Một Thai Ba Bảo: Con Thiên Tài Giúp Bố Cưa Đổ Mẹ

Chương 1360: Bố có địa vị rất thấp




Lại không nghĩ răng đó là chủ ý của Nghiêm Linh Trang kia.
Đúng là đàn bà, nhát gan lại sợ phiền phức, gặp một chút khó khăn liên chạy ra ngoài gọi cứu viện.
Nhìn sắc mặt của Dư Niên càng lúc càng sụp đổ, trong long Thanh An âm thầm lẩm bẩm, mẹ chúng ta có địa vị cao nhất ở nhà, mẹ bày mưu tính kế chạy đến mượn binh của mấy người là vinh hạnh của mấy người rồi, các người lại không cảm thấy vừa lòng?
Trong lòng thì xám xịt thầm oán, nhưng trên mặt lại nở nụ cười ngọt ngào.
*Ông cố, bố con thật ra muốn mượn lính của trại nhà họ Dư. Nhưng bố không có gan”
Dư Niên cười: “Nói bậy, bố con là một người ngang ngược như vậy, còn có chuyện gì mà nó không dám làm sao?”
“Có điều mà ông cố không biết đó chứ, bố con ở bên ngoài tung hoành ngang dọc, nhưng địa vị ở nhà thì rất thấp, mọi chuyện muốn làm đều phải xem sắc mặt của mẹ con, sợ mẹ con không vui.”
Thanh An cố ý đem địa vị của mẹ nâng thật cao, chính là không muốn ông cố khinh thường mẹ của cô bé.
Mí mắt Dư Niên giật giật: “Cái gì?”
“Không thể tin được, Hàn Quân hóa ra là một người bị vợ quản nghiêm khắc”
Thanh An sửa lại từ ngữ của ông: “Ông cố, bố không phải là người bị vợ quản nghiêm mà là một người điên cuồng sủng vợ”
Dư Niên bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Có gì khác biệt sao?”
Thanh An gật đầu: “Đương nhiên là khác nhau rồi. Vợ quản nghiêm chính là sợ vợ bởi vì vợ là một người hung dữ như hổ khiến cho đàn ông nhìn thấy đều cảm thấy sợ hãi.
Nhưng mà mẹ con vừa dịu dàng vừa lương thiện, hiểu ý người lại thương yêu bố con, bố không hề sợ mẹ mà chính là yêu mẹ, cho nên không muốn mẹ thương tâm khổ sở.”
Dư Niên cau mày, trong khái niệm của ông ta, đàn ông bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, bị đàn bà phụ nữ dắt mũi, chính là hành vi vô cùng ngu ngốc.
“Mẹ con tại sao lại muốn mượn quân?”
Ông cụ bồng nhiên có chút hối hận vì bản thân ông đã đồng ý cho bọn họ mượn binh.
Không phải là Chiến Hàn Quân mượn quân của ông ta, ông ta không muốn bán ân huệ này cho Nghiêm Linh Trang Thanh An nói: “Chà….”
Chiến Quốc Việt ném cho Thanh An một cái nháy mắt, Thanh An đột ngột dừng lại.
Chiến Quốc Việt sở hữu cái nhìn sâu sắc mà người thường không có được. Tâm tư của ông cụ này có chút lung lay, Chiến Quốc Việt trực tiếp che lại tất cả huyệt vị của ông tạ “Ông cố, mẹ con muốn mượn binh của nhà họ Dư chẳng qua là có lòng muốn làm hòa hoãn mối quan hệ của bố và nhà họ Dư.”
Dư Niên giống như bị hoá đá.
Nếu Nghiêm Trang Linh mượn binh của nhà họ Dư là ngầm có ý như vậy thì ông không thể không nhìn cô với một ánh mắt khác.
Chính là Dư Niên luôn có chút không tin tưởng, phận đàn bà phụ nữ đa số là lòng dạ hẹp hòi, tính toán chỉ li, Nghiêm Linh Trang chẳng lẽ thực sự không hề căm ghét chuyện nhà họ Dư đã làm sao?
Lúc này, Chiến Quốc Việt lại nói: “Mẹ vốn dĩ là hận nhà họ Dư thấu xương, nhưng mà từ lúc em trai con mất tích, mẹ đã phải nếm sự đau khổ tận cùng, càng lúc càng có thể cảm nhận được việc mất con gái rượu là nỗi đau bi thương mãnh liệt đến cỡ nào “
“Mẹ còn nói, người yêu thương con gái, đại khái là hy vọng có thể đem cả thể giới cho con gái. Người mất đi con gái, đương nhiên sẽ muốn huỷ diệt cả thế giới.”
Dư Niên vô cùng ngạc nhiên.
Chiến Quốc Việt thoáng nhìn thấy biểu cảm buông lỏng của ông, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Những lời này của mẹ vừa thuyết phục được bố lại còn có thể chinh phục được ông cố.
Dư Niên nói: “Ông rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân tại sao bố con lại yêu thương mẹ con đến như vậy. Cũng hiểu được, cho dù mẹ con mắt mù thân tàn, cũng vẫn khiến cho Dư Nhân mãi không quên được mẹ con”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.