Một Năm Thiên Hạ

Chương 40: Đến chết không thay đổi




"Nếu như có một ngày, muội bị phế truất . . . Ca nói xem vào thời điểm gặp lại muội, hắn có nhìn muội bằng ánh mắt đó, có cười với muội như vậy không?"
Mưa có vẻ như đang nhỏ dần, Tố Doanh thấy hơi lạnh, lúc nói chuyện, âm thanh bất giác mang theo mấy phần run rẩy.
Tố Táp lẳng lặng trả lời: "Người bị phế truất là mẹ đẻ của Thái Tử cùng mấy vị công chúa kia. Nương nương không phải."
Tố Doanh miễn cưỡng cười cười: "Cũng đúng."
"Cho nên —— nương nương tuyệt không thể bị rơi vào hoàn cảnh đó." Nét mặt Tố Táp nhu hòa, giọng điệu kiên định, đầy sức thuyết phục, bỗng thấy một đôi chủ tớ đứng trước cổng, ngay chỗ đường ra của bọn họ, giống như đang chờ đợi.
Tố Doanh cũng nhìn thấy hai người nọ, không cần nhìn mặt nàng cũng biết là ai, vội vàng dùng tay áo che mặt.
Tố Táp bình thản đi tới trước mặt người kia, khom người thi lễ: "Điện hạ."
Thái tử có nhìn qua Tố Doanh, sau đó ân cần hỏi Tố Táp: "Thân thể Bình vương như thế nào?"
"Có một chút vấn đề, nhưng cũng không đến nỗi quá nguy cấp."
Thái tử lại hỏi: "Nghe nói thần y cứu một mạng của Tể tướng là Vương tiểu thư y thuật cao minh. Có phải mời Vương thần y đến xem bệnh một chút?"
Tố Táp vội đáp: "Vương tiểu thư hôm nay là người của Tướng phủ, không tiện đi mời nàng."
"Người của Tướng phủ thì cũng giống như người của Bình vương phủ không phải sao? Đến mời một tiếng là xong!" Thái tử cười cười.
Tố Táp cười lạnh đáp: "Điện hạ nói đùa." Hắn nhìn xung quanh một lát, biết là Thái tử đứng ở đây là cố tình chờ hắn, nhưng vẫn là không thể không hỏi: "Trời mưa như vậy, Điện hạ vì sao ở chỗ này? Xin lấy quý thể làm trọng, sớm một chút trở về phòng, để tránh bị lạnh."
"Nghe nói Bình vương phủ phái người đến báo tin, ta muốn tự mình hỏi mấy câu." Ánh mắt Thái tử nhìn vào Tố Doanh từ nãy đến giờ không chớp lấy một cái, hỏi nàng: "Bình vương bắt đầu nói mê sảng từ khi nào? Bây giờ còn mê sảng hay là đang hôn mê?"
Tố Táp mỉm cười nói: "Thần đa tạ điện hạ quan tâm. Không biết Điện hạ cũng đã gặp qua người bị bệnh tương tự như Bình vương, có biết cách nào chữa trị không?"
Ý nói giống như là câu hỏi của Thái tử giống như là thầy thuốc.
Thái tử làm bộ như không có nghe ra ý tứ của hắn, lại nhìn Tố Doanh nói: "Ngẩng đầu lên."
Tố Doanh đành phải ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt cố tình tránh nhìn thẳng vào hắn.
Thái tử cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên gì, còn mỉm cười nói: "Đây là hạ nhân của Bình vương phủ sao? Là thanh niên
tuấn tú, nhìn có vẻ có tám chín phần tương tự với Hoàng hậu nương nương."
"Chính vì vậy gia phụ mới thấy hắn hợp ý, liền mua về trong phủ cho hắn làm thuộc hạ thân cận." Tố Táp không vội vàng cuống quýt mà bình tĩnh đáp.
"Ta cũng thấy ta và hắn có duyên. Nếu có thể ngày mai thỉnh Bình vương phủ đem thiếu niên này tặng cho ta đi." Thái tử làm như không có việc gì nói: "Có thể thấy hắn là người cơ trí. Từ khi Quận Vương không làm việc ở Đông cung nữa, bên cạnh ta đang cần người như vậy."
Tố Táp thấy Thái tử rõ ràng là đang muốn làm khó hắn, suy nghĩ một chút đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, liền mỉm cười gật đầu: "Điện hạ cất nhắc, là phúc khí của hắn."
Thái tử thấy Tố Táp đã đáp ứng lại quan sát Tố Doanh thêm mấy lần.
Lúc này một thái giám mặc áo vàng vội vã đội mưa đi tới, nói với Tố Táp: "Bệ hạ nghe nói Quận vương đã gặp qua sứ giả của Bình vương phủ, muốn truyền Quận vương đến hỏi mấy câu."
Thái tử liếc Tố Táp một cái: "Nếu bệ hạ cũng đang quan tâm đến tình trạng của Bình vương, Quận vương vẫn nên nhanh tiếp kiến đi."
Tố Doanh nhanh trí, đêm cái ô trong tay cho thái giám đứng ở đó để che mưa cho Tố Táp, còn mình thì chịu ướt đứng trong mưa, hành động giống như một hạ nhân đúng nghĩa. Lúc này, Tố Táp không muốn để Tố Doanh ở lại chỗ này, không khỏi nhìn Tố Doanh một cách lo lắng.
"Yên tâm, ta chỉ là muốn hỏi hắn một chút về thân thế lai lịch, sẽ không ăn thịt hắn đâu." Thái tử cười cười, làm cho Tố Táp càng thêm lo lắng, nhưng thần không thể để quân chờ đợi quá lâu, không thể không nhanh bước cùng vị thái giám kia.
Thái tử thấy hắn đã đi xa, nói với hạ nhân bên cạnh: "Đưa cái ô cho hắn, ngươi lui ra."
Người theo hầu bên cạnh Thái tử không cần suy nghĩ gì mà đem cái ô nhét vào tay Tố Doanh, để nàng che dù cho Thái tử.
Tố Doanh đứng ở sau lưng Thái tử, vì phải cẩn thận duy trì khoảng cách giữa chủ tớ, nên cả người đều ở bên ngoài ô, chỉ chốc lát sau liền bị ướt sũng.
"Ngươi có biết ở trên bức phù điêu này vẽ cái gì không?" Thái tử nhẹ nhàng hỏi.
Tố Doanh liếc mắt nhìn, đáp: "Là Atula (*)."
"Đối đầu với Atula, chắc chắn sẽ bị diệt vong -- tranh này chính là vẽ cảnh sinh linh lầm than dưới sự trừng trị cảu Atula."
(*) Atula: Atula vốn là thân của Ấn Độ, là nhóm ác thần. Người Ấn xem thần tốt thần xấu đều là thần, không phân ra quỷ với thần. Tên Ấn là Asura.
Tố Doanh lại liếc mắt nhìn, lạnh nhạt nói: "Không biết là Atula tạo nên cảnh trừng phạt, hay là cảnh trừng phạt này tạo ra Atula." (Ý chị ấy bảo không biết là ác quỷ tạo ra sự lầm than cho con người, hay chính trong sự lầm than của con người mà tạo ra Atula)
Thái tử chăm chú lắng nghe nhưng chỉ im lặng, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Lúc này y phục của Tố Doanh đã ướt đẫm, dính vào trên người, đúng là chưa bao giờ nàng cảm thấy khổ sở như vậy: hắn nếu thật không có nhận ra nàng thì đối xử như vậy là điều hiển nhiên. Nhưng rõ ràng là hắn có nhận ra, lại làm cho nàng bị nhục nhã như vậy. Nàng cắn chặt đôi môi, chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, không nhịn đươc run rẩy. Nước mắt cũng đã có chút đọng lại trên mi mắt, không rõ là do bị nhục nhã hay là do thất vọng.
Hắn bất thình lình nắm lấy hai tay đang run rẩy cầm ô của nàng, lôi nàng vào trong ô, dường như mái tóc đang ướt nhẹp của nàng dán lên gương mặt của hắn.
"Nàng khi đối mặt với người khác, cũng sẽ rơi lệ như vậy sao? Hay là..." Hắn cùng với nàng bốn mắt nhìn nhau, sự sắc bén trong mắt dần dần nhạt bớt: "Hay là... đây chính là sách lược nàng dùng để đối phó với riêng mình ta?"
Tố Doanh dùng hết sức lực rút tay ra, lùi lại về phía sau mấy bước. Cái ô cũng cạch một tiếng rơi trên mặt đất.
Ánh mắt của hắn xuyên thấu qua mưa bụi, trở nên mơ hồ khó dò.
"Ta đã thề, sẽ khoác thêm lần nào nữa -- nhưng mà nước mắt không phải cứ vì một lời thề đó mà không rơi nữa." Tố Doanh nhàn nhạt cười một tiếng, ung dung lau đi cả nước mưa lẫn nước mắt trên mặt: "Nếu khiến Điện hạ phiền lòng ta sẽ thử về sau tuyệt đối không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt Điện hạ nữa."
Thái tử yên lặng nhìn nàng, lắc đầu cười khổ: "Nữ nhân đã cưỡi một con ngựa bất chấp đao quang kiếm ảnh đi tìm ta, rồi cùng ta một thân máu me cưỡi ngựa về trại, đã không còn nữa đúng không? Vật trân quý luôn khó có thể cất giữ..."
"Nếu như Điện hạ chỉ có thể tiếp nàng của năm đó, không thể tiếp nhận sự thay đổi của nàng, như vậy, vật trân quý quả thật khó có thể cất giữ." Tố Doanh nói nhỏ, nhặt cái ô lên, nhét vào trong tay hắn, ngăn những giọt mưa đập vào mặt hắn.
"Chớ làm chuyện điên rồ..." Thái tử nhìn sâu vào ánh mắt của Tố Doanh, lặp lại từng chữ: "Chớ làm chuyện điên rồ!"
"Không phải chuyện ta muốn là được." Tố Doanh cười khổ: "Có người làm việc điên rồ, ta không thể không theo cùng."
"A Doanh . . ." Hắn cầm tay của nàng, chỉ cảm thấy đôi tay nhỏ bé của nàng rất lạnh lẽo, trong lòng không khỏi luống cuống. Nàng không do dự gì mà hất tay hắn ra ngay, âm thanh so tay còn lạnh lẽo hơn: "Điện hạ xin cho ta đi."
Tia sáng lóe ra trong mắt hắn chợt ảm đạm đi, đem cái ô đặt vào trong tay nàng: "Nàng cầm đi. . . Bảo trọng." Tố Doanh không nói gì, cầm lấy cây dù tránh xa khỏi người hắn, quay người bước đi, được mấy bước, thiếu chút nữa không nhịn được mà quay đầu lại.
Bước chân đã dừng lại, nhưng nàng vẫn quyết tâm không quay đầu lại. Trong phủ Bình vương, Tố Trầm đã gần như mất hết kiên nhẫn khi chờ Tố Doanh quá lâu, thấy nàng đã trở lại nhưng cả người ướt đẫm, giật mình hốt hoảng, bận rộn sai người hầu chuẩn bị nước nóng rửa mặt cho nàng. Tố Doanh luôn luôn tin tưởng, đại ca làm việc chu toàn, rửa mặt đã xong hỏi bang quơ: "Tiểu quan ghi chép lịch trình huynh tính sao?"
Nàng lần này hồi phủ thăm người thân, theo quy củ, tùy thân dẫn theo một Lục sự quan để ghi chép lại mọi việc. Tố Trầm cẩn trọng nói: "Đã cho hắn viết: Phương thuốc cần cho Bình vương có nước mưa tinh khiết, nương nương vì thế mà ở ngoài trời cầu mưa, hiếu tâm cảm động trời xanh. Nương nương tâm ý kiên quyết, đứng trong mưa, tự mình dùng chậu hứng mưa, nên bị ướt."
Tố Doanh khẽ mỉm cười —— đúng là lý do quang minh chính đại, thật khiến người khâm phục. Tố Trầm lại nói với ý quở trách: "Nương nương tại sao lại có thể tổn thương thân thể như vậy? Bây giờ thân thể nương nương ngàn vạn lần không thể để chuyện gì xảy ra." Tố Doanh cười lạnh:
"Sau này phiền toái còn nhiều hơn nữa cơ, một chút mưa gió chưa thấm vào đâu hết. Thôi được rồi, không còn sớm nữa, muội phải quay về rồi." Nhắc tới chuyện hồi cung, nàng thở dài nói:
Đáng tiếc trong cung một người tin tưởng để truyền lại tin tức cũng không có.”
Tố Trầm dường như đã sớm chuẩn bị, cười nói: “Nương nương còn nhớ nha đầu câm hồi trước hậu hạ nương nương tên là Hiên Nhân không?”
Ánh mắt Tố Doanh sang lên, nói: “Tất nhiên là nhớ, lâu nay nàng ta như thế nào? Hôm nay cũng không kịp gặp nàng một lần.”
“Phụ thân mấy ngày trước thu nàng làm nghĩa nữ.” Tố Trầm nói: “Nàng đã có họ rồi.”
Mặt của Tố Doanh bỗng nhiên trầm xuống, biết phụ thân không bao giờ làm mấy chuyện tốt bụng mà không có mục đích như vậy, mà mặc dù có tốt bụng, cũng sẽ không tùy tiện đặt vào một nha đầu câm.
Tố Trầm nhìn ra được sắc mặt nàng không vui, vội nói: “ nếu nàng đã là nghĩa muội của nương nương., mang nàng vào cung cũng sẽ không bị đàm tiếu nhiều.”
Tố Doanh khép hờ mắt, đồng ý “Như vậy cũng được. hôm nay sẽ mang nàng hồi cung với muội luôn.
Hiền Nhân đã thay đổi một bộ trang phục cuart thiên kim tiểu thư của vương phủ, nhìn cũng ra vẻ thiếu nữ thanh lệ. nàng vẫn luôn nhớ đến tính tình ôn hòa, hiền lành của Tố Doanh ngày xưa, nhìn thấy nàng liền tỏ vẻ vui mừng hớn hở. Tố Doanh vốn là yêu quý nàng, lúc này thấy như vậy cũng thấy thân thiết, không suy nghĩ nhiều nữa, cùng với nàng hệ so sánh mang hoa địa nói chuyện với nhau một lát, liền mang nàng cùng hồi cung. Sau khi ngồi lên kiệu, Tố Doanh không nhịn được quay đầu nhìn Hiền Nhân đang tràn đày vui vẻ ngồi lên xe của Bình Dương phủ chuẩn bị cho nàng. Tố Doanh chợt cảm thấy chua xót, nhanh chóng sai người hạ rèm.
Bởi vì phải đứng trong gió mưa lau, bị nhiễm lạnh, lại không dám uống những thứ thuốc bình thường vẫn dùng để trị cảm phong hàn, Tố Doanh không tới hai ngày sau khi hồi cung liền cảm thấy đau đầu, cả người bủn rủn vô lực, nàng mới gọi cung nhân truyền Chu thái y, cẩn thận kê đơn sắc thuốc, uống ba bốn ngày, mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Hoàng đế và đám cận thần đến Hoàng Cực tự đã chín ngày, Tố Doanh biết đã đến lúc trở về, đã chỉnh đốn lại tâm tình, chuẩn bị đối mặt với hắn.
Nào ngờ quá ngọ ngày thứ mười, hắn cho người truyền tin về cung: “Trẫm cùng chủ trì đang bàn luận dở chuyện phật pháp, nên sẽ ở trong chùa thêm năm ba ngày.”
Tố Doanh sau khi nghe xong liền ngơ ngác, một lúc lâu mới đúng truyền lời cho thái giám: “Chuyển lời tới thánh thượng …” chỉ nói nửa câu, nàng liền dừng lại.
Thái giám chờ một lúc lâu không thấy Tố Doanh nói tiếp, đánh bạo hỏi: “không biết nương nương có lời nào muốn chuyển đến thánh thượng?”
Tố Doanh nhắm mắt chốc lát nói tiếp: “ nói rằng, ta biết rồi.”
Sau khi thái giám rời đi, Thôi Lạc Hoa và tất cả cung nữ ở đó đều nhìn ra tâm tình của Tố Doanh không tốt, không dám nhiều chuyện, đang lo lắng đề phòng, nên nghe Tố Doanh nói: “Các ngươi đi ra ngoài, Hiên Nhân ở lại.” mấy cung nữ như được đại xá, rối rít thối lui.
Tố Doanh đối với hành động của các nàng làm như không biết, chỉ nắm tay Hiền Nhân ngồi thẫn thờ.
Hiền Nhân đã biết từ lâu việc Tố Doanh có thể ngồi như vậy không nhúc nhích cả buổi, cũng may nàng quan tâm đến Tố Doanh, cũng có tính nhẫn nại, nên cẫn ngồi như vậy với Tố Doanh từ đó cho đến khi mặt trời ngả về tây.
Nhưng khi ánh sáng mặt trời chiếu vào trong đại điện dần dần tối đi. Nước mắt của Tố Doanh lại từng giọt từng giọt rơi vào trên tay của Hiền Nhân, nàng luống cuống, vội vàng chạy đến cửa điệu bộ như muốn gọi Thôi Lạc Hoa vào.
Thôi Lạc Hoa vừa tiến vào liền thấy tư thế ngồi của Tố Doanh không khác gì so với tư thế lúc các cung nữ lui ra, trong lòng biết không ổn, vội vã chạy tới luôn miệng trấn an: “Nương nương! Nương nương tội gì phải làm vậy?”
Tố Doanh hai mắt rưng rưng, khóc sụt sùi nói: “Một năm, là dài hay là ngắn? nếu một năm là rất dài, tại sao thời gian dài như vậy, đã một năm nay, ta đối với hắn cũng không có ý nghĩa gì cả?”
Thôi Lạc Hoa vội nói: “Thánh thượng còn không cưng chiều nương nương sao? Thánh thượng đối xử với nương nương rất tốt, điều đó quá rõ ràng…”
“Nếu như, hắn chỉ hành động như vạy cho người ta nhìn thì sao?”
Thôi Lạc Hoa lại nói: “Mới chỉ có một năm, cuộc sống về sau còn dài hơn nữa.”
Tố Doanh vừa lắc đầu vừa cười khổ “Một năm không dài? Như vậy, ta chỉ trong thời gian ngắn như vậy, đã mất đi hắn. thế nhưng, chỉ với một năm bị phế truất, nàng đã khiến cho hắn đã trở về bên người nàng …”
“Nương nương …” Thôi Lạc Hoa quỳ gối bên canh Tố Doanh, dùng ống tay áo che mặt, “Xin đừng để thần thấy bộ dạng này của nương nương --- hoàn toàn không giống một vị hoàng hậu, cũng không giống tiểu thư trước đây ta từng biết.”
Tố Doanh thu liễm vẻ đau khổ, lạnh lùng nhìn Thôi Lạc Hoa: “Ngươi biết gì?”
Thôi Lạc Hoa không trả lời, nhưng Tố Doanh biết, Thôi thị mấy đời dạy học cho nữ nhi Tố gia, cũng sẽ có một số hiểu biết của riêng mình.
"Nàng ta đã là thứ dân rồi, sẽ không có uy hiếp gì quá lớn đâu." Thôi Lạc Hoa lạnh lùng nói: "Chỉ có khi đến đường cùng rồi, không còn cách nào khác, mới có thể bất chấp hậu quả mà liều lĩnh đánh cuộc như vậy. Ngay cả khi có Thái tử cùng hoàng tôn, nhưng bè đảng của nàng ta đã đấu với bè đảng của Cư tướng cả một năm nay, cũng đã tổn thương nguyên khí nặng nề, khó làm nên trò trống gì. Nói một cách khác: toàn lực của nàng,chỉ còn dư một cái mạng."
"Ta thực ra tính toán muốn để lại cái mạng cho nàng." Tố Doanh lau nước mắt trên mặt, khôi phục lại bình tĩnh.
Thôi Lạc Hoa cười cười: "Một khi đã ngồi lên hậu vị, cũng sẽ bị nó dây dưa cả đời, phải bước đi trên đó cho đến lúc chết —— hoặc là bởi vì nó bị trục xuất, lạnh nhạt, tịch mịch mà cơ khổ đến chết, hoặc là vì nó đọ sức mà chết —— nhưng mà người bình thường nhất định sẽ lựa chọn cách sau."
Đối phương đã bắt đầu hành động, Tố Doanh cũng không dám phớt lờ, hơn nữa trong bụng nàng còn có sinh linh bé nhỏ nhưng rất quan trọng kia nữa, khiến nàng làm việc gì cũng không thoải mái, nghi ngờ đủ thứ. Nàng cũng nhìn ra được mình mấy ngày nay đã có chút tiều tụy, cung nhân cũng chỉ cho là nàng vừa thôi cảm phong hàn nên thân thể còn yếu, chỉ có Tố doanh biết: Nếu cứ kéo dài như vậy, bộ dạng ốm yếu gầy gò lúc trước của Thuần viện chính là hình ảnh của nàng sau này. May mắn có Hiên Nhân luôn ở bên cạnh nàng. Mặc dù Hiên Nhân không nói chuyện, nhưng chỉ cần nhìn bộ dạng nàng khoa tay múa chân,
Tố Doanh cũng cảm thấy rất náo nhiệt đáng yêu. Như vậy Tố Doanh mới hiểu khi xưa muội muội nàng A Hòe mang thai tại sao gọi người nhà đến. khong biết sao, nàng từ sau khi biết mình mang thai, luôn là nhớ tới Thuần viện Tố Hòe. Thật ra đay là một điềm báo không tốt, Thuần việ dù sao cũng là người đáng thương phúc phận mỏng manh. Khi nghĩ đến muội ấy, Tố Doanh luôn cảm thấy thương cảm, nhưng sự hiện diện của Tố Hòe trong tâm trí Tố Doanh luôn luôn khong xua tan được.
Có lẽ loại bất an này, thật ra thì không phải là ký ức nó là dự cảm.
Nghe nói Tố Doanh đứng dưới mưa hứng nước cho phụ thân mà bị cảm lạnh, hoàng đế ở Hoàng Cực tự liên tiếp truyền về mấy đạo khẩu dụ, lệnh cho cung nhân trong cung chăm sóc chu đáo cho hoàng hậu, những đồ ăn thức uống bổ dưỡng quý báu khong ngừng đem đến Đan Xuyến cung, những vật dụng hằng ngày cũng không keo kiệt chút nào.
Nhưng hắn vẫn chưa trở về.
Bình vương phủ nhân cơ hội liền dâng lên rất nhiều thuốc bổ, tướng phủ cho Tố Lan vào cung thăm tỷ tỷ cũng đem đến rất nhiều quà cáp.
Tố Doanh nhìn muội muội cười trêu nói: “Sẽ không phải là người đưa thuốc bổ cho tướng gia nhiều quá không dùng hết nên nhất quyết đem đến chỗ ta chứ?”
Tố Lan vội la lên: “Nương nương nói cái gì nha, trước hết không nói mượn cho muội thêm mấy lá gan, cũng vậy không dám làm như vậy, sau đó là nói đến tình cảm tỷ muội của chúng ta, muội chăc chắn sẽ không làm chuyện như vậy.” Tố Doanh trong cung vẫn xưng hô tỷ muội nên Tố Lan cũng xưng hô như vậy.
Tố Doanh thấy vóc người nàng vẫn thước tha uyển chuyển như cũ, không khỏi thở dài nói: “Muôi thích thật đấy – đã sinh bốn hài nhi rồi mà vóc dáng vẫn còn như còn thiếu nữ.”
“Ai biết chyện gì xảy ra, hai lần sinh đều là sinh đôi.” Tố Lan bĩu môi: “Người khác nghe nói muội là mẹ của ba hài tử, một nữ nhi, còn tưởng rằng muội đã già lắm rồi!” nói xong nàng lại cười hì hì: “Khi nào tỷ tỷ có tin vui? Nếu là công chúa, tỷ tỷ đừng quên nhà ta có ba con trai đấy.”
Tố Doanh thấy giống như nói đùa nhưng cũng mang ý tứ, liền làm như không biết, cho rằng nàng là thật nói đùa, đưa tay nhéo một cái lên gò má nàng: “Muội có bao giờ nghe chuyện công chúa gả cho nam nhân không phải là con cháu của Tố thị?”
Chuyện công chúa gả cho nam nhân không pahri con cháu Tố thi cũng có, nhưng Tố Lan đã hiểu ý của tỷ tỷ, liền không nói đến chuyện này nữa.
Lúc tỷ muôi hai người đang nói chuyện thì bên đông cung cử người sang.
Tố Doanh có chút kinh ngạc, không ngờ trong lúc tình hình đang phức tạp như thế này mà thái tử còn tặng đồ cho nàng. Thế nhưng thứ đông cung đưa sang lại chính là một chén canh ngó sen chưng mật ong, nàng thực sự cảm thấy không ổn, không biết tên món canh này mang thâm thúy gì hay là trong canh có thêm thứ gì đó “đặc biệt”.
Tố Lan cười nói: “Thơm quá a --- không biết nương nương có thể cho muội nếm thử một miếng được không?”
Một chén nhỏ canh chỉ uống được mấy miếng, sau khi Tố Lan uống một miếng chỉ còn sót gần một nửa. Tố Doanh nghĩ thầm, trừ khi thái tử hạ kịch độc ở trong canh còn không chỉ uống một miếng cũng chẳng có vấn đề gì.
Nàng múc một muỗng canh cho vào trong miệng: Chất mật ong, thang canh đậm đà, ngó sen mùi thơm ngát. Trong tích tắc đó Tố Doanh dao động, nghĩ thầm, có lẽ đây chính là ý tốt của hắn. dù sao, ngày đó, trong màn mưa, hắn đã gọi nàng là A Doanh, mà không phải nương nương.
….
Dùng xong canh, Tố Doanh mỉm cười hỏi thái giám đến từ đông cung: “Thái tử điện hạ còn nói gì?”
Thái giám vội trả lời: “Điện hạ chỉ nói, cin nương nương cẩn thận, căn bệnh phong hàn này tuy chỉ là bệnh vặt nhưng mà cũng khá nguy hiểm, nghe nói ít ngày trước, Bình vương phủ có một tiểu bộc đội mưa đến Hoàng Cực tự truyền tin của Bình vương cho Đông Lạc quận vương, lúc trở về cũng do bị nhiễm phong hàn mà chết. tất nhiên nương nương cát nhân thiên tướng, nhất định là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Lòng Tố Doanh giống như bị người ta hung hăng nhéo một cái, cảm giác lời nói của hắn chắc chắn có mang thâm ý gì đó.
Nó làm cho miếng canh ngó sen ngon ngọt mới nuốt xuống bụng cảm giác nặng như chì, không thể vui vẻ nổi.
Đợi đến đêm khuya yên tĩnh, Tố Doanh mới không nhịn được cảm khái: Mới có chừng đó thời gian, thái tử cũng đã biến thành một nỗi li trong lòng nàng.
…….
Đêm hôm đó, những cơn mộng mị làm cho Tố Doanh trằn trọc khó ngủ - nàng dường như bị vây ở một nơi rất đáng sợ, không thể động đậy, khó thở thân thể dường như bị đạp vụn, lại giống như bị bàn tay vô hình lôi kéo xuống …. Nàng bị hù dọa đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, từ trong mộng cố gắng tỉnh lại, trên người vẫn còn cảm giác đau đớn không còn chút sức lực.
Editor: Legi
Nàng mở to hai mắt hoàn toàn tỉnh táo, chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập nặng nề, cả người càng thêm đau đớn, trong bụng dường như có cái gì đó rơi ra.
Tố Doanh thực sự cảm thấy có điều chẳng lành, bị sợ đến dung nhan thất sắc, vội vươn tay sờ xuống dưới hạ thân, lại sờ thấy một tay đầy máu, không khỏi kêu lên một tiếng thất thanh và đầy sợ hãi.
Cung nữ trực đêm vội vã thắp đèn chạy vào bên trong, đến bên giường Tố Doanh vén rèm lên nhìn liền hét rầm lên, suýt nữa thả luôn cả chiếc đèn đang cầm trên tay xuống đất.
"Truyền . . . Truyền Chu thái y!"Sắc mặt Tố Doanh trắng bệch, tay hung hăng siết quyền, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, lấy sự đau đớn nhắc nhở mình không thể bất tỉnh.
Cảm giác khổ sở này không có tăng thêm mà là dần dần giảm bớt, tâm Tố Doanh dần trở nên lạnh lẽo, biết mình đã mất đi cái gì... Nàng vừa muốn cười khổ lại muốn khóc lớn: chỉ vì, chỉ vì hắn gọi một tiếng "A Doanh", nàng lại phạm phải một lỗi lầm ngu ngốc đến vậy . . .
Chu thái y cách một tấm màn bắt mạch cho nàng, không thể nhìn thấy sắc mặt của hắn, nhưng Tố Doanh nhận thấy ngón tay đang đặt trên cổ tay nàng khẽ run.
"Nói đi..." âm thanh của nàng suy yếu, giọng điệu lạnh lẽo.
"Vi thần có tội . . . ." Chu thái y một mực quỳ xuống nhận tội.
Tố Doanh nhẹ nhàng cười một tiếng: "Không liên quan tới ngươi?" Nàng lẳng lặng suy nghĩ trong chốc lát, sâu kín hỏi "Thái y có mang chu sa theo không?"
Chu thái y không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đáp: "Có mang theo."
"Viết thư báo tin mừng đi." Tố Doanh chậm rãi nói: "Bây giờ đã đến lúc."
"Nương… nương… nương nương ….!" Tuy Chu thái y đã từng gặp qua rất nhiều nữ nhi Tố thị, mỗi người chứa một bụng mưu mô xảo quyệt khác nhau, nhưng chưa từng gặp qua nữ tử như vậy, quả thực là quá điên cuồng rồi."Sau khi báo tin mừng, Thái y viện sẽ cử ra ba vị Thái y đến chẩn mạch cho nương ương, xác định có thực sự mang long thai hay không . . . Đến lúc đó phải làm như thế nào?"
"Ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của ngươi, những việc khác có ta đây." Tố Doanh lạnh nhạt nói: "Trời vừa sáng, nhanh chóng đem tin tức đưa đến Hoàng Cực tự đi."
Ngự giá rốt cuộc cũng hồi cung.
Khi Thánh thượng đến Đan Xuyến cung thì Tố Doanh đã mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Nàng mặc một cái áo khoác màu san hô có đính những hạt ngọc, phía trên thêu những cây cỏ nhỏ tinh xảo, giống như một đóa hoa nổi bật nở ra trên tấm thảm thêu đầy cỏ xanh. Trên tay nàng cầm một cuốn sách, có cơn gió thổi qua cửa sổ, những trang sách lật lật giống như đang nhảy múa trên bàn tay nàng.
Cung nữ thấy Hoàng đế nhìn cửa sổ nhíu mày, vội vàng đem cửa sổ đóng chặt lại. Hoàng đế lẳng lặng ngồi trên giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Tố Doanh suy nghĩ.
Mí mắt Tố Doanh giật giật, trong giấc ngủ mơ màng tỉnh lại, nhìn hắn cười.
“Thái y đang chờ ở bên ngoài." Hắn dịu dàng nói.
Trên mặt Tố Doanh hơi đỏ lên, đem sách vứt qua một bên: "Gọi bọn họ vào đi."
Hắn cười cười đi tới ngồi xuống bên cạnh. Cung nữ đã sớm chuẩn bị bức rèm che ngay trước mặt Tố Doanh.
Trong cung an tĩnh nghiêm trang, Tố Doanh nghiêng người ngồi phía sau bức rèm che, mắt nhìn thẳng, nghe tiếng bước chân liền biết ba vị thái y đang đi tới gần.
Ba người này theo quy định là do Thái Y viện rút thăm quyết định, không được có liên hệ gì trực tiếp với Hoàng hậu. Nhưng Tố Doanh đã nghĩ qua hết những trường hợp có thể xảy ra.
Nàng duỗi tay qua bức rèm che, lặng lẽ đảo mắt, nhìn thấy trên góc chiếc gối nhỏ dùng để đặt tay lên khi bắt mạch thêu một chữ Vạn. Vạn thái y là Cư tướng đề cử, không cần nàng phải lén lút bày mưu đặt kế, cũng không cần lo lắng.
Vạn thái y dầy
dặn kinh nghiệm, chẩn mạch cực nhanh mà chính xác, nhưng hắn không hề nói gì, mặt không thay đổi bắt mạch xong liền lui sang một bên.
Vị thứ hai là Phương thái y. Tố Doanh liếc thấy hắn cúi đầu tiến lên, nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng. m thanh tuy nhẹ, nhưng đủ để hắn nghe thấy.
Phương thái y lo lắng bồn chồn mà đem cái gối đặt xuống, thấy tay của Hoàng hậu đưa ra nơi bức rèm che màu thanh thiên tái nhợt, trong lòng hắn sinh nghi. Chợt, nàng mở ra tay, trong tay thấy một chữ "Thuần" viết bằng son đỏ tươi. Phương thái y cả kinh, suýt nữa nhảy dựng lên, lại bị bàn tay tái nhợt lạnh lẽo kia giữ chặt lấy cổ tay của hắn. Hắn không cách nào khác ngồi vào chỗ của mình, tim đập thình thịch, thật nhanh sinh ra rất nhiều liên tưởng đáng sợ -- nàng là sẽ không quên, sẽ không quên lúc muội muội của nàng chết, là lúc hắn đứng ngay bên cạnh. Hắn cũng sẽ không quên, phải nói là không cách nào quên nổi: lúc ấy nàng còn là tỷ tỷ của Thuần viện, ánh mắt của nàng, rõ ràng đang có chủ ý muốn đem chuyện ngày đó ra tính sổ. Kể từ khi nàng trở thành người đứng đầu hậu cung, hắn đã cảm thấy không thể an tâm nổi, lo lắng đề phòng gần một năm, nàng lại không đả động gì đến... Hắn không có hậu thuẫn phía sau, từ đầu chí cuối cũng chỉ là nằm trong tay vị chủ nhân mới của hậu cung này...
"Phương thái y?" Hoàng đế thấy hắn dùng dằng một lúc lâu, liền gọi một tiếng.
Trán Phương thái y mồ hôi chảy ròng ròng, mặc dù tâm hoảng ý loạn, nhưng cũng phát hiện mạch tượng kỳ quái. Hắn bừng tỉnh hiểu ra, hiểu được tại sao Hoàng hậu lại muốn uy hiếp hắn, nhưng hắn vẫn không rõ vị này muốn định đoạt hắn như thế nào. Bỗng dưng nhớ ra, Vạn thái y là người của phe Cư tướng, mà Cư tướng lại là hậu thuẫn của Hoàng hậu, nói như thế, Vạn thái y cũng chính là cùng một phe với Hoàng Hậu...
Hắn thở phào nhẹ nhõm, quyết định nhìn vào phản ứng của Vạn thái y mà làm việc.
"Phương thái y?" Hoàng đế lại gọi một tiếng, có chút không kiên nhẫn.
Phương thái y vội thu dọn đồ đạc lui ra, tay của Hoàng hậu cũng chậm rãi thu vào phía sau rèm. Hắn chỉ cảm thấy, cuộc đời này chưa từng thấy qua cái tay nào đáng sợ hơn cái tay này, nếu như hắn có thể, hắn sẽ không bao giờ đụng vào nó một lần nữa.
Vị thứ ba là thái y trẻ tuổi nhất trong Thái Y viện - Ngụy thái y. Hắn hành lễ với Hoàng đế, Hoàng đế liền kinh ngạc tại sao lại để một người trẻ tuổi như thế này đến đây, hỏi: "Tại sao không phải là Lưu thái y?"
Thôi Lạc Hoa thay mặt đáp: "Lưu thái y là đệ tử của Chu thái y, theo quy củ thì không được bắt mạch."
Tố Doanh khẽ nghiêng đầu nhìn Ngụy thái y một cái: nàng trước đó đã cho gọi một nữ quan đem đến phương thuốc mà hắn đã kê để xem qua. Người này kê đơn ôn hòa, không nặng không nhẹ. Nàng biết hắn là Thái y trẻ tuổi, vừa mới được thăng chức, làm việc thận trọng, là người biết điều, biết tùy theo trường hợp mà làm, hi vọng không phải là nàng nhìn sai người.
Ngụy thái y bắt mạch thật lâu, ngón tay một lát đổi tay trái, một lát xin đổi tay phải, giống như kinh ngạc, không thể xác định kết luận của hắn. Tố Doanh đưa tay trái tay phải đổi hai ba lần, rốt cuộc không nhịn được rút tay về.
Ngụy thái y chỉ đành phải lúng túng lui ra.
Hoàng đế quét qua ba vị thái y một cái, mỉm cười nói: "Như thế nào?"
Vạn thái y cúi đầu, cao giọng nói: "Chúc mừng Thánh Thượng!"
Hoàng đệ nhìn hai vị Phương Vạn một chút, hỏi: "Là hỉ mạch?"
Phương thái y cao giọng nói: "Nương nương ngày trước bị lạnh, thân thể hư nhược, thêm vào đó tối hôm qua lại không có kinh nghiệm trong việc phán đoán tình hình thai nhi nên khá nghiêm trọng, vì vậy hôm nay mạch tượng hơi hỗn loạn, nhưng mà...Có hỉ mạch là điều không thể nghi ngờ."
Ngụy thái y cũng cũng nói: "Vi thần cũng có chẩn đoán giống như Chu thái y, Vạn thái y và Phương thái y."
Tố Doanh nhìn xuyên qua bức rèm che thấy vẻ mặt ôn hòa của Hoàng đế tuy mỉm cười, nhưng cũng không có vẻ gì lấy làm vui mừng. Nàng thở dài, dù sao hắn đã có con trai con gái, ngay cả hoàng tôn cũng đã có, không phải giống như nàng rất coi trọng hài tử của mình.
"Các ngươi lui xuống lãnh thưởng đi." Hắn cười nói: "Theo thường lệ ban thưởng cho các cung nhân trong Đan Xuyến cung."
Tất cả mọi người vui vẻ quỳ xuống tạ ơn Hoàng đế, lại quỳ lạy chúc mừng Tố Doanh. Nàng cũng không khỏi mỉm cười, chỉ một thoáng sinh ra một ảo giác, đứa bé của nàng quả thật vẫn còn, tiếp nhận mọi lời chúc phúc của mọi người, không hề bị mất. Nhưng nàng lại không thể không lập tức tỉnh táo lại: đứa bé đáng thương, đã không còn nữa.
Việc nàng nên làm, không phải mong đợi, mà là đòi sự công bằng cho sinh linh bé nhỏ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.