Đồng Khiết ngừng nhớ lại mọi chuyện. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt ươn ướt nước.
“Chuyện xảy ra 3 năm trước là lỗi của em. Lẽ ra em không nên chia cắt anh và Đồng Tinh Nguyệt. Em hèn hạ, vô liêm sỉ lợi dụng người ta khi gặp khó khăn. Thật xin lỗi, đừng hận em.”
Em chỉ là muốn có anh quá mà thôi…
Mạc Thiệu Khiêm nhìn chằm chằm vào thoả thuận ly hôn. “Nếu đã như vậy thì tại sao bây giờ lại quyết định buông tha tôi?”
Đồng Khiết biết rằng hắn sẽ không bao giờ giữ cô lại, chỉ là hắn muốn biết cái cớ để cho phép hắn được tự do là gì?
“Em chán rồi.” Đồng Khiết thở ra một hơi. “Đã 3 năm rồi, nhưng cũng không thể nắm bắt được trái tim anh, có lẽ từ đầu em đã sai khi tìm đến người mình thích.”
Chán rồi?
Quyết định, đã thích người khác rồi?
Một tia tức giận loé lên trong tim Mạc Thiệu Kiêm nhưng hắn vẫn không nhận ra.
Một giây tiếp theo, hắn cầm bút lên, không chút do dự ký tên vào bản thoả thuận ly hôn.
“Bây giờ chúng ta đã ly hôn, thoả thuận trước đây đã không còn, anh cũng không cần ngày nào cũng phải ngủ ở đây nữa.” Đồng Khiết tiếp tục.
Là cô đang đuổi hắn đi?
“Cầu còn không được.” Mạc Thiệu Khiêm lạnh lùng phun ra những lời này, hắn cầm áo lên và chuẩn bị rời đi.
“Mạc Thiệu Khiêm!”
Vừa định bước ra khỏi cửa, Đồng Khiết đột ngột ngăn lại.
Tim hắn lỡ một nhịp, chân hắn chậm rãi quay người lại, nhìn thấy Đồng Khiết đang đứng dưới ánh đèn trong chiếc váy ngủ ren trắng, ánh sáng mờ ảo càng khiến thân thể cô nhìn mỏng manh vô cùng.
Hắn hơi nhíu mày.
Từ khi nào cô ấy mà sắc mặt cô trở nên tái nhợt như vậy?
Đồng Khiết nói, "Anh có còn nhớ điều ước mà tôi đã ước vào ngày chúng ta kết hôn ba năm trước không?"
Mạc Thiệu Khiêm vẫn đang nhíu mày.
Rõ ràng là hắn không nhớ, càng không thèm nhớ từng li từng tí về cô.
Đôi mắt của Đồng Khiết có chút đỏ lên. Cô nói từng chữ một: "Mạc Thiệu Khiêm, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không bao giờ thích anh nữa, chúng ta kết thúc rồi, sau này cũng đừng liên lạc nữa. Khi nào anh kết hôn với Tống Tinh Nguyệt, tôi sẽ đến. Đến lúc đó, tôi sẽ chúc hai người trăm năm hạnh phúc, con cháu đủ đầy."
"Mong là như vậy." Mạc Thiệu Khiêm nhẹ nhàng đáp lại, đóng cửa và rời đi.
Khi Mạc Thiệu Khiêm hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô, Đồng Khiết thả lỏng người ngồi sụp xuống đất không còn chút sức lực.
Cô không biết mình đã ngồi đó bao lâu, cho đến khi điện thoại đột nhiên vang lên.
Là công ty chuyển nhà gọi tới, liên tục xác nhận cô có thật sự muốn họ trực tiếp kéo hành lý của cô đến bãi rác để đốt vào sáng sớm mai hay không.
"Ừ, trực tiếp đốt đi."
Nếu cô không giải quyết, có thể Mạc Thiệu Khiêm sẽ nhìn thấy khi hắn quay lại đây.
Sau khi giải quyết mọi việc, trời sáng, Đồng Khiết mặc một chiếc áo gió, nhìn lại lần cuối ngôi nhà nơi cô đã sống ba năm rồi quay mặt đi, không ngoảnh lại thêm lần nào nữa.
Xe taxi dừng ở bờ biển lớn nhất thành phố A, Đồng Khiết xuống xe, nhìn bờ biển dài vô tận, cô bỗng có cảm giác bình yên chưa từng có.
Đồng Khiết cởi giày cao gót, và sau khi gửi tin nhắn cuối cùng bằng điện thoại di động, cô ấy bước từng bước vào sâu trong biển.
Điện thoại rơi phịch một tiếng, cô cũng nhắm mắt lại, nước biển lạnh giá tràn qua đầu, trong nháy mắt nhấn chìm toàn bộ thính giác và thị giác của cô.
Cô không vùng vẫy mà để mình từ từ chìm xuống đáy biển.
Mạc Thiệu Khiêm, hắn thực sự đã quên rồi....
Ba năm trước, Đồng Khiết đã có một điều ước:
Mạc Thiệu Khiêm, tha thứ cho em, em chỉ trói buộc anh trong ba năm mà thôi.
Ba năm đó, hoặc anh yêu em.
Hoặc là em sẽ rời khỏi thế giới của anh hoàn toàn.
Em sẽ sử dụng khoảng thời gian đó, một cách trân trọng nhất.
(Còn tiếp)
___________