Một Người Có Thể Chịu Ngược Đãi Đến Mức Nào?

Chương 19: Ai nhặt đồ Bỏ đi là của người đó




Mạc Thiệu Khiêm nằm ở trong bệnh viện hai ngày, sau đó hắn trở về ngôi nhà mà trước đây hắn từng sống cùng Đồng Khiết.
Nhìn tờ đơn thỏa thuận ly hôn nằm lặng lẽ trên bàn, hắn bỗng tức giận cầm tờ giấy mỏng manh xé n.át.
Nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt!
Hắn chợt sững người.
Lẽ nào hắn không muốn nhìn thấy tờ đơn ly hôn kia là vì hắn không muốn ly hôn với Đồng Khiết?
Không, làm sao có thể, cô gái đó...
Trong lòng Mạc Thiệu Khiêm dần trở nên mơ hồ, dường như bản thân hắn đang cố nhắc nhở mình, hắn chỉ là không muốn ly hôn với Đồng Khiết đơn giản vì hắn đã quen với sự hiện diện của cô rồi.
Quá nhiều suy nghĩ nhập nhằng trong người, khiến hắn cáu kỉnh đến mức vò đầu, bứt tóc.

Mạc Thiệu Khiêm đã hai ngày không đến công ty, cho nên hôm nay hắn phải quay lại làm việc.
Vừa bước vào cửa phòng làm việc, hắn chợt nhớ ra một chuyện.
Nhẫn cưới!
Chiếc nhẫn cưới mà hắn tháo ra và ném xuống bãi cỏ.
Dưới con mắt kinh ngạc của trợ lý, Mạc Thiệu Khiêm lao ra ngoài.
Hắn lo lắng nhìn quanh.
Có quá nhiều cỏ dại trong bãi cỏ, còn chiếc nhẫn quá nhỏ nên rất khó tìm kiếm.
Mạc Thiệu Khiêm tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng ở một chỗ với vẻ mặt ủ rũ.
Hắn đã tìm hết bãi cỏ nhưng vẫn không tìm thấy chiếc nhẫn đâu.
“Anh đang tìm cái này à?"
Giọng nói đùa của một người đàn ông vang lên từ phía sau.
Mạc Thiệu Khiêm đột ngột quay đầu lại, phát hiện một người đàn ông với gương mặt anh tuấn, một tay đút túi quần đang nhìn mình.
Anh ta đang cầm một chiếc nhẫn bạc trên tay còn lại. Dưới ánh nắng rực rỡ của mặt trời, chiếc nhẫn sáng lên lấp lánh.
Đôi mắt của Mạc Thiệu Khiêm trở nên ảm đạm, "Chiếc nhẫn đó là của tôi, mong anh hãy trả lại.”
"À, nhưng làm thế nào tôi biết chắc chiếc nhẫn này là của anh?” Anh ta nghiêng đầu nhìn Mạc Thiệu Kiêm, khóe môi nở một nụ cười nham hiểm.
"Tôi là Mạc Thiệu Khiêm, chiếc nhẫn này là nhẫn cưới của tôi với... Đồng Khiết."
Người đàn ông kia vuốt nhẹ cằm, không gật mà cũng không lắc đầu.
“Nhưng theo tôi được biết thì hai người đã ly hôn rồi, hơn nữa từ hành động ném chiếc nhẫn đi thì hình như anh Mạc vốn không thích nó nữa.”
Anh ta cười nham hiểm, "Ai nhặt đồ bỏ đi là của người đó."
Vẻ mặt của Mạc Thiệu Khiêm trở nên hung dữ.
"Anh muốn đối đầu với tôi sao? Hừ, vậy thì có thể đi hỏi một chút, toàn bộ Vĩnh Thành này sẽ không có ai ngu ngốc đến mức muốn gây sự với tôi cả.”
“Ồ,” Người đàn ông đưa tay ra, giữ thái độ thản nhiên khi đối diện với hắn, “Xin tự giới thiệu, tôi là người thừa kế tập đoàn Mochizuki ở Hoa Kỳ, đồng thời là người đứng đầu các công ty con ở khu vực Châu Á - Thái Bình Dương, Ngôn Thuần."
Khuôn mặt của Mạc Thiệu Khiêm lộ ra vẻ ngạc nhiên tột độ.
Gia tộc nhà họ Ngôn ở Hoa Kỳ, một gã làm ăn khổng lồ nổi tiếng trên thế giới. Tập đoàn Mochizuki đã trở thành một doanh nghiệp tầm cỡ quốc tế với lợi nhuận ròng hàng năm có thể lên tới hơn trăm tỷ.
Ngôn Thuần, với tư cách là thiếu gia tài phiệt của nhà họ Ngôn, đương nhiên không thể dễ dàng bị xúc phạm.
Mạc Thiệu Khiêm dừng lại và đưa tay ra.
Sức mạnh của Ngôn Thuần lớn đến nỗi đã bóp quặn tay của hắn.
"Ngôn tổng, rốt cuộc anh muốn gì?"
"Chiếc nhẫn này tôi rất có hứng thú, nếu Mạc tổng muốn lấy lại, có thể lấy tập đoàn Vạn Hoa trao đổi."
Ngôn Thuần nói: "Tôi sẽ mua theo giá mà anh đã đề xuất trên mạng."
Mạc Thiệu Khiêm cau mày nhìn anh ta với ánh mắt rực lửa.
"Tại sao Ngôn tổng lại quan tâm đến di vật của vợ tôi?"
“Để tôi đính chính lại một chút, Đồng Khiết là vợ cũ của anh.” Ngôn Thuần mỉm cười.
“Khá đơn giản, tôi từng ở Vĩnh Thành một thời gian, tình cờ gặp được Đồng Khiết nên rất thích cô ấy!” Anh ta nói tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.