Một Quả Mai Không Giải Được Cơn Khát

Chương 29: Cô gái của con




Đến giờ ăn tối, Trình Yểm Quân từ công ty trở về, nhìn thấy Cố Kiều, cũng không mấy ngạc nhiên rồi mỉm cười với cô.
“Kiều Kiều, ba mẹ con gần đây vẫn khỏe chứ?” Trình Yểm Quân hỏi.
“Vâng, đều khỏe cả ạ.” Cố Kiều cười đáp.
Kỳ thực nói ra thì sợ người ta chê cười, câu nói mà Giang Cầm nhắc đến nhiều nhất khi ở trước mặt Cố Kiến Nghiệp chính là: “Anh xem ba Trình ở phía đối diện, hai người chẳng phải bạn bè với nhau từ khi còn nhỏ hay sao, vậy mà người ta lên như diều gặp gió, còn anh thì vẫn chết dí ở cái công xưởng nhỏ chịu khổ.”
“Khỏe cả là tốt rồi, đói bụng chưa, ăn cơm thôi, hình như nghe thấy có mùi cá sốt chua ngọt thì phải, là món Kiều Kiều rất thích phải không?” Trình Yểm Quân nhìn về phía bàn ăn một cái, nói.
“Vâng ạ, cảm ơn chú Trình.” Cố Kiều nở nụ cười ngọt ngào.
Trình Tranh nghe thấy giọng nói của ba mình, liền vội vàng chạy tới, ôm lấy cánh tay Trình Yểm Quân, làm nũng: “Ba, cuối cùng ba cũng về rồi, con nhớ ba chết đi được.”
“Ồ, vậy sao, bình thường ba tan làm về nhà đâu có thấy con ân cần như vậy?” Trình Yểm Quân mỉm cười xoa xoa đầu Trình Tranh.
Cố Kiều cũng khẽ cười, lúc này nhìn thấy Trình Tranh, cảm thấy cô ấy thực sự ấu trĩ. Tranh sủng cái gì cơ chứ, việc này quả thực trẻ con một cách thái quá rồi. Cũng chính vào thời điểm nửa giờ trước đó thôi, tâm lý của Cố Kiều đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa. Đó là bởi vì Trình Chu, bất luận Trình Tranh có làm nũng thế nào đi nữa, bất luận quan hệ huyết thống của họ có thân thiết tới đâu, thì Cố Kiều đã hiểu, Trình Chu luôn đứng về phía cô. 
Vì cô có thể không cần gõ cửa khi vào phòng anh, vì cô có thể tùy ý sử dụng phòng tắm riêng của anh, điều mà không ai làm được. Lý do này quả thực rất đơn giản và ngây thơ, nhưng lại khiến người ta cảm động.
Trình Tranh thấy không chọc tức được Cố Kiều nên buông cánh tay Trình Yểm Quân ra: “Ba, trên người ba có mùi gì thế, có phải ba lại hút thuốc rồi không, con phải đi mách mẹ.”
Cô ấy nói xong lập tức chạy vào bếp tố cáo, cái gì mà ba con nhớ ba chết đi được, đều là giả, tất cả đều là giả.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đi rửa tay ăn cơm.” Trình Chu nhéo cổ Cố Kiều, đẩy cô vào phòng vệ sinh dưới lầu một.
“Sao anh còn không đi?” Cố Kiều mở vòi nước, nhìn Trình Chu đang đứng dựa người vào cửa.
“Em cũng đâu có đi tiểu, có gì mà anh không nhìn được?” Trình Chu nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, khi còn nhỏ, em tè dầm ra quần, ai là người xử lý cho em hả?”
Về vấn đề này, Cố Kiều không có gì để nói.
“Tiểu Chu, không được nói như vậy với con gái nhà người ta.” Hứa Mạn cũng phải cảm thấy xấu hổ thay cho con trai mình. Nếu cứ thế này, sau này biết có kiếm nổi vợ không đây.
“Là do con một tay chăm sóc, là cô gái của con, thì có gì mà không nói được?” Trình Chu quay đầu lại đáp.
Cố Kiều cúi đầu rửa tay, cô lấy một chút nước rửa tay, hai bàn tay toàn là bọt trắng, trong không khí phảng phất hương hoa cam ngòn ngọt. Cô gái của con, anh nói cô là cô gái của anh.
Vừa nói dứt lời, Trình Chu lại cảm thấy có gì đó không đúng, may mà Trình Tranh đang đứng trong phòng khách lại hét lên một tiếng, phá vỡ bầu không khí có chút dị thường trước mặt.
“Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi!” Trình Tranh la toáng cả nhà: “Mẹ, tại sao lại làm cá sốt chua ngọt, em muốn ăn cá kho.”
Trình Chu đi tới, ấn người Trình Tranh ngồi xuống ghế. Cố Kiều theo sau, ngồi vào vị trí bên cạnh anh. Trình Tranh vừa nhìn đã không vừa ý, cô ấy chạy tới chỗ Cố Kiều, cố gắng kéo cô lên, muốn đổi chỗ ngồi, muốn ngồi cạnh anh trai mình. Cố Kiều không thèm quan tâm tới đứa nhóc đang nổi cơn ghen tị này, liền đứng dậy đi tới chiếc ghế bên phía đối diện. Lúc này, Trình Tranh mới mãn nguyện ngồi xuống bên cạnh Trình Chu, rồi lại nghiêng đầu cọ cọ vào cánh tay anh, như một chú cún con. Thật đúng là trẻ con.
Cố Kiều thích ngồi cạnh Trình Chu, chỉ cần ra ngoài ăn cơm, bất luận là ở đâu, Cố Kiều đều sẽ ngồi bên cạnh Trình Chu. Cô thích ngửi mùi hương chanh thoang thoảng trên người anh, lại càng thích hơn cảm giác được anh bao bọc.
Vừa rồi, khi ở trong phòng Trình Chu, khi cô biết chẳng ai có thể cướp anh khỏi mình, Cố Kiều mới phát hiện, thực ra cho dù khoảng cách giữa hai người có xa đến đâu, anh cũng không rời bỏ cô. Con mẹ nó, khiến người ta cảm động chết luôn rồi, đúng là có khóc cũng không vô ích.
Trình Chu ngước mắt lên nhìn Cố Kiều, dường như gương mặt cô không có chút khó chịu nào, ngay cả khi bị Trình Tranh cướp mất anh, cô cũng không hề dao động, thậm chí khóe mắt còn ẩn hiện nụ cười.
Phải biết rằng, trước đây, mỗi lần ra ngoài ăn cơm, chỉ cần có người ngồi bên cạnh anh, cho dù có phải cào rách mặt người ta cô cũng đòi đổi chỗ cho bằng được. Có một lần, cô còn đuổi cả giáo viên chủ nhiệm hồi cấp hai ra khỏi vị trí bên cạnh anh. Quả thật là bám người đến mức không chịu nổi. Vậy mà chuyện gì đang xảy ra thế này? Không bám lấy anh nữa? Ý gì đây? Có phải muốn bám dính lấy người khác rồi hay không?
Trình Chu đứng lên, đi tới ngồi bên cạnh Cố Kiều, khiến Trình Tranh tức giận đến mức nhảy dựng lên anh cũng không thèm để ý. Hương chanh thoang thoảng phả vào chóp mũi Cố Kiều, thật an toàn và yên tâm.
Trình Yểm Quân hỏi Trình Chu và Cố Kiều: “Bài thi giữa kì thế nào?”
Hứa Mạn âm thầm đá Trình Yểm Quân một cái dưới gầm bàn, ý bảo ông ấy mau chóng ngậm miệng lại. Xem ra bài thi không được tốt lắm. Con trai ông ấy thì không sao, năm nào cũng xếp thứ nhất toàn khối. Có thể là bài làm của Cố Kiều không tốt.
“Tháng chín năm sau, Trình Tranh cũng vào cấp ba rồi.” Hứa Mạn nói.
“Con cũng muốn học tại trường cấp ba số một.” Trình Tranh vừa nhai cơm vừa nói.
Cô nhóc Trình Tranh này, mặc dù rất cứng đầu, nhưng Cố Kiều không thể không thừa nhận, thành tích học tập của cô ấy rất tốt, hai người này quả không hổ danh là anh em ruột.
“Trường cấp ba số một rất được, có nhiều trai đẹp.” Cố Kiều tiện miệng thản nhiên nói.
Trình Chu ném đôi đũa trong tay xuống bàn, đứng dậy: “Con no rồi.”
“Ăn ít vậy sao, vậy mà đã no rồi à, thôi không sao, để lát mẹ bảo dì làm một ít đồ ăn khuya, rồi mang lên cho con. Cảm xúc của tuổi thiếu niên thật là, không thể hiểu nổi.” Hứa Mạn gắp cho Cố Kiều chút đồ ăn: “Kiều Kiều, ăn nhiều một chút.”
Trình Tranh cầm đũa lên, chỉ chỉ vào Cố Kiều: “Chị làm anh trai em giận mà bỏ đi luôn rồi đó.”
Cố Kiều: “…”
Cô chỉ tiện miệng nói một câu rằng trường cấp ba số một có nhiều trai đẹp thôi mà, sao lại khiến anh tức giận bỏ đi luôn rồi? Cái tên xấu tính này, không phải vì ghen tị với sắc đẹp của người khác đến nỗi ăn không nổi cơm đó chứ? Dù sao thì anh cũng là người được chính tay Giám đốc nghệ thuật của tiệm cắt tóc nổi tiếng bậc nhất thành phố Dung tạo kiểu tóc, cộng với việc quần áo của anh nhiều đến mức có dùng hai chiếc tủ cũng chẳng để hết, còn dùng cả toner, trong khi cô chỉ tùy tiện thoa chút kem là xong.
Sau bữa tối, Cố Kiều và Trình Tranh không hẹn mà gặp, cả hai cùng tới phòng của Trình Chu. Nhìn thấy Trình Tranh đứng ngoài mở cửa, Cố Kiều lén lút mỉm cười, chỉ có cô, chỉ mình cô mới có thể vào phòng anh mà không cần gõ cửa. Thật khiến trái tim ham hư vinh này được mãn nguyện.
Trình Chu đang đọc sách, là một cuốn từ điển tiếng Anh. Trình Tranh đi tới quần lấy anh: “Anh, đã mấy ngày nay anh không tới đây rồi, ra chơi với em đi.”
Trình Chu cầm cuốn từ điển gõ nhẹ lên đầu Trình Tranh một cái: “Đang học này.”
Trình Tranh quay người, ngồi lên giường anh, chán nản nói: “Vậy ngày mai chúng ta sẽ chơi trò gì, không phải cũng lại ở nhà học đó chứ?”
Trình Chu liếc nhìn Cố Kiều một cái: “Em thì sao? Muốn chơi gì?”
Cố Kiều ngẫm nghĩ một lát, thực ra cô không thực sự có chỗ nào muốn chơi, cũng không thích đi mua sắm, bởi vì mua sắm đồng nghĩa với tiêu tiền.
“Anh, ngày mai đi mua quần áo cùng em nhé, anh rất có mắt chọn đồ.” Trình Tranh nói.
Trình Chu quay đầu sang nhìn Trình Tranh, rồi đột nhiên đứng bật dậy, đi tới nhấc cô ấy khỏi giường: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được ngồi lên giường của anh.”
Cố Kiều mím môi cười, trong lòng cảm thấy vô cùng mãn nguyện. Giường của Trình Chu ấy mà, cô thường xuyên ngồi lên đó, chỉ có điều là chiếc giường ở nhà bà nội Trình. Cô còn ngủ trên giường của anh những vài lần. Nhưng anh lại chẳng nói gì cả, cùng lắm chỉ cằn nhằn hai câu, nói cô làm lộn xộn ga trải giường của anh mà thôi.
Đột nhiên điện thoại trong túi Cố Kiều rung lên, cô lấy ra xem, là Tần Dịch gửi tin nhắn tới, hỏi thứ bảy này có rảnh hay không, cậu ấy muốn mời cô ăn cơm, để cảm ơn cô đã sửa đồng hồ giúp cậu ấy.
Cố Kiều trả lời: “Không cần khách sáo vậy đâu.”
Tần Dịch ngay lập tức nhắn lại: “Nhà hàng đồ ăn Quảng Đông gần cổng trường lần trước tớ nhắc tới, cậu có thích không?”
Cố Kiều đáp: “Món cơm dứa hải sản ở đó rất ngon.” Chỉ có điều giá cả hơi đắt, năm mươi tệ một suất, nếu không phải Trình Chu đưa đi ăn, thì có đánh chết cô cũng không bao giờ tới đó.
Tuy nhiên, gần đây tính tình Trình Chu có chút bất ổn, động cái là nổi giận, ném bát ném đũa rồi đạp cửa, cũng đã lâu rồi anh không đưa cô đi ăn.
Tần Dịch đáp: “Vậy trưa mai mười một giờ gặp nhau ở cổng trường nhé.”
Cố Kiều nhanh chóng nhắn lại: “Không, không phải, ý tớ không phải vậy, cuối tuần tớ bận rồi, không đi được, để lần sau rồi tính.”
Tần Dịch lập tức gửi tới một hình mặt khóc. Nghĩ đến vẻ mặt Tần Dịch, đại đa số lúc nào cũng lạnh lùng, chỉ khi gặp cô mới mỉm cười. Đột nhiên cậu lại gửi tới biểu cảm gương mặt khóc lóc tủi thân như vậy, khiến Cố Kiều cảm thấy có chút tương phản thật sự dễ thương.
Cô cong môi cười, đầu ngón tay khéo léo gõ lên bàn phím điện thoại. Bỗng nhiên lại có một cảm giác áp bức cực lớn truyền đến, mỗi lúc một gần, giống như cơn dông ập đến trước những trận mưa mùa hạ, mây đen ùn ùn kéo đến khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
“Đang nói chuyện cùng ai mà cười tươi như vậy?” Trình Chu giật lấy điện thoại của Cố Kiều, thản nhiên liếc nhìn một cái.
Tên của đối phương là: Chờ mong một tia sáng. Hình đại diện là một bức ảnh phong cảnh, loại phong cảnh xấu xí mà đàn ông thường tùy tiện chụp đại để sử dụng.
“Cậu ấy còn muốn mời em ăn cơm?” Trình Chu giữ lấy điện thoại Cố Kiều, không trả lại cho cô.
Cố Kiều cố gắng nhảy lên để giật lại.
“Ồ, Cố Kiều, hóa ra chị đang hẹn hò rồi à, thật không ngờ, thật không ngờ đó.” Trình Tranh quả đúng là một lòng hóng vui mà chẳng sợ to chuyện.
Sau đó, lại bị Trình Chu trừng mắt một cái, nên không dám tiếp tục lên tiếng nữa.
“Trình Chu, anh làm vậy, anh làm vậy là xâm phạm đời tư của em đó.” Cố Kiều có chút không vui nói. Tuy rằng hai người họ rất thân thiết, nhưng ai mà chẳng cần có chút riêng tư.
Hừ, còn nói chuyện riêng tư với cậu ấy, cô lại nói chuyện riêng tư với một người con trai không biết từ đâu tới?
Trình Chu bật camera trước của Cố Kiều lên, tùy ý chụp một tấm ảnh, sau đó đặt nó làm ảnh đại diện Wechat của cô. Tiếp đến, anh ném điện thoại tới bên cạnh Cố Kiều: “Con mẹ nó, em dám thay ảnh đại diện thử xem.”
Nói xong liền lôi cả Cố Kiều cùng Trình Tranh ra ngoài, rồi “rầm” một tiếng đóng của phòng lại.
“Đều tại chị, chị lại làm anh trai em giận rồi.” Trình Tranh bĩu môi nói.
“Vậy em nói xem, tại sao anh ấy lại tức giận.” Cố Kiều nói: “Là anh ấy xâm phạm quyền riêng tư của người khác trước, vậy tại sao lại phải tức giận?”
Về vấn đề này, Cố Kiều thực sự không hiểu. Vậy nên, cô mới hỏi một người ngoài cuộc là Trình Tranh.
“Còn tại sao nữa, đương nhiên là vì chị yêu đương với người khác rồi.” Trình Tranh lớn tiếng đáp.
“Chị không yêu đương.” Cố Kiều tỏ vẻ vô cùng oan ức, hai anh em nhà này làm sao không biết, tại sao hở ra là nói cô đang hẹn hò, yêu đương cơ chứ?
“Chính là do chị đang yêu đương, chị xem, một người có mái tóc xấu xí như chị mà cũng có người yêu, thế nhưng anh trai em, đẹp trai là thế mà lại chẳng có người yêu, đương nhiên là anh ấy khó chịu rồi.” Trình Tranh nói.
Cố Kiều cân nhắc một hồi, cảm thấy câu nói của Trình Tranh cũng không hoàn toàn vô nghĩa, một người tự cao tự đại như trình Chu đương nhiên không thể chấp nhận việc bản thân mình bị tụt hậu so với người khác.
Trình Chu ở trong phòng nghe hai cô gái bên ngoài nói chuyện, ồn ào đến đau đầu, nên đi tới mở mạnh của ra: “Biến hết về phòng đi ngủ cho anh!”
Cố kiều trở về phòng, mở ảnh đại diện Wechat của mình ra xem, tuy chỉ là một bức ảnh tùy ý chụp nhưng không thể che đi khuôn mặt điển trai của anh. Chỉ có điều biểu cảm có chút khó coi, xem ra đang thực sự mất kiên nhẫn. Sau đó, cô mở khung trò chuyện của Tần Dịch lên, lại phát hiện điện thoại không có mạng, không kết nối được wifi. Mở 4G nhé? Thôi bỏ đi, đắt chết đi được.
Tiếp đến, cô nghe thấy giọng Trình Tranh hét lên bên ngoài hành lang: “Anh, sao lại mất wifi rồi, em còn đang nói chuyện với cậu bạn cùng bàn đẹp trai của em kìa!”
………
Ở một diễn biến khác: 
Trình Chu: “Con mẹ nó, làm sao anh biết tại sao wifi đột nhiên lại mất cơ chứ?”
Cố Kiều: “Anh có dám nhìn thẳng vào mắt em và nói một lần nữa không?”
Trình Chu: “Không dám.”
Trương Tiểu Tố: “Anh Chu, anh gian xảo như vậy mẹ anh có biết không?”
Hứa Mạn: “Tôi biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.