Bác sĩ đưa ra chẩn đoán “tiếp tục quan sát” với sức khỏe của Linh Trang.
Nhưng đôi mắt bị trúng độc của thuốc thuốc giải chế tạo đặc biệt. Nhưng việc chế thuốc giải cần một thời gian nhất định. Tôi sợ bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất của tổng giám đốc”
Chiến Hàn Quân tỏ vẻ bình tĩnh: “Mắt của tôi không có gì đáng ngại. Tôi muốn các người nghĩ cách để Linh Trang mau chóng khỏe lên.
Anh không để ý gì cả, lại cứ luôn khẩn trương mọi chuyện liên quan tới Linh Trang “Vâng”
Sau khi đội ngũ chữa trị rời khỏi căn nhà thuê, Chiếc Túc ở lại Catalpa Garden. Cậu đã dùng chút mánh khóe khai thác được thông tin của tất cả hộ gia đình ở tầng bố mẹ sống.
Khi những người chủ của các căn nhà đó về nhà, Chiến Quốc Việt chặn họ ngay ngoài cửa, đi thẳng vào vấn đề: “Thưa ông, tôi muốn thuê nhà của ông”
“Xin lỗi, tôi không cho thuê.”
“Tôi đưa ông ba mươi mốt tỷ năm trăm triệu VNĐ” Chiến Quốc Việt ra giá cao gấp đôi giá thị trường.
“Thật xin lỗi, cậu cho tôi bao nhiêu tiền tôi cũng không cho thuê.”
“Ba mươi mốt tỷ năm trăm triệu VNĐ một ngày” Chiến Quốc Việt tăng thêm giá Người đó trợn tròn mắt, ngơ ngác gật đầu.
Chiến Quốc Việt thở phào. Xem ra lời giáo huấn “Không chuyện gì không thể giải quyết bằng tiền!” của nhà họ Chiến quả nhiên rất có hiệu quả rõ ràng.
Tối hôm đó, Chiến Quốc Việt dọn vào ở căn nhà đối diện bố mẹ sống.
Mà Qủy Ảnh cũng chuyển vào cùng một tầng.
Đỉnh Everest.
Cũng không biết đã qua bao lâu Dư Nhân mới từ từ tỉnh lại.
Anh ta nẫm trong hang đá lạnh lẽo, hai tay bị trói sau lưng, hai chân cũng bị trói, trong mồm còn bị nhét tất của mình. Mùi thối bốc ra từ chiếc tất khiến Dư Nhân ghê tởm đến mức chỉ muốn nôn oe.
Vậy mà lại có người dùng cách hành hạ tàn ác vô nhân đạo như vậy với mình. Để anh ta biết được là tên nào làm mình nhục nhã thế này, anh ta nhất định khiến tên đó thành người tàn tật.
Khuôn mặt tuấn tú thuần khiết kia của Dư Nhân tức đến nổi gân xanh cũng chuyển động. Ngay sau đó, ánh mắt anh ta rơi trên cây nho treo cao cao phía trước.
Có một thiếu niên mặc áo gió vàng nhạt, trên cổ tùy ý quàng chiếc khăn quàng cổ màu mận chín, một góc mặt nghiêng quả là hoàn mỹ không chê vào đâu được đang nằm trên đó.
Nhưng tên nhóc đó ngủ trên cây nho dài nhỏ rung rung lại có thể bắt chéo hai chân, hai tay gối đầu, nhìn anh ta với vẻ thảnh thơi vui vẻ Khả năng thăng bằng hoàn hảo này khiến người khác líu lưỡi không nói nên lời.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
“Nói đi, anh muốn chết như thế nào?”
Thiếu niên hàm răng khế mở, giọng nói rõ ràng có độ ấm nhưng lại khiến người ta có cảm giác lông tóc dựng đứng.
Dư Nhân miệng bị nhét tất, muốn nói chuyện lại phát hiện miệng không thể ngậm lại được, nhất thời khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng vì tức giận.
Thiếu niên nhảy từ trên dây nho tới trước mặt Dư Nhân, đưa tay lấy chiếc tất khỏi miệng anh ta.
Dư Nhân hùng hổ mắng chửi: “Mày là ai mà lại dám bắt cóc tao? Mày có biết Trại nhà họ Dư này là thung lũng chết chóc mày tới được không đi được không hả?”
Thiếu niên lườm anh ta một cái, nói với vẻ rất kiêu ngạo: “Đừng thổi phồng ba hoa chích chòe Trại nhà họ Dư của các người nữa. Đối với tôi mà nói, chẳng qua chỉ giống như tự nhiên tới lui chỗ không người.”
Khuôn mặt tuấn tú của Dư Nhân nhếch lên lộ ra một tia cười lạnh.
“Mày quá coi nhẹ Mạt Thế bọn tao rồi Sức mạnh phòng ngự của Mạt Thế bọn tao.
thiên hạ vô địch. Mày có thể đi lại tự nhiên, chẳng qua là vì bọn tao chưa khởi động hệ thống phòng hộ cấp cao nhất. Có điều cám ơn lần rút dây động rừng này của mày, nhất định sẽ khiến Trại nhà họ Dư bọn tao đề cao cảnh giác.”
Thiếu niên khẽ ngạc nhiên, nhớ tới lời dặn của em gái Thập Tam: Nhiệm vụ S độ khó rất lớn. Lần đó khi Quân tình điện thực hiện nhiệm vụ cấp S không phải hao tài tốn của, tử thương vô số sao?
Thiếu niên lạnh nhạt nói: “Được thôi. Cho dù anh nói thật, vậy cũng chẳng sao.Trong tay tôi có con tin là anh thì chẳng có gì đáng sợ”
Dư Nhân nhếch miệng cười, liếc nhìn gương mặt trẻ tuổi vô hại với người và vật của thiếu niên. Quyết định tận dụng bộ sách võ thuật đen tối thâm nho của anh ta để đấu một trận võ mồm đánh vào tâm lý của thiếu niên.
“Xin lỗi, mày đã coi trọng tao rồi”