Một Quả Mai Không Giải Được Cơn Khát

Chương 57: Tạm biệt nhé, cô gái thời niên thiếu mà tôi thích




Trường học và chuyên ngành của Trình Chu đã được quyết định, anh lại là thủ khoa của ngành Nghệ thuật tự do*, nên một trăm phần trăm sẽ được nhận. 
*Các chuyên ngành nghệ thuật tự do thường được chia thành 8 ngành: triết học, kinh tế, luật, giáo dục, văn học, lịch sử, quản lý và nghệ thuật. Các ngành kinh điển của sinh viên nghệ thuật tự do là văn học, lịch sử, triết học và nghệ thuật, và địa lý nhân văn; “lịch sử” bao gồm lịch sử, khảo cổ học, v.v …
Cố Kiều có chút bối rối, cô thích sửa chữa đồng hồ, nhưng hiện tại làm gì có Đại học nào có chuyên ngành sửa chữa đồng hồ, còn những sở thích khác, cũng chẳng có chuyên ngành nào cô đặc biệt thích, trong lúc đang do dự, lại là Trình Chu đưa ra quyết định giúp cô, chọn ngành thị trường Marketing
Sau này, cô sẽ tự mở cửa hàng riêng cho mình, nên hiểu biết một chút về Marketing sẽ giúp ích cho sự nghiệp tương lai của cô. Đây cũng là trường Cao đẳng tốt nhất thành phố, hơn nữa còn nằm trong khu trung tâm, tập trung các trường Đại học, khoảng cách giữa hai trường rất gần, chỉ cách hai con đường lớn là đến.
Giang Cầm yêu cầu Cố Kiều học lại, đương nhiên là Cố Kiều không đồng ý, nếu cô học lại một năm, không có Trình Chu ở cạnh, có thể điểm thi còn thấp hơn cả năm nay. Hơn nữa, cô đã rất hài lòng với thành tích này rồi, cũng vừa ý với chuyên ngành cũng như trường học mà mình đăng ký. Ngoài ra, còn được ở gần Trình Chu nữa, nếu nhớ anh có thể gặp anh bất cứ lúc nào.
Kỳ nghỉ hè này thật dài, từ tháng sáu cho tới tháng chín, có những ba tháng. Trong ba tháng này, cô đã tham ra đủ loại hội họp lớn nhỏ của lớp, nếu không có việc gì sẽ dạo chơi cùng Trình Chu khắp nơi. Lúc đầu, Triệu Hà và Thôi Cửu còn thích đi cùng một nhóm, nhưng sau đó thì chịu không nổi cơm chó mà hai người họ rắc nữa.
Cố Kiều có gặp Tần Dịch vài lần trong các buổi họp lớp, cậu ấy đã không còn cần phải dậy sớm vùi đầu vào học nữa, tinh thần cũng thả lỏng rất nhiều, không như thời gian trước kỳ thi đại học, cả người lúc nào cũng trong tình trạng căng thẳng.
Nhìn thấy tình cảm của Cố Kiều và Trình Chu rất tốt, cậu ấy cũng không muốn rủ Cố Kiều ra ngoài chơi, chỉ thỉnh thoảng nói chuyện vài câu trên Wechat cùng nhau.
Trường học của Tần Dịch nhập học sớm, vừa đến cuối tháng tám đã phải đi rồi. Cậu ấy hẹn Cố Kiều ra ngoài một lần cuối cùng, hai người ngồi cùng nhau trong tiệm cafe ở đối diện bến xe. Cậu mang theo một chiếc vali và một túi hành lý, tất cả đều khá lớn, xem ra cậu đã đóng gói toàn bộ đồ đạc của mình để mang theo.
Mặc dù được nhận vào một trường Đại học danh tiếng, nhưng thái độ của ba dượng đối với Tần Dịch cũng chẳng mấy thay đổi, vẫn lạnh cùng như thế, chỉ là sẽ không bao giờ đánh cậu được nữa. Trước khi đi, vốn dĩ mẹ cậu ấy muốn đến bến xe tiễn con trai, nhưng đột nhiên em trai lên cơn sốt, vì vậy cuối cùng lại thành chỉ có mình cậu ấy.
“Nghe nói ở Đại học xx có rất nhiều bạn nữ xinh đẹp, cậu phải cố gắng lên nhé, à, không, với một soái ca như cậu, thì phải là các bạn nữ đó phải cố gắng mới đúng.” Cố Kiều mỉm cười nói đùa, cố gắng làm sôi động bầu không khí, không để cậu ấy cảm thấy buồn.
Tần Dịch khuấy khuấy ly cà phê, ngẩng đầu nhìn Cố Kiều: “Trong hơn một năm qua, cảm ơn cậu rất nhiều.”
Cố Kiều mỉm cười: “Sao lại cảm ơn tớ, tớ đâu có làm được gì.”
Tần Dịch tiếp tục nói: “Gặp được cậu là may mắn của tớ.”
Cố Kiều nhấp một ngụm cà phê: “Thực ra nếu không có tớ, Tần Dịch, cậu vẫn sẽ sống rất tốt, cũng thi được vào một trường Đại học nổi tiếng.”
Tần Dịch ngẩng đầu lên, ánh mắt trời chiều vào qua tấm kính cửa sổ, tràn vào gương mặt cô, đôi mắt to tròn trong veo, dưới cổ còn có vài vết đỏ.
Cậu quay mặt đi: “Khi nào kết hôn, nhớ gửi thiệp mời cho tớ nhé, tớ sẽ gửi mừng cậu phong bì thật dày.”
Cố Kiều mỉm cười: “Câu nói này như thể chúng ta sẽ chẳng gặp lại nhau nữa vậy, cậu là bạn của tớ mà, Tần Dịch.”
Cô không phải là người thiếu nhất quán, cũng không tùy tiện quyến rũ người khác, càng không phải đang tìm người dự phòng, cô chỉ đơn thuần xem Tần Dịch như một người bạn tốt của mình. Một người bạn như vậy, cả đời có được một người đã là quá may mắn rồi.
Tần Dịch mỉm cười, gật đầu, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay: “Cũng sắp đến giờ rồi, tớ phải đi đây, cảm ơn cậu đã đến tiễn tớ, Cố Kiều.”
Chiếc đồng hồ cậu đeo trên tay vẫn là chiếc mà cô đã sửa giúp cậu.
Hôm đó là một ngày trời nắng đẹp, lại ấm áp, cô ăn một cây kem vị dâu, mỉm cười với cậu, mặc trên người chiếc áo len màu trắng. Bức tranh này sẽ trở thành phần ký ức êm đẹp nhất của cậu.
Tần Dịch một tay kéo vali, một tay cầm túi hành lý, hòa vào dòng người. Cố Kiều đứng trước cửa tiệm cafe, dùng ánh mắt tiễn bước cậu.
Cậu không ngoảnh lại dù chỉ một lần, khóe mắt thoáng ướt, tạm biệt, cô gái mà tớ thích thời niên thiếu. Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong cuộc đời của tớ, là mặt trời nhỏ vào thời điểm tớ lạc lõng nhất.
Không biết từ lúc nào, Trình Chu đã đứng phía sau Cố Kiều và ôm cô vào lòng.
“Đi thôi, người cũng không thấy nữa rồi.”
Cố Kiều giật mình, cô sợ Trình Chu ghen tuông lung tung, nên giấu anh để đến đây. Nhưng cô không ngờ rằng anh bình tĩnh hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng.
Trình Chu nắm lấy tay Cố Kiều, cúi đầu hôn lên trán cô, nói: “Bạn trai của em không phải là người vô lý.”
Cố Kiều mỉm cười, rồi cùng về nhà với Trình Chu.
Cô ôm cánh tay anh, gương mặt nở nụ cười dịu dàng: “Anh thật tốt, cảm ơn anh đã tin tưởng em.”
Trình Chu nghiêng mặt sang, đôi mắt đẹp đẽ màu trà cong cong: “Đã nói rồi mà, bạn trai em không phải là người vô lý.”
Cố Kiều vui vẻ cùng Trình Chu lên taxi về nhà.
Đến tối, trong lúc bị anh “hành hạ” tàn nhẫn, cô đã rất muốn hét to câu: Con mẹ nó cái gì mà không phải là người vô lý, con mẹ nó cái gì mà không ghen tuông. Tàn nhẫn đến mức này, không phải trừng phạt cô thì là gì?
“Cái đó, anh hiểu lầm rồi, Tần Dịch…” Cố Kiều nhỏ giọng cố gắng giải thích.
Cô không nên nhắc đến cái tên Tần Dịch mới phải, anh vừa nghe thấy, lại càng như phát điên.
Cố Kiều ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, mồ hôi của anh chảy xuống người cô, đôi mắt đẹp đẽ màu trà dịu dàng lúc này lại chẳng hề dịu dàng chút nào, bên trong ẩn chứa sự độc đoán, bá đạo chiếm hữu, như thể có thể nuốt chửng cô ngay lập tức.
Nếu có thể nuốt chửng cô thì tốt biết mấy, như vậy cô sẽ không còn nhìn người đàn ông nào khác.
Anh cắn cô, lần nào cũng rất tàn nhẫn. Cô nói đúng, anh đang trừng phạt cô.
Cô bám lấy người anh, móng tay đã lâu không cắt, lúc này lưu lại một chuỗi dấu móng tay trên lưng anh, nông nông sâu sâu, đỏ cả một mảng.
“Lần sau còn dám giấu anh đi gặp người đàn ông khác nữa không?” Anh cắn tai cô, nói.
“Không, không dám nữa… Áaaa…” Cố Kiều thực sự rất đau, xen lẫn với niềm vui sướng mà anh mang lại, cô vừa khóc vừa mắng: “Trình Chu, cái đồ khốn nạn nhà anh!”
Sau đó, anh lại càng “khốn nạn” hơn nữa.
……
Cố Kiều còn lại ba ngày nữa là nhập học, Trình Chu thì còn năm ngày.
Ngày cô tới trường nhập học, Trình Chu đã đưa cô đến báo danh, tài xế nhà họ Trình lái thẳng xe vào bên dưới tòa nhà. Thôi Cửu và Triệu Hà cũng chạy đến góp vui, nói thanh mai nhà họ nhập học, bọn họ là trúc mã cùng nhau lớn lên, đương nhiên phải tới tiễn cô. Trình Chu cũng không ngăn cản, vậy nên cả dám cùng đưa Cố Kiều đến trường.
Triệu Hà khoác vai Trình Chu: “Đại ca, cười lên cái coi, cả ngày anh đều xị mặt ra thế này, ai không biết sẽ tưởng anh đến đánh bom trường học đó.”
Trình Chu quay đầu sang nhìn Triệu Hà một cái, nói: “Tôi xị mặt hồi nào?”
Anh chỉ đang cảm thấy tỷ lệ nam nữ ở trường này có chút vấn đề mà thôi, tại sao nam sinh lại nhiều hơn nữ sinh nhiều như vậy, đâu đâu cũng thấy con trai, mà chẳng thấy được mấy bạn nữ. Chỗ nào cũng là đàn ông, không vui chút nào. Hơn nữa, một vài trong số họ còn đang nhìn chằm chằm vào bạn gái bảo bối của anh nữa.
Trình Chu đã sửa lại tóc cho Cố Kiều, vì cô đã hứa với anh rằng nếu anh sửa lại kiểu tóc chó gặm này cho cô, thì một tuần cô sẽ đến tìm anh ít nhất ba lần. Lúc này Trình Chu có chút hối hận rồi, tối hôm trước không nên bị vẻ đẹp của cô mê hoặc, rồi đồng ý sẽ cắt lại tóc cho cô.
Thôi Cửu chạy tới: “Kiều Kiều, trường cậu lắm mỹ nhân thật đó, chỉ có điều nam sinh hơi ít.”
Trình Chu quay lại liếc Thôi Cửu một cái, có chút hoài nghi không biết liệu có phải hai người họ đã nhìn thấy hai thế giới khác nhau hay không? Rõ ràng trường cô đâu đâu cũng là nam sinh, người nào người nấy đều đang thèm muốn bạn gái của anh.
Triệu Hà và Thôi Cửu đứng đợi dưới cổng ký túc xá, còn Trình Chu theo Cố Kiều lên trên để giúp cô dọn dẹp giường chiếu. Anh làm mọi thứ rất tỉ mỉ, ga giường cũng trải ngay ngắn, chăn gối gấp gọn vuông vức, bàn chải mới mua bóc sẵn để vào cốc đánh răng, anh còn giúp cô treo khăn, rồi dặn dò cái nào dùng để rửa mặt, cái nào cùng để lau chân, còn một cái dùng khi tắm nữa.
Khi Trình Chu rời đi, bạn cùng ký túc của Cố Kiều đã kéo cô lại, hỏi: “Đó là anh trai cậu à, đẹp trai thật đó.”
Cố Kiều mỉm cười, đáp: “Đó là bạn trai tớ.”
Các cô gái đều tỏ ra ghen tị: “Bạn trai mà biết chăm sóc người khác giỏi thật đó, còn cẩn thận hơn cả mẹ tớ luôn rồi.”
Cố Kiều chạy ra hành lang, vẫy vẫy tay với ba trúc mã đang ở bên dưới của cô: “Bai bai.” 
Hôm nay, cô phải ở lại trường, vì buổi tối lớp cô có một cuộc họp.
Trình Chu, Triệu Hà, Thôi Cửu vẫy tay với Cố Kiều, sau đó cả ba cùng nhau đi ra cổng trường.
“Anh tiểu Chu, sao còn không đi?” Triệu Hà quay lại nhìn Trình Chu vẫn đang đứng yên tại chỗ: “Cũng đâu phải là gả con gái, có gì mà không nỡ chứ?”
Trình Chu xua tay: “Hai cậu đi trước đi.”
Anh không thèm giải thích nhiều với hai tên cẩu độc thân này, bất luận là với quan hệ anh trai em gái, hay là bạn trai bạn gái thì anh đều không nỡ rời xa cô.
Ngay khi Triệu Hà và Thôi Cửu rời đi, Trình Chu lại quay lại lầu dưới của kí túc xá nữ. Lúc này, trời đã sẩm tối, anh không gọi cô xuống, chỉ dựa vào gốc cây dưới lầu, nhìn dòng người qua lại. Nghĩ rằng trong số những người đó, chắc chắn sẽ có bạn học của cô, bọn họ sẽ cùng cô ngồi nghe giảng trong lớp học, cũng có thể ngồi cùng một bàn ăn, ăn cơm với cô. Bất kể là nam hay nữ, chỉ riêng khả năng đó, cũng đủ khiến anh ghen tị rồi. Dù sao thì trước đây, hầu như bữa cơm nào cô cũng ăn cùng anh, sao đột nhiên cô lại phải nhập học rồi?
Cố Kiều cùng bạn nữ trong ký túc xuống lầu, cô đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Trình Chu, rồi bảo các bạn đi trước, còn mình thì chạy lại phía anh: “Anh đứng đây làm gì thế, đến sao không nói với em.”
Cô lao vào lòng anh: “Vừa rồi em đang định đến căng tin ăn tối với các bạn.”
Vừa dứt lời, đã bị người trước mặt cúi xuống hôn. Anh hôn cô thật sâu, rồi nhanh chóng tách ra.
Cô thấp giọng nói: “Có phải anh nhớ em rồi không?”
Anh lại hỏi: “Tối nay mấy giờ kết thúc buổi họp?”
Cô trả lời: “Bảy giờ ba mươi.”
Anh nói: “Vậy bảy rưỡi anh ở đây đợi em.”
Theo kế hoạch ban đầu, vì muốn làm quen với các bạn trong ký túc, nên hôm nay Cố kiều dự định sẽ ở lại trường. Nhưng bây giờ, anh lại hối hận rồi. Chia ly không đang sợ, cái đáng sợ chính là đột ngột phải chia xa. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.