Em Chín Hoa Vô Ưu nhìn gương mặt cứng đờ của người thanh thiên, trong lòng đã rõ.
Thì ra người thanh niên trước mắt thật sự là Thanh Tùng.
Chỉ là Em Chín Hoa Vô Ưu có chút hoài nghĩ, nếu như cậu thật sự là đứa nhỏ mà bà cô mù kia khổ sở tìm kiếm, nhưng vì sao lúc bọn họ gặp lại nhau, lại không biết nhau?
Cứ cho là người thanh niên thay đổi khuôn mặt và giọng nói.
Nhưng đáng lẽ cậu ta phải nhận ra bà cô kia là mẹ của cậu ta chứ?
Chẳng lẽ, bà cô đó cũng thay đổi bề ngoài sao?
Trong lòng Em Chín hơi trầm xuống, nếu những gì cô ta suy đoán là thật, vậy hai mẹ con luôn nhớ về nhau lại tự tàn sát lẫn nhau, thật đúng là làm cho người ta phải rơi lệ.
“Thì ra, em thật sự là Thanh Tùng.” Em Chín cười một cách nhạt nhão.
Người thanh niên khiếp sợ nhìn Em Chín: “Làm sao mà chị biết?”
Tại Điện Quân Tình, tên thật sẽ bị cố ý xóa sạch. Chỉ có tên số hiệu giữa các đặc vụ.
Mà tên của người thanh niên là: Cáo.
Còn tên của mười ba lôi chủ được đặt theo họ Hoa.
Người thanh niên kích động ngồi dậy: “Chị chín, chị mau nói cho em biết, làm sao chị biết tên của em?”
Em Chín thừa nước đục thả câu: “Muốn biết à? Vậy thì phải xem biểu hiện của em ra sao: Người thanh niên vội vàng chạy đến trước mặt em Chín, bưng trà rót nước cho cô †a.
“Chị chín, mời dùng trà”
Em Chín cười một cách vui sướng. Còn cố ý vu vơ than khổ: “Ai da, bả vai chị đau quát”
Người thanh niên lại bóp vai cho cô ta: “Chị chín, thế nào rồi?”
Em Chín đúng lúc dừng lại. Sau đó đứng dậy và bắt đầu cởi nút cổ áo.
Người thanh niên vội nhảy ra xa, vẻ mặt đề phòng nói: “Chị chín, em sẽ không bán thân đâu”
Em Chín ngơ ngác.
“Em không bán thân, chị cũng không bán thân.
Người thanh niên nhìn bàn tay ngọc ngà của chị chín nhét vào bra, lại hét lên: “Kích thước bra của chị là 36b, chị cũng không cần cho em xem đâu”
Em Chín miệng há hốc kinh ngạc: “Thằng nhóc thối, làm sao em biết được?”
“Đàn ông ở Điện Quân Tình có một môn học chính là dựa vào mắt thường phán đoán kích thước bra của phụ nữ. Kích thước của tất cả mười ba Lôi Chủ, đàn ông ở Điện Quân Tình đều biết”
Em Chín vô cùng tức giận. “Chị không có ý định cho em xem bra của chị. Chị không phải là một kẻ biến thái”
Người thanh niên xoay người rời xa cô ta.
“Vậy chính xác là chị muốn làm gì? Hành động của chị là muốn hấp dẫn người khác à?
Chị chín, em vẫn còn nhỏ, cầu xin chị đừng làm hại em”
Em Chín không còn lời nào để nói.
Cô ta sợ sẽ làm mất bức thư máu của người phụ nữ mù, vì vậy cô ta cố tình giấu giấy màu của đèn cầu nguyện vào rất sâu.
Không tiện để lấy ra lắm.
Cho nên cô ta cởi cổ áo khoác ra, chỉ là vì muốn dễ dàng lấy cái đèn cầu nguyện ra mà thôi.
Liền bị người thanh niên giàu trí tưởng tượng này suy nghĩ ra những điều xấu xa không chịu nổi.
“Xoay người lại đi” Em Chín giơ đèn cầu nguyện lên, ra lệnh nói.
Người thanh niên nhắm mắt xoay người lại “Mở mắt ra.”
Người thanh niên khẽ hé mắt, không nhìn thấy hình ảnh không thích hợp cho trẻ con, người thanh niên mới yên tâm mở hẳn mắt ra.
“Cái gì đây?” Người thanh niên nhìn giấy màu đèn cầu nguyện gấp gọn gàng trên tay chị chín, tờ mò hỏi.
Em Chín uy hiếp nói: “Muốn xem không?”
Người thanh niên nôn nóng gật đầu.
“Chuyện bra của chị cỡ 36b, không được nói với ai.” Em Chín uy hiếp nói.