Ải thứ hai ở trên vách núi.
Trưởng lão Vô Cực tuy già nhưng vẫn còn khoẻ mạnh, mặc xiêm y màu trắng, giống như một ông lão tiên phong đạo cốt, đã sớm đợi sẵn ở vách đá.
Chiến Quốc Việt quan sát địa hình xung quanh núi, vách đá thẳng tăm tắp, đột nhiên có hai khối đá đột ngột rơi ra. Nếu không cẩn thận vơi xuống vách đá thì chắc chết không toàn thây.
Dư Nhân cảm thấy được Chiến Quốc Việt hẳn là bị doạ sợ rồi, kiêu ngạo nói: “Chiến Quốc Việt, nếu cậu không dám đi tiếp nữa, thì nhận thua đi”
Chiến Quốc Vi y vũ khí, chọn một cái móc câu để giúp leo lên, cười lạnh với Dư Nhân, thốt ra một câu: “Dư Nhân, tôi không giống con rùa rụt đầu như chú đâu.
Chú không có bản lĩnh làm tôi bỏ cuộc đành phải mượn danh người khác ra tay, một người hèn nhát như chú thì có tư cách gì mà cười nhạo tôi.”
Dư Nhân tức giận.
“Thăng nhóc này, mạnh miệng như vậy, lúc trở về tôi may cái miệng cậu lại”
Chiến Quốc Việt nói xong, đem móc câu ném về phía vách đá, kéo mạnh, xác định đã chắc chẩn rồi liền nắm chặt dây thừng nhảy xuống.
Ông cụ che trái tim đập mạnh của mình, sau đó hung tợn trợn mắt với Dư Nhân: “Con tốt nhất là cầu mong cho Quốc Việt không có chuyện gì. Nếu không thì không yên với ông đâu: Dư Nhân cười nói: “Ông nội, ông yên tâm đi, ở phía dưới đều có giăng võng an toàn, thằng bé không chết được đâu. Con chính là muốn hù doạ thằng nhãi con nhát gan này, làm mất đi cái dáng vẻ kiêu ngạo của thằng bé, miễn là nó không ở trước mặt chúng ta uống năm hét sáu là được”
Ông cụ lau mồ hôi chảy trên trán: “Nhìn người mà con hù doạ không phải là nó mà là ông, sớm hay muộn cũng đem bệnh tim của ông phát tác trở lại.”
Dư Nhân nhìn thấy bộ dáng lo sợ của ông cụ, trong lòng liền cảm thấy buồn cười Giờ phút này ở trên vách đá Chiến Quốc Việt vắt một chân lên ngồi trên tảng đá.
Vô Cực đợi cậu hơn nửa ngày, liền nhíu mày hỏi: “Thằng nhóc thối, rồi có ra tay hay không?
Chiến Quốc Việt nói: “Cháu sợ độ cao, chân nhữn hết cả rồi, không dám động đậy”
Vô Cực há miệng cười to: “Dư Nhân còn chém gió ba hoa chích choè về cậu, nói cậu là nhân tài xuất chúng trong số những người tài giỏi, thân thủ còn lợi hại hơn Thiên An, tôi lúc đó mới tò mò, đồng ý với cậu ta quyết đấu với cậu. Không nghĩ tới cậu là một đứa trẻ nhát gan như vậy, sợ độ cao này nọ không dám đánh.”
Chiến Quốc Việt nói: “Dư Nhân lừa ông đánh với cháu, ông có nghĩ là nên dạy dỗ chú ấy một chút không?”
Tính cách Vô Cực vô cùng ngay thẳng Ghét nhất là bị người khác lừa gạt. Lúc này nổi giận nói: “Cháu có cách trừng trị cậu ta?”
Ánh mắt của Chiến Quốc Việt lộ ra vẻ thông minh: “Chú ấy không phải là muốn cháu chết sau? Vậy cháu sẽ khiến cho chú ấy được như mong muốn. Ông Vô Cực, sau khi ông đi lên, nói cho bọn họ biết cháu ngã xuống vực sâu, chết không thấy xác. Như vậy thì sự tức giận trong lòng Dư Nhân đối với cháu liền không còn nữa. Chú ấy nhất định sẽ nói cho tất cả mọi người biết nguyên nhân dồn cháu vào chỗ chết.”
Vô Cực không chút nghỉ ngờ liền gật đầu: “Được”
Sau đó bật người nhảy khỏi vách đá.
Ông cụ Niên nhìn thấy Vô Cực bay lên, nhưng không nhìn thấy Chiến Quốc Việt đâu, nhất thời trong lòng trầm xuống, hỏi: “Vô Cực, Chiến Quốc Việt đâu?”
“Bẩm gia chủ, đứa nhỏ kia bị rơi xuống vực núi, chết không thấy xác rồi” Vô Cực tiếc nuối lắc đầu thở dài nói.
Thân thể ông cụ liền lảo đảo, sau đó lấy binh khí ở bên cạnh chĩa về hướng của Dư Nhân: “Vô liêm sỉ, đây là chuyện tốt mà mày.
làm đấy, mày còn chê ân oán giữa hai nhà Dư Chiến chưa đủ sâu sao?”
Dư Nhân nhảy lên rồi lùi, tránh né mấy chiêu của ông cụ, 5 Anh ta liền không tin Chiến Quốc Việt dễ dàng chết như vậy, dù sao thì mục đích của anh ta cũng không phải là dồn Chiến Quốc.
Việt vào chỗ chết, mà chính là muốn dạy dỗ cậu bé một chút mà thôi.
“Mày đem Chiến Quốc Việt trở về đây”.
Ông cụ Niên thở hổn hển đứng lên gào thét: “Nó là cháu của mày đấy, mày nỡ lòng nào mà tính kế đoạt mạng nó vậy.”
Dư Nhân nói: “Ông nội, thằng bé là cháu con thì không phải là chuyện giả, chính lúc trước là nó bắt con vứt vào trong động trên vách núi, rút móng tay con, còn dùng tất thối nhét vào miệng con, đến nay con nhớ tới cũng không thể ăn ngon được. Thẵng nhãi ấy… nó đối xử với con như vậy, không phải lúc trước ông ủng hộ con báo thù rửa hận sao?”
Mọi người trố mắt, vô số âm thanh khe khẽ truyền đến “Hoá ra ngày đó cậu chủ bị Chiến Quốc Việt bắt cóc sao?”
“Chiến Quốc Việt tuổi còn nhỏ như vậy, mà đã có thủ đoạn như thế rồi, quả nhiên là anh hùng không đợi tuổi”