Đồng Tinh Nguyệt không giỏi trong việc che giấu biểu cảm, vẻ mặt tham lam và hơi thở nặng nề vô ích đã phản bội cô ta.
Ngôn Thuần lặng lẽ nhìn người phụ nữ ngu ngốc này, cười nhẹ nói: "Rất đơn giản. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã không thể quên mất gương mặt xinh đẹp này."
Anh nhanh chóng bịa ra một câu chuyện tình bí mật.
Đồng Tinh Nguyệt mơ mộng hão huyền đến mức nhanh chóng tin vào điều đó.
Sau đó, Ngôn Thuần thay đổi chủ đề, "Tuy nhiên, bây giờ tôi gặp phải một vấn đề, em có thể giúp đỡ tôi được chứ?”
Anh ta thở dài, "Mặc dù hơi đường đột, nhưng xin hãy bỏ qua cho sự liều lĩnh của tôi... Tôi vốn định tặng cho em một công ty niêm yết để làm quà để theo đuổi em, nhưng hiện tại tôi đã gặp phải một số rắc rối."
Đôi mắt của Đồng Tinh Nguyệt mở to.
Công ty niêm yết!
Chỉ cần lợi ích rò rỉ từ ngón tay của đại gia cũng đủ để người bình thường giàu có cả đời rồi.
Trong mắt Đồng Tinh Nguyệt lóe lên tia đỏ kích động, vội vàng nói: "Anh có khó khăn gì cứ nói cho em biết. Nếu em có thể giúp được, em nhất định sẽ giúp.”
"Kể từ khi tôi đến Vĩnh Thành, tôi liên tục bị Mạc Thiệu Khiêm gây khó dễ, công việc đầu tư không mấy thuận lợi. Vì vậy, tôi muốn nhờ em tiếp cận Mạc Thiệu Khiêm và lấy kế hoạch kinh doanh của công ty hắn."
“Bằng cách này, tôi có thể chuyển bại thành thắng, đồng thời cũng có thể tận dụng cơ hội để giành lấy thị phần và thu được lợi nhuận khổng lồ.”
"Tinh Nguyệt, gia đình tôi ban đầu không đồng ý cho tôi kết hôn với em, nhưng họ đã hứa với tôi rằng nếu em có thể giúp tôi lần này, họ sẽ để em trở thành con dâu của nhà họ Ngôn."
Ngôn Thuần tỏ ra hơi bối rối.
Đồng Tinh Nguyệt rơi vào trầm tư.
Nếu như cô muốn giúp Ngôn Thuần, chắc chắn sẽ phải làm tổn hại đến sự nghiệp của Mạc Thiệu Khiêm.
Nhưng... Mạc Thiệu Khiêm lợi hại như vậy, chẳng qua là cạnh tranh kinh doanh mà thôi, hắn hẳn sẽ sớm tự khôi phục lại, đúng không?
Chỉ cần đánh đổi một chút từ phía Mạc Thiệu Khiêm để có được lời hứa của Ngôn Thuần.
Hơn nữa, hắn thích Đồng Tinh Nguyệt như vậy, cho nên sẽ không nghi ngờ cô ta.
Còn về tương lai, giống như lời cha cô ta đã nói, khi họ di cư ra nước ngoài, Mạc Thiệu Khiêm sẽ không làm được gì họ nữa.
Thái độ hiện tại của Mạc Thiệu Khiêm đã khiến Đồng Tinh Nguyệt cảm thấy bất an.
Cô ta sợ Mạc Thiệu Khiêm đã yêu Đồng Khiết, dù sao hai người đã kết hôn được ba năm, biết đâu họ thực sự nảy sinh tình cảm?
Ở bên cạnh Ngôn Thuần mới là một lựa chọn tốt.
Ngay cả khi điều đó có nghĩa là cô ta phản bội Mạc Thiệu Khiêm.
Đồng Tinh Nguyệt vốn không dành nhiều tình cảm với Mạc Thiệu Khiêm, cô ta ở bên cạnh hắn, hoàn toàn là vì hắn đẹp trai, quyền lực và giàu có, và... quan trọng, Đồng Tinh Nguyệt coi hắn là vốn để khoe mẽ, là bàn đạp để cô ta bước vào xã hội thượng lưu mà thôi.
Còn bởi vì Đồng Khiết, Mạc Thiệu Khiêm là người cô yêu, vì vậy Đồng Tinh Nguyệt mới cố tình cướp lấy, để nhìn cô nhận lấy nỗi đau thấu tim mà không phải ai cũng nếm trải được.
Gần đây Mạc Thiệu Khiêm đã khiến Đồng Tinh Nguyệt khó xử vài lần, trong lòng cô ta cũng rất khó chịu.
Đồng Tinh Nguyệt giật mình vài lần trước khi đồng ý.
"Ngôn Thuần, nói thật với anh..."
Giọng cô ta nghẹn ngào nức nở: "Mạc Thiệu Khiêm thật sự rất độc đoán, anh ta thực sự muốn ép buộc em ở bên anh ta! Mặc dù anh ta đã kết hôn với chị gái của em, nhưng lại thường xuyên làm phiền em. Nhưng em chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, sao có thể chống lại…”
Cô ta mím môi, hai mắt đỏ hoe, nước mắt sắp rơi, bộ dạng nhìn đáng thương vô cùng