thành vẻ mặt u sầu.
Vốn là Tố Doanh nghĩ đại ca ham phú quý mới vắt óc tìm mưu tính kế cưới công chúa làm vợ, không nghĩ rằng anh đối với Phượng Diệp công chúa là một tấm chân tình. Những năm gần đây chỉ thủy chung chăm sóc tỉ mỉ cho cô, ngay cả ý nghĩ có một hay hai thiếp thất cũng không. Tố Doanh thật sự hâm mộ cô, nói : "Có thể giống như công chúa, gả cho một người yêu mình là hạnh phúc vô cùng lớn."
Phượng Diệp công chúa gật đầu nói : "Huống chi A Lan là gả vào một nhà đại phú quý, tướng phủ quyền khuynh thiên hạ."
Nhắc tới chuyện này Tố Lan liền có vẻ hứng thú buồn tẻ: "Cũng chỉ có công chúa và Doanh tỷ tỷ là nói như thế - Bây giờ muội mã thất tiền đề*, ánh mắt người trong phủ nhìn muội cũng không như trước. Chỉ có công chúa và Doanh tỷ tỷ khác với bọn họ, trước đối với muội như thế nào, bây giờ vẫn đối với muội như vậy... Ôi, muội bây giờ mới chân biết trong sách nói hoàn toàn đúng - hoạn nạn mới gặp chân tình."
• Mã thất tiền đề : ngựa mất móng trước – ý nói vô tình phạm phải sai lầm
Tố Doanh cười trêu chọc cô: "Ánh mắt người khác nhìn muội khác đi vì biết muội sẽ làm con dâu nhà Tể tướng, là hâm mộ muội đó."
Tố Lan lắc đầu cười khổ, nói: "Tỷ tỷ đừng nói châm biếm muội. Mấy năm nay, muội muội không học tốt những cái khác nhưng đối phó với người vẫn có chút tâm đắc. Chỉ là bọn họ cứ làm bộ làm tịch vậy ngược lại càng làm cho công chúa và tỷ tỷ không giống người thường."
"Coi đứa nhỏ này! Nói tốt đã dưỡng thành thói quen, khi nào cũng không thể khiến cho người khác mất vui được." Phượng Diệp công chúa vừa thưởng thức các hộp bạc nhỏ vừa nói thản nhiên. "Những hạ nhân này thì có kiến thức gì chứ? Ta và Doanh tỷ tỷ của muội đều ở qua trong cung, biết bên trong đó là cái dạng gì. Người gả vào cung tất sẽ có tiền đồ, gả vào dòng dõi khác cũng không nhất định không có có ngày nổi danh. Năm đó có bao nhiêu người đâm đầu vào cung, chỉ có ánh mắt mẫu hậu ta sắc sảo nhìn được ngọc, không đi theo dòng chảy lớn, kiên trì gả cho Lương vương. Về sau Lương vương đăng cơ, Lương vương phi không cần tranh, không cần cướp, tự nhiên vậy mà thành hoàng hậu. Không chừng một ngày nào đó Cư gia nâng cao một bước, về sau muội không cần tốn sức nhiều cũng coi như là trên cả hoàng hậu đó."
Tố Doanh và Tố Lan cả kinh hô nhỏ: "Công chúa! Lời này làm sao dám nói lung tung được?"
Phượng Diệp công chúa cười cười : "Cũng đúng. Ông ta bây giờ còn nhớ đến ngôi vị hoàng đế làm gì? Ông ta đã là hoàng đế hữu thực vô danh rồi.
Tố Doanh và Tố Lan đưa mắt nhìn nhau, không dám chen miệng. Ba người im lặng một lúc lâu, Tố Lan mới cười miễn cưỡng nói : "Lời này chỉ có công chúa mới dám nói. Nếu từ trong miệng người khác nói ra, cái đó chắc chẳn còn nữa."
Phượng Diệp cầm tay run run của Tố Lan, thở dài: "Không vào cung là vận khí của muội. Ta rất muốn biết bên trong hoàng cung có ma lực gì? Ngay cả mẫu thân của ta, cũng nhận không ra nữa... Tuy các tỷ muội nhà muội đều có tâm nhãn nhưng nếu không có việc tiến cung này thì hiện tại nhất định sẽ là một đám vui vẻ hòa thuận, ngây thơ hồn nhiên khuê tú, làm cho các quý công tử từ trên triều đình hay dưới dân gian đều muốn tranh đoạt."
Tố Doanh thấy vẻ mặt của cô u sầu nên vội nói : "Ba người chúng ta rất khó mới không liên quan đến cung đình, còn nói để làm gì ? Tinh thần đều tiêu hao cho nó thì thật là nhàm chán. Hôm nay muội muốn điều son ở trước mặt công chúa."
Tố Lan lấy lại tinh thần nói : "Đúng đúng đúng. Doanh tỷ tỷ, son của tỷ làm như thế nào ? Quét qua một chút cũng có vẻ rất là mềm mại bóng bẩy."
"Đây là kỹ xảo đó!" Tố Doanh mở ra chai chai lọ lọ, vừa làm vừa giảng giải cho các cô biết phương pháp điều chế son.
Chỉ một lát sau, một chút son đỏ sinh ra ở trên tay cô.
"Vốn công chúa đã thanh cao xinh đẹp, dùng cái này thì nhan sắc sẽ kiều diễm hơn một chút." Tố Lan lấy son khoa tay múa chân ở trước mặt Phượng Diệp.
Phượng Diệp đẩy nhẹ tay cô ra, mỉm cười nói: "Không sao cả... Dù ta có bộ dáng gì đi nữa thì đại ca của muội đều nói 'đẹp đẹp đẹp'".
"Ui! Đây là cố ý bắt nạt bọn muội!" Tố Lan làm mặt quỷ với Tố Doanh: "Doanh tỷ tỷ, chúng ta nhất định sẽ không chịu thua, sau này sẽ gã cho một người đàn ông tốt, mỗi ngày đều được chàng ấy khen ngợi."
"Tỷ mới đúng là 'ngày sau', phu quân muội muội đã gần ngay trước mắt rồi." Tố Doanh cười nói : "Hai ngày trước tỷ đi tể tướng phủ, vừa lúc nhìn thấy nhị công tử..."
Hai gò má Tố Lan ửng hồng, Tố Doanh thấy thế không đùa giỡn nữa, nghiêm túc nói : "Anh ta là một công tử anh tuấn và chững chạc. Muội muội thật có phúc."
"Phúc khí của tỷ tỷ cũng sẽ không tệ." Tố Lan đỏ mặt nói một câu.
Hai tỷ muội ở lại cho đến trước, cùng Phượng Diệp công chúa dùng cơm, thấy cô ấy muốn nghỉ ngơi mới cùng nhau cáo lui.
Trên đường hai cô quay trở lại tiểu viện, tình thần Tố Lan phấn khởi, nói : "Hiện tai không cần nói tới chuyện tiến cung, tiến cung, tiến cung, cũng không cần phải vắt óc suy nghĩ làm sao mới có thể ở trong vô số mỹ nữ trổ hết tài năng... Thật sự là quá thoải mái."
Tố Doanh im lặng đi được vài bước, nói nhỏ: "Bạch công tử cũng là người tốt, vì sao lúc ấy muội muội không muốn gả cho anh ta?"
"Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt." Tố Lan có chút thẹn thùng, nói : "Ở trước mặt tỷ tỷ, muội cũng không sợ nói thật: mắt nhìn người của muội vẫn cao hơn đỉnh, lại thêm lúc đó hơi sức bị kìm nén, nghĩ thầm : Nếu đã tùy ý gả cho một người thì sẽ làm cho người trong nhà xem thường! Cho nên nhất định phải gả cho một hôn phu nổi tiếng, mới có thể miễn cưỡng giảm thương tâm cho chính mình. Lại nói, cách xuất giá còn một khoảng thời gian, nếu muội gả cho một người không có tiền đồ, mấy ngày nay muội ở nhà cũng sẽ bị bọn họ ức hiếp!"
Tố Doanh thở dài. "Con người tranh nhau hơi sức cũng không có gì sai. Nhưng mà có đôi khi cũng không hẳn là chuyện tốt. Tỷ cũng vì không chịu kìm nén hơi sức mà nhất định phải tiến cung - Người đời nói tỷ cả đời vô duyên với cung đình, thì nhất định tỷ phải tiến cung cho bọn họ thấy. Kết quả ư ?... Cung đình giống như một giấc mơ làm cho tim gan run sợ... May mà tất cả đều đã qua."
Hai chị em vừa nói vừa cười trên đường về. Khi Tố Doanh trở lại tiểu viện của chính mình, nha hoàn Hiên Nha hầu hạ cô đã chạy tới nói: "Tam công tử vừa tới được một lúc, đang ở trong phòng của tiểu thư."
Tố Doanh không biết Tố Táp có chuyện gì, vội vàng đi vài bước vào trong phòng, cười hỏi : "Giữa trưa sao ca ca không nghỉ ngơi ?"
Vẻ mặt Tố Táp lạnh lùng, đánh giá Tố Doanh từ trên xuống dưới, nói : "Mấy ngày hôm trước tới, nha hoàn nói muội đi tướng phủ. Lần trước tới, nha hoàn nói muội lại đi tướng phủ. Hôm nay muội lại tới người nào đây?"
Tố Doanh vừa đặt vật nhỏ lên bàn vừa nói : "Muội đi qua chỗ đại ca, điều son cho công chúa."
"Muội tính toán gì vậy hả ?" Tố Táp hừ một tiếng. "Mỗi ngày đều điều son, vẽ tranh, chạy quanh bốn phía tán gẫu với người trong nhà cho qua ngày?"
"Đây chính là điều học được của cô cô khi ở trong cung. Muội cần phải bày tỏ thái độ, để cho người trong nhà biết rõ không thể ức hiếp muội, muội có quyền thế của tể tướng để dựa vào, còn có công chúa hướng về muội. Nếu không người vào cung rồi bị đuổi ra như muội, ở nhà cũng sẽ không dễ chịu." Tố Doanh chầm rãi nói tiếp: "Còn như điều son, vẽ tranh, chỉ là giết thời gian thôi. Hiện tại trừ chuyện lập gia đình, sinh con đẻ cái, đời này của muội cũng không có chuyện lớn phải làm... Muội còn phải như thế nào ?"
"A Doanh!"
Tố Doanh không để cho anh trai nói chen vào, nói chầm chậm: " Tấm lòng của ca ca muội đã rõ. Ca ca không nguyện chịu thua, muội cũng không thể quở trách. Nhưng mà chúng ta không phải chưa từng thử qua. Cung cũng vào, hoàng thượng và thái tử cũng từng gặp qua. Mệnh của muội là tiểu môn tiểu hộ, không có duyên với hoàng ân mênh mông. Đã tới cục diện như ngày hôm nay, chẵng lẽ ca ca vẫn còn tính toán điều gì ? Ca ca... An phận thủ thường cũng là một loại sáng suốt. Ông trời đều có an bài cho muội, chúng ta trăm phương ngàn kế có ích lợi gì ?"
Tố Táp thấy cô nói bình thường, nhìn cô sâu xa, nói : "Thái tử vẫn rất nhớ muội. Ngài ấy thường xuyên hỏi thân thể của muội như thế nào, có phải còn khóc hay không..."
"Đó là bởi vì tấm lòng của thái tử thiện lương, chỉ cần là người qua lại với ngài một chút, ngài ấy sẽ không dễ dàng quên được." Nhắc tới thái tử ôn hòa và nho nhã, Tố Doanh có chút phiền muộn thoáng qua. "Cho dù ngài ấy một mực nhớ đến muội cũng không có nghĩa cả đời này, ngài ấy không có muội thì không thể sống."
Tố Táp giật mình, không phản bác được. Qua một lúc lâu, anh nói : "Muội đã có ý như vậy, huynh không còn gì để nói nữa... Muội muội, A Doanh à, ca ca vẫn cảm thấy muội có thể mạnh mẽ chiến thắng những người phụ nữ như kim như ngọc trong chốn cung đình. Muội so với bọn họ càng xứng đôi với người tốt nhất."
Tố Doanh cười nói: "Đó là ca ca thương yêu muội, nếu ca ca không thương yêu muội thì ca ca sẽ không nghĩ như thế. Mọi người đều có số... Ca ca nói qua, lùi môt bước đẹp là chuyện tốt. Có lẽ bước lùi này của muội, không phải ông trời để cho muội chuẩn bị tiến một bước mà là ông ấy cho muội trời cao biển rộng. Ca ca hãy cho muội đi một bước nhìn một bước đi."
Tố Táp vuốt vuốt khuôn mặt Tố Doanh, cười bất đắc dĩ. "Ca ca cũng nhìn ra được, mấy ngày nay muội ở nhà thư thái hơn. Miễn cưỡng với muội quá cũng không tốt... Muội đã có chủ ý của chính mình..."
Anh than thở hai tiếng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: "Bạch Tín Mặc cũng nhiều lần hỏi muội."
Tố Doanh thấy vẻ mặt ca ca không hờn giận, ngạc nhiên nói : " Từ trước ca ca giống như đã không thích Bạch phó vệ úy. Muội thấy anh ta là một người chính trực và thành khẩn, không biết sao lại làm cho ca ca bất mãn."
"Hừ!" Tố Táp cười lạnh. "Người người đều nói hắn chính trực thành khẩn. Nhưng muội còn nhớ lời nương từng nói qua trước khi mất hay không ? 'Trăm nghìn lần không thể tin tưởng người gần như hoàn mỹ, không thể tham dự vào những kế hoạch cơ hồ không chê vào đâu được! Sau lưng người hoàn mỹ thường là vực sâu đáng sợ nhất'."
Tố Doanh nhíu mày, nói nhỏ: "Nhưng phó vệ úy không phải là con người toàn vẹn. Quan hệ giữa anh ta và Bạch công công cũng không tốt."
"Đây là chỗ giảo hoạt của hắn." Vẻ mặt Tố Táp khó chịu, nói với Tố Doanh, "Muội không cần thân thiết với hắn quá. Hắn là người rất khó nói."
Tố Doanh trêu chọc: "Muội thấy ca ca là lấy tâm tư tiểu nhân đo lòng quân tử."
"Huynh thà rằng là người tiểu nhân, cũng không để cho những người giống tiểu nhân nhưng lại không phải tiểu nhân, giống quân tử nhưng không phải quân tử tiếp cận muội.
Tố Doanh cười cười, không nói chuyện.
***Hết chương 15***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.